[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 50: A
Án Trạch
09/12/2024
Lục Tranh nhìn biểu cảm của cô, trong lòng bỗng thấy chua xót: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Mạn: “Em không biết phải nói thế nào… Anh từng gặp rồi, cô gái tên Trần An Nhiễm ấy, cô ấy rất giỏi. Ban đầu mục tiêu của em là muốn giống cô ấy, tìm cho mình một chỗ dựa. Nếu một ngày nào đó em thật sự bị cô ấy hại, cũng sẽ có người giống như cứu cô ấy, đưa em ra ngoài…”
Cô nói một cách lộn xộn, tay giấu sau lưng khẽ run.
Cô biết mình đã hành động bồng bột, những lời này nói ra chắc chắn sẽ khiến Lục Tranh khinh thường mình.
Nhưng cô không kiềm chế được, sau khi Lục Tranh thành thật bộc bạch tình cảm của anh, cô cũng không muốn nói dối anh nữa.
Cô biết làm như vậy là sai, rất sai.
Mất đi chỗ dựa là Lục Tranh, sau này cô muốn tìm một người có gia thế tương tự sẽ rất khó, rất khó…
Nhưng cô không thể lừa dối, lương tâm cô đang giày vò cô từng chút một.
Lục Tranh im lặng nghe hết những gì Giang Mạn trải qua gần đây.
Anh lặng lẽ nhìn cô cố gắng giữ cho tâm hồn mình nguyên vẹn.
Anh có cảm giác, những gì Giang Mạn trải qua không hề đơn giản như lời cô nói, tảng băng chìm dưới mặt nước còn lớn hơn những gì cô bộc lộ rất nhiều.
Khi cô nhắc đến ba cái tên Trần An Nhiễm, Cố Cảnh Chu và Hàn Minh, sự căm hận bị cô kiềm chế hết mức khiến người ngoài cuộc như anh cũng thấy lạnh gáy.
“Em nói xong rồi.” Giang Mạn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Lục Tranh: “Thực ra thích ai đó vì vẻ ngoài cũng rất tốt. Bây giờ anh biết em là người như thế, muốn rút lại sự thích thú ấy cũng không khó đâu.”
Yết hầu của Lục Tranh khẽ chuyển động, anh không nói ra mấy lời đạo lý to tát nào cả, vì anh biết cô không cần.
Thế nên, anh hỏi: “Ban đầu em định hát bài tình ca nào cho anh?”
Giang Mạn: “???”
Không phải chứ, chẳng phải anh nên mắng em một trận, sau đó quay người bỏ đi sao?
Sao đột nhiên lại hỏi em định hát bài gì?
Không thấy hơi lạc đề à?
Giang Mạn mấy lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt đầy mong chờ của Lục Tranh, cô nhỏ giọng đáp: “Là bài em tự viết… vẫn chưa đặt tên.”
Mắt Lục Tranh sáng rực: “Anh muốn nghe!”
Giang Mạn: “…Anh không muốn hỏi điều gì khác sao?”
Lục Tranh: “Không phải em đã nói hết rồi sao?”
“Anh không để tâm à?”
"Em đang lo lắng gì sao?" Lục Tranh chớp mắt đầy ngơ ngác: "Lo rằng em thích anh chỉ vì gia thế à? Đùa sao? Anh còn vui mừng không kịp ấy chứ. Dù sao thì cá nhân anh cũng chỉ là một đội trưởng trung đội thôi, tiền đồ tuy rộng mở nhưng dù sao nó cũng chỉ là tương lai. Nhỡ đâu..."
"Được rồi!" Giang Mạn vội ngắt lời anh, như muốn chặn lại suy nghĩ vẩn vơ đó. "Anh không để bụng là được."
"Vậy bây giờ em có thể hát cho anh nghe chưa?"
Sự lo lắng và bất an trong lòng Giang Mạn cuối cùng cũng bị những lời thúc giục của Lục Tranh làm tan biến, thay vào đó là một chút e thẹn không thể che giấu.
Giang Mạn, người yêu ca hát, không ngờ có ngày mình lại ngập ngừng chẳng thốt nên lời.
"Anh xin em đấy, hát cho anh nghe đi. Nếu không em đi rồi, anh sẽ cứ mãi nghĩ đến chuyện này, đến mức lái máy bay cũng chẳng còn tâm trạng!"
Cảm giác xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất khiến Giang Mạn không dám nhìn thẳng vào anh, thậm chí ngón chân cũng muốn bấm thủng đế giày. Nhưng cuối cùng, cô vẫn khe khẽ cất giọng:
"... Dưới nắng vàng tháng Chín, anh tựa như cơn gió nhẹ thổi qua cánh đồng hoang vắng của em..."
Giang Mạn nhẹ nhàng hát bài dân ca mà cô đã thức trắng đêm để viết, những giai điệu uốn lượn kể lại mối nhân duyên từ lần đầu gặp gỡ của họ một cách kín đáo.
Hát xong, cô ngượng ngùng quay mặt bước về phía trước. Lục Tranh lặng lẽ đi theo sau, cảm thấy bản thân như sắp tan chảy giữa ánh trăng lạnh lẽo của đêm tối.
"Có anh bên cạnh... dù đường xa cũng chẳng cảm thấy mệt, chỉ mong được cùng anh bước tiếp, cuộc đời này hết đoạn này lại đến đoạn khác..."
Giang Mạn: “Em không biết phải nói thế nào… Anh từng gặp rồi, cô gái tên Trần An Nhiễm ấy, cô ấy rất giỏi. Ban đầu mục tiêu của em là muốn giống cô ấy, tìm cho mình một chỗ dựa. Nếu một ngày nào đó em thật sự bị cô ấy hại, cũng sẽ có người giống như cứu cô ấy, đưa em ra ngoài…”
Cô nói một cách lộn xộn, tay giấu sau lưng khẽ run.
Cô biết mình đã hành động bồng bột, những lời này nói ra chắc chắn sẽ khiến Lục Tranh khinh thường mình.
Nhưng cô không kiềm chế được, sau khi Lục Tranh thành thật bộc bạch tình cảm của anh, cô cũng không muốn nói dối anh nữa.
Cô biết làm như vậy là sai, rất sai.
Mất đi chỗ dựa là Lục Tranh, sau này cô muốn tìm một người có gia thế tương tự sẽ rất khó, rất khó…
Nhưng cô không thể lừa dối, lương tâm cô đang giày vò cô từng chút một.
Lục Tranh im lặng nghe hết những gì Giang Mạn trải qua gần đây.
Anh lặng lẽ nhìn cô cố gắng giữ cho tâm hồn mình nguyên vẹn.
Anh có cảm giác, những gì Giang Mạn trải qua không hề đơn giản như lời cô nói, tảng băng chìm dưới mặt nước còn lớn hơn những gì cô bộc lộ rất nhiều.
Khi cô nhắc đến ba cái tên Trần An Nhiễm, Cố Cảnh Chu và Hàn Minh, sự căm hận bị cô kiềm chế hết mức khiến người ngoài cuộc như anh cũng thấy lạnh gáy.
“Em nói xong rồi.” Giang Mạn cố tỏ ra bình tĩnh nhìn Lục Tranh: “Thực ra thích ai đó vì vẻ ngoài cũng rất tốt. Bây giờ anh biết em là người như thế, muốn rút lại sự thích thú ấy cũng không khó đâu.”
Yết hầu của Lục Tranh khẽ chuyển động, anh không nói ra mấy lời đạo lý to tát nào cả, vì anh biết cô không cần.
Thế nên, anh hỏi: “Ban đầu em định hát bài tình ca nào cho anh?”
Giang Mạn: “???”
Không phải chứ, chẳng phải anh nên mắng em một trận, sau đó quay người bỏ đi sao?
Sao đột nhiên lại hỏi em định hát bài gì?
Không thấy hơi lạc đề à?
Giang Mạn mấy lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt đầy mong chờ của Lục Tranh, cô nhỏ giọng đáp: “Là bài em tự viết… vẫn chưa đặt tên.”
Mắt Lục Tranh sáng rực: “Anh muốn nghe!”
Giang Mạn: “…Anh không muốn hỏi điều gì khác sao?”
Lục Tranh: “Không phải em đã nói hết rồi sao?”
“Anh không để tâm à?”
"Em đang lo lắng gì sao?" Lục Tranh chớp mắt đầy ngơ ngác: "Lo rằng em thích anh chỉ vì gia thế à? Đùa sao? Anh còn vui mừng không kịp ấy chứ. Dù sao thì cá nhân anh cũng chỉ là một đội trưởng trung đội thôi, tiền đồ tuy rộng mở nhưng dù sao nó cũng chỉ là tương lai. Nhỡ đâu..."
"Được rồi!" Giang Mạn vội ngắt lời anh, như muốn chặn lại suy nghĩ vẩn vơ đó. "Anh không để bụng là được."
"Vậy bây giờ em có thể hát cho anh nghe chưa?"
Sự lo lắng và bất an trong lòng Giang Mạn cuối cùng cũng bị những lời thúc giục của Lục Tranh làm tan biến, thay vào đó là một chút e thẹn không thể che giấu.
Giang Mạn, người yêu ca hát, không ngờ có ngày mình lại ngập ngừng chẳng thốt nên lời.
"Anh xin em đấy, hát cho anh nghe đi. Nếu không em đi rồi, anh sẽ cứ mãi nghĩ đến chuyện này, đến mức lái máy bay cũng chẳng còn tâm trạng!"
Cảm giác xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất khiến Giang Mạn không dám nhìn thẳng vào anh, thậm chí ngón chân cũng muốn bấm thủng đế giày. Nhưng cuối cùng, cô vẫn khe khẽ cất giọng:
"... Dưới nắng vàng tháng Chín, anh tựa như cơn gió nhẹ thổi qua cánh đồng hoang vắng của em..."
Giang Mạn nhẹ nhàng hát bài dân ca mà cô đã thức trắng đêm để viết, những giai điệu uốn lượn kể lại mối nhân duyên từ lần đầu gặp gỡ của họ một cách kín đáo.
Hát xong, cô ngượng ngùng quay mặt bước về phía trước. Lục Tranh lặng lẽ đi theo sau, cảm thấy bản thân như sắp tan chảy giữa ánh trăng lạnh lẽo của đêm tối.
"Có anh bên cạnh... dù đường xa cũng chẳng cảm thấy mệt, chỉ mong được cùng anh bước tiếp, cuộc đời này hết đoạn này lại đến đoạn khác..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.