80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chương 32: Lễ Hỏi Của Ai Cao Hơn? (1)
Thán Thiêu Uyên Ương
29/07/2024
Từ Nhã Thu mím môi, chần chờ một lúc lâu cuối cùng cô ta cũng đi vào theo.
Cô ta cũng muốn nhìn xem, Phương Hiểu Lạc muốn nói gì với Thẩm Tranh. Hơn nữa, cô ta còn chờ Phương Hiểu Lạc gả cho Thẩm Tranh rồi phải sống cực khổ cả đời đây.
Vừa vào nhà, Phương Hiểu Lạc đã nhiệt tình rót nước mời Thẩm Tranh rồi mới giới thiệu hắn cho mấy người Trương Tân Diễm:
“Cha mẹ, đây là Thẩm Tranh, Thẩm trung đoàn trưởng. Hẳn mọi người cũng từng nghe tới rồi.”
Tiếp đó, Phương Hiểu Lạc lại giới thiệu từng thành viên trong gia đình cho Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh khiêm tốn hữu lễ: “Chào chú, chào thím.”
Hắn đặt đồ trong tay lên bàn: “Lần đầu tới nhà, cháu có mua đại mấy thứ, mong chú thím không chê.”
Phương Hiểu Lạc nhìn nhìn, đây đâu phải là mua đại, nửa tảng sườn heo, một tảng thịt lớn, hai bình trái cây ngâm, hai bình sữa mạch nha, hai bình rượu, một bó miến lớn, một túi táo.
Đương nhiên mấy người Trương Tân Diễm với Phương Thế Quân đã từng nghe tới tên Thẩm Tranh, đây không phải đối tượng xem mắt mà Từ Nhã Thu đi gặp lúc trước ư?
“Quá nhiều đồ rồi, chú thím không thể nhận được đâu.” Phương Thế Quân nói: “Thẩm trung đoàn trưởng, ngài vẫn nên mang về thì hơn, vô công bất thụ lộc.”
“Đồng chí Phương có ơn với cháu, chừng này có đáng là bao. Xin chú thím nhận cho, nếu không trong lòng cháu khó mà an ổn.”
Phương Hiểu Lạc nhìn Thẩm Tranh… Cô có ơn với hắn từ bao giờ vậy? Nhưng lý do hắn bịa ra thật khiến người ta không thể từ chối được.
“Chuyện này…” Trương Tân Diễm hơi do dự, mắt nhìn Phương Hiểu Lạc.
Phương Hiểu Lạc cũng nói ngay: “Mẹ, nếu Thẩm đoàn trưởng đã nói vậy thì mẹ cứ nhận lấy đi.”
Dù sao thì cô cũng có địa chỉ nhà Thẩm Tranh, chờ sau này cô lại mua thêm ít đồ tới tặng lại là được. Tệ hơn nữa cũng có thể tặng cho ba đứa nhỏ với mẹ của hắn.
Từ Nhã Thu nhìn chằm chằm đống đồ kia, trong lòng cảm thấy bất bình. Đời trước, trước khi cô ta kết hôn với Thẩm Tranh nào có nhận được mấy thứ đồ này!
Giờ Thẩm Tranh lại tốt với Phương Hiểu Lạc như thế, rốt cuộc là vì sao?
Mọi người ngồi xuống bàn, Phương Kiệt dẫn Phương Nhã Mai với Phương Nhã Đình mang đồ ra ngoài.
Từ Nhã Thu cũng ngồi xuống theo. Cô ta làm như vô tình hỏi thăm:
“Hiểu Lạc, chúc mừng cô nha, nhìn vậy hẳn chuyện tốt của cô với Thẩm đoàn trưởng sắp tới rồi. Hai người định khi nào mới kết hôn? Đừng quên nói cho tôi biết nha.”
“Cha mẹ còn đang băn khoăn chuyện của cô, còn muốn cổ vũ hai người đây.”
Phương Hiểu Lạc nhìn Từ Nhã Thu, giọng lạnh nhạt: “Cảm ơn cô đã bận tâm, nhưng tôi không định mời mấy người.”
Nụ cười của Từ Nhã Thu cương cứng trên mặt. Phương Hiểu Lạc thật đáng ghét, nói chuyện kiểu gì mà không chừa lại chút mặt mũi cho người khác!
“Được rồi Từ Nhã Thu, cô bớt giả vờ giả vịt. Nơi này không chào đón cô, cô mang theo đống đồ nát của cô cút nhanh lên.”
Phương Hiểu Lạc trực tiếp đuổi người.
Cô ta cũng muốn nhìn xem, Phương Hiểu Lạc muốn nói gì với Thẩm Tranh. Hơn nữa, cô ta còn chờ Phương Hiểu Lạc gả cho Thẩm Tranh rồi phải sống cực khổ cả đời đây.
Vừa vào nhà, Phương Hiểu Lạc đã nhiệt tình rót nước mời Thẩm Tranh rồi mới giới thiệu hắn cho mấy người Trương Tân Diễm:
“Cha mẹ, đây là Thẩm Tranh, Thẩm trung đoàn trưởng. Hẳn mọi người cũng từng nghe tới rồi.”
Tiếp đó, Phương Hiểu Lạc lại giới thiệu từng thành viên trong gia đình cho Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh khiêm tốn hữu lễ: “Chào chú, chào thím.”
Hắn đặt đồ trong tay lên bàn: “Lần đầu tới nhà, cháu có mua đại mấy thứ, mong chú thím không chê.”
Phương Hiểu Lạc nhìn nhìn, đây đâu phải là mua đại, nửa tảng sườn heo, một tảng thịt lớn, hai bình trái cây ngâm, hai bình sữa mạch nha, hai bình rượu, một bó miến lớn, một túi táo.
Đương nhiên mấy người Trương Tân Diễm với Phương Thế Quân đã từng nghe tới tên Thẩm Tranh, đây không phải đối tượng xem mắt mà Từ Nhã Thu đi gặp lúc trước ư?
“Quá nhiều đồ rồi, chú thím không thể nhận được đâu.” Phương Thế Quân nói: “Thẩm trung đoàn trưởng, ngài vẫn nên mang về thì hơn, vô công bất thụ lộc.”
“Đồng chí Phương có ơn với cháu, chừng này có đáng là bao. Xin chú thím nhận cho, nếu không trong lòng cháu khó mà an ổn.”
Phương Hiểu Lạc nhìn Thẩm Tranh… Cô có ơn với hắn từ bao giờ vậy? Nhưng lý do hắn bịa ra thật khiến người ta không thể từ chối được.
“Chuyện này…” Trương Tân Diễm hơi do dự, mắt nhìn Phương Hiểu Lạc.
Phương Hiểu Lạc cũng nói ngay: “Mẹ, nếu Thẩm đoàn trưởng đã nói vậy thì mẹ cứ nhận lấy đi.”
Dù sao thì cô cũng có địa chỉ nhà Thẩm Tranh, chờ sau này cô lại mua thêm ít đồ tới tặng lại là được. Tệ hơn nữa cũng có thể tặng cho ba đứa nhỏ với mẹ của hắn.
Từ Nhã Thu nhìn chằm chằm đống đồ kia, trong lòng cảm thấy bất bình. Đời trước, trước khi cô ta kết hôn với Thẩm Tranh nào có nhận được mấy thứ đồ này!
Giờ Thẩm Tranh lại tốt với Phương Hiểu Lạc như thế, rốt cuộc là vì sao?
Mọi người ngồi xuống bàn, Phương Kiệt dẫn Phương Nhã Mai với Phương Nhã Đình mang đồ ra ngoài.
Từ Nhã Thu cũng ngồi xuống theo. Cô ta làm như vô tình hỏi thăm:
“Hiểu Lạc, chúc mừng cô nha, nhìn vậy hẳn chuyện tốt của cô với Thẩm đoàn trưởng sắp tới rồi. Hai người định khi nào mới kết hôn? Đừng quên nói cho tôi biết nha.”
“Cha mẹ còn đang băn khoăn chuyện của cô, còn muốn cổ vũ hai người đây.”
Phương Hiểu Lạc nhìn Từ Nhã Thu, giọng lạnh nhạt: “Cảm ơn cô đã bận tâm, nhưng tôi không định mời mấy người.”
Nụ cười của Từ Nhã Thu cương cứng trên mặt. Phương Hiểu Lạc thật đáng ghét, nói chuyện kiểu gì mà không chừa lại chút mặt mũi cho người khác!
“Được rồi Từ Nhã Thu, cô bớt giả vờ giả vịt. Nơi này không chào đón cô, cô mang theo đống đồ nát của cô cút nhanh lên.”
Phương Hiểu Lạc trực tiếp đuổi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.