80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chương 2: Mang Theo Không Gian Linh Tuyền Xuyên Việt (2)
Thán Thiêu Uyên Ương
01/04/2024
Nguyên chủ biết mình không phải con ruột của Từ gia, khóc sướt mướt vài ngày, nằng nặc không muốn quay lại chỗ cha mẹ ruột ở nông thôn.
Cho dù người Từ gia rất gấp gáp, thậm chí còn đổi lại hộ khẩu cho hai người rồi, cũng đổi lại họ rồi, nguyên chủ vẫn chỉ muốn làm Từ Hiểu Lạc, hoàn toàn không muốn đi tới Phương gia ở vùng nông thôn nghèo khổ.
“Nhã Thu, đừng khóc, mẹ nhất định sẽ phân xử cho con.”
Phương Hiểu Lạc đã hiểu, đây là mẹ ruột của Từ Nhã Thu, mẹ nuôi của nguyên chủ, Triệu Lệ Hồng.
“Con bé Hiểu Lạc này được chiều quá mà hư rồi, rõ ràng bản thân cũng đã có đối tượng, lại ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, sao nó có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế!”
“Lần này có nói thế nào cũng phải đưa nó về Phương gia, không thể để nó tùy hứng ầm ĩ như thế nữa!”
Từ Nhã Thu khóc như hoa lê dưới mưa, đôi mắt đỏ bừng: “Mẹ, nhưng hôn sự của con thì phải làm sao bây giờ?”
Triệu Lệ Hồng không hề nghĩ ngợi: “Con nhỏ Hiểu Lạc kia không biết xấu hổ, làm ra chuyện nh vậy, hôn sự Chu gia để cho con, cô ta không xứng!”
“Nhã Thu con đã phải chịu nhiều khổ cực ở nông thôn như thế, mẹ sẽ không để con phải chịu khổ thêm nữa.”
Không ai nhìn thấy, trong mắt Từ Nhã Thu lóe lên tia sáng.
Thứ cô ta muốn đúng là mối hôn sự với Chu gia kia, cô ta muốn Phương Hiểu Lạc thân bại danh liệt, không được sống một ngày yên lành!
Đời trúc, cô ta không phải Từ Nhã Thu mà là Phương Nhã Thu.
Mà Phương Hiểu Lạc thì là Từ Hiểu Lạc.
Là Phương Nhã Thu ả được gả cho Thẩm Tranh, thành mẹ kế của mấy đứa con của Thẩm Tranh, còn phải đối phó với người mẹ già đi đứng bất tiện kia của Thẩm Tranh.
Kiếp trước cô ta đau khổ cả đời, khi chết đi cũng thê thảm vô cùng.
Vốn dĩ cô ta mới là con gái ruột của Từ gia, gia đình mở xưởng gỗ ở tỉnh thành, nhưng trời xui đất khiến khiến cô ta phải sống ở Phương gia nghèo rớt mùng tơi thuộc thôn Hồng Hạc suốt 19 năm!
Vốn tưởng rằng Thẩm Tranh là trung đoàn trưởng, có thể thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của cô ta, giúp cô ta rời khỏi Phương gia nghèo khó.
Nhưng kết quả là, mọi chuyện hoàn toàn không giống như cô ta tưởng.
Sau khi kết hôn với Thẩm Tranh, cô ta theo hắn tới quân đội. Thẩm Tranh có ba đứa con, đứa nhỏ âm trầm không chịu nổi, trông như chỉ hận không thể chơi chết người khác.
Đứa thứ hai lại là một kẻ ngu si, động một chút lại thét chói tai phát rồ, không nghe lời bất kỳ một ai. Đập phá, cắn người… lại càng bình thường như cơm bữa.
Đứa thứ ba nhát gan yếu đuối, lúc nào cũng mặt ủ mày chau, nhìn thôi đã thấy xui xẻo.
Mà người mẹ chồng của cô ta lại càng không ngừng nhắm vào cô ta, đề phòng cô ta hệt như phòng cướp!
Cả nhà không có một ai là dễ chung đụng.
Mà ngoại trừ những chuyện này, cuộc hôn nhân của cô ta với Thẩm Tranh chỉ có tranh cãi vô cùng tận. Thẩm Tranh chẳng thèm đụng vào người cô ta, cho dù chỉ là nắm tay cũng không có.
Không chỉ có vậy, vậy mà Thẩm Tranh còn là một con quỷ đoản mệnh, sau khi bọn họ kết hôn nửa năm hắn đã chết!
Bà già chồng kia không chịu nổi đả kích, nằm liệt giường, chẳng bao lâu sau cũng đi đời nhà ma.
Cô ta muốn tái giá nhưng mãi vẫn không tìm được người nào thích hợp, muốn quay về Phương gia cũng không thể, vì Phương gia quá nghèo.
Cho dù người Từ gia rất gấp gáp, thậm chí còn đổi lại hộ khẩu cho hai người rồi, cũng đổi lại họ rồi, nguyên chủ vẫn chỉ muốn làm Từ Hiểu Lạc, hoàn toàn không muốn đi tới Phương gia ở vùng nông thôn nghèo khổ.
“Nhã Thu, đừng khóc, mẹ nhất định sẽ phân xử cho con.”
Phương Hiểu Lạc đã hiểu, đây là mẹ ruột của Từ Nhã Thu, mẹ nuôi của nguyên chủ, Triệu Lệ Hồng.
“Con bé Hiểu Lạc này được chiều quá mà hư rồi, rõ ràng bản thân cũng đã có đối tượng, lại ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, sao nó có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế!”
“Lần này có nói thế nào cũng phải đưa nó về Phương gia, không thể để nó tùy hứng ầm ĩ như thế nữa!”
Từ Nhã Thu khóc như hoa lê dưới mưa, đôi mắt đỏ bừng: “Mẹ, nhưng hôn sự của con thì phải làm sao bây giờ?”
Triệu Lệ Hồng không hề nghĩ ngợi: “Con nhỏ Hiểu Lạc kia không biết xấu hổ, làm ra chuyện nh vậy, hôn sự Chu gia để cho con, cô ta không xứng!”
“Nhã Thu con đã phải chịu nhiều khổ cực ở nông thôn như thế, mẹ sẽ không để con phải chịu khổ thêm nữa.”
Không ai nhìn thấy, trong mắt Từ Nhã Thu lóe lên tia sáng.
Thứ cô ta muốn đúng là mối hôn sự với Chu gia kia, cô ta muốn Phương Hiểu Lạc thân bại danh liệt, không được sống một ngày yên lành!
Đời trúc, cô ta không phải Từ Nhã Thu mà là Phương Nhã Thu.
Mà Phương Hiểu Lạc thì là Từ Hiểu Lạc.
Là Phương Nhã Thu ả được gả cho Thẩm Tranh, thành mẹ kế của mấy đứa con của Thẩm Tranh, còn phải đối phó với người mẹ già đi đứng bất tiện kia của Thẩm Tranh.
Kiếp trước cô ta đau khổ cả đời, khi chết đi cũng thê thảm vô cùng.
Vốn dĩ cô ta mới là con gái ruột của Từ gia, gia đình mở xưởng gỗ ở tỉnh thành, nhưng trời xui đất khiến khiến cô ta phải sống ở Phương gia nghèo rớt mùng tơi thuộc thôn Hồng Hạc suốt 19 năm!
Vốn tưởng rằng Thẩm Tranh là trung đoàn trưởng, có thể thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của cô ta, giúp cô ta rời khỏi Phương gia nghèo khó.
Nhưng kết quả là, mọi chuyện hoàn toàn không giống như cô ta tưởng.
Sau khi kết hôn với Thẩm Tranh, cô ta theo hắn tới quân đội. Thẩm Tranh có ba đứa con, đứa nhỏ âm trầm không chịu nổi, trông như chỉ hận không thể chơi chết người khác.
Đứa thứ hai lại là một kẻ ngu si, động một chút lại thét chói tai phát rồ, không nghe lời bất kỳ một ai. Đập phá, cắn người… lại càng bình thường như cơm bữa.
Đứa thứ ba nhát gan yếu đuối, lúc nào cũng mặt ủ mày chau, nhìn thôi đã thấy xui xẻo.
Mà người mẹ chồng của cô ta lại càng không ngừng nhắm vào cô ta, đề phòng cô ta hệt như phòng cướp!
Cả nhà không có một ai là dễ chung đụng.
Mà ngoại trừ những chuyện này, cuộc hôn nhân của cô ta với Thẩm Tranh chỉ có tranh cãi vô cùng tận. Thẩm Tranh chẳng thèm đụng vào người cô ta, cho dù chỉ là nắm tay cũng không có.
Không chỉ có vậy, vậy mà Thẩm Tranh còn là một con quỷ đoản mệnh, sau khi bọn họ kết hôn nửa năm hắn đã chết!
Bà già chồng kia không chịu nổi đả kích, nằm liệt giường, chẳng bao lâu sau cũng đi đời nhà ma.
Cô ta muốn tái giá nhưng mãi vẫn không tìm được người nào thích hợp, muốn quay về Phương gia cũng không thể, vì Phương gia quá nghèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.