80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chương 42: Một Xe Sính Lễ (1)
Thán Thiêu Uyên Ương
30/07/2024
“Anh cũng chẳng kiếm được xu nào còn đứng đây bốc phét, cái gì mà tôi muốn thứ gì anh sẽ mua cho tôi thứ ấy…”
“Chu Ngạn Văn, từ khi anh len lén hẹn hò với Từ Nhã Thu, chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Anh nhận quà của cô ta, nắm tay cô ta, hôn môi cô ta…”
Từng câu từng chữ phát ra từ trong miệng Phương Hiểu Lạc như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Chu Ngạn Văn.
Mà đám người ở đây đều nghe rõ, Từ Nhã Thu với Chu Ngạn Văn đã sớm lén lút hẹn hò với nhau!
Phương Hiểu Lạc thành một người đáng thương.
Nhưng Chu Ngạn Văn vốn không cảm thấy mấy hành động này có vấn đề gì:
“Nhưng người em yêu là anh mà, em yêu anh nhất mà, sao có thể để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này?”
Phương Hiểu Lạc nghe xong, cũng không biết nên tức hay nên cười. Đây là kiểu đàn ông khốn nạn gì vậy?
Cô gật đầu: “Anh nói không sai, đúng là tôi thích anh.”
Phương Hiểu Lạc mới vừa nói vậy, mọi người đã ồ lên, mà Chu Ngạn Văn cũng vui mừng vô cùng.
Chỉ có Thẩm Tranh là thấy trái tim như bị ai siết chặt.
Nhưng rất nhanh, Phương Hiểu Lạc đã cười lên, nụ cười kia xán lạn vô cùng, chói mắt hệt như đóa hoa nở rộ:
“Tôi thích anh tránh xa tôi ra một chút!”
Phương Hiểu Lạc không quan tâm tới gương mặt đen thui của Chu Ngạn Văn, cô hơi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tranh:
“Mấy ngày nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn được không?”
Thẩm Tranh gật đầu: “Được, chờ khi quân đội phê duyệt xong, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”
Phương Hiểu Lạc lại quay đầu gọi: “Anh, ở đây có tên thần kinh, anh đánh đuổi hắn ta ra giúp em với. Hôm nay là ngày Thẩm Tranh tới cầu hôn em, em không muốn chó điên tới gây rối.”
Từ lúc đầu Phương Cường đã không ưa gì Chu Ngạn Văn, Phương Hiểu Lạc vừa lên tiếng, anh ta đã mang theo xẻng đi tới, đánh mạnh lên người Chu Ngạn Văn.
Chu Ngạn Văn bị đau, gào thét thảm thiết, liều mạng chạy ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hôm nay Thẩm Tranh tới là để cầu hôn, cũng có tìm bà mối tới.
Trên danh mục sính lễ cầu hôn có 3000 đồng tiền lễ hỏi, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt… thông dụng toàn quốc, chất đầy cả một bì thư.
Máy may, radio, xe đạp, mỗi thứ một cái, đồng hồ nữ một cái.
Vòng tay bạc một đôi, bông tai bạc một đôi.
Ngoài ra còn có một đống đồ không được liệt kê trên danh mục sính lễ.
Chậu long phượng trình tường hai cái, xà phòng thơm màu đỏ hai hộp, khăn mặt đỏ hai cái, phích nước nóng màu đỏ hai cái, khay trà tráng men, bình trà, ống nhổ, mỗi thứ hai cái, một xấp vải đỏ.
Ngoài ra còn có chăn được làm từ tơ lụa đỏ thẫm, bao gối, khăn phủ gối, đệm giường… mỗi thứ hai bộ, còn có 26 cân bông.
Chỉ cần là thứ Thẩm Tranh có thể nghĩ tới, hắn đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Hôm qua, sau khi ăn trưa xong hắn đã bắt đầu đi mua, những thứ chưa mua được sáng hôm nay hắn lại dậy thật sớm để đi mua.
“Chu Ngạn Văn, từ khi anh len lén hẹn hò với Từ Nhã Thu, chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Anh nhận quà của cô ta, nắm tay cô ta, hôn môi cô ta…”
Từng câu từng chữ phát ra từ trong miệng Phương Hiểu Lạc như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Chu Ngạn Văn.
Mà đám người ở đây đều nghe rõ, Từ Nhã Thu với Chu Ngạn Văn đã sớm lén lút hẹn hò với nhau!
Phương Hiểu Lạc thành một người đáng thương.
Nhưng Chu Ngạn Văn vốn không cảm thấy mấy hành động này có vấn đề gì:
“Nhưng người em yêu là anh mà, em yêu anh nhất mà, sao có thể để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này?”
Phương Hiểu Lạc nghe xong, cũng không biết nên tức hay nên cười. Đây là kiểu đàn ông khốn nạn gì vậy?
Cô gật đầu: “Anh nói không sai, đúng là tôi thích anh.”
Phương Hiểu Lạc mới vừa nói vậy, mọi người đã ồ lên, mà Chu Ngạn Văn cũng vui mừng vô cùng.
Chỉ có Thẩm Tranh là thấy trái tim như bị ai siết chặt.
Nhưng rất nhanh, Phương Hiểu Lạc đã cười lên, nụ cười kia xán lạn vô cùng, chói mắt hệt như đóa hoa nở rộ:
“Tôi thích anh tránh xa tôi ra một chút!”
Phương Hiểu Lạc không quan tâm tới gương mặt đen thui của Chu Ngạn Văn, cô hơi ngẩng đầu nhìn Thẩm Tranh:
“Mấy ngày nữa chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn được không?”
Thẩm Tranh gật đầu: “Được, chờ khi quân đội phê duyệt xong, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.”
Phương Hiểu Lạc lại quay đầu gọi: “Anh, ở đây có tên thần kinh, anh đánh đuổi hắn ta ra giúp em với. Hôm nay là ngày Thẩm Tranh tới cầu hôn em, em không muốn chó điên tới gây rối.”
Từ lúc đầu Phương Cường đã không ưa gì Chu Ngạn Văn, Phương Hiểu Lạc vừa lên tiếng, anh ta đã mang theo xẻng đi tới, đánh mạnh lên người Chu Ngạn Văn.
Chu Ngạn Văn bị đau, gào thét thảm thiết, liều mạng chạy ra ngoài, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hôm nay Thẩm Tranh tới là để cầu hôn, cũng có tìm bà mối tới.
Trên danh mục sính lễ cầu hôn có 3000 đồng tiền lễ hỏi, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt… thông dụng toàn quốc, chất đầy cả một bì thư.
Máy may, radio, xe đạp, mỗi thứ một cái, đồng hồ nữ một cái.
Vòng tay bạc một đôi, bông tai bạc một đôi.
Ngoài ra còn có một đống đồ không được liệt kê trên danh mục sính lễ.
Chậu long phượng trình tường hai cái, xà phòng thơm màu đỏ hai hộp, khăn mặt đỏ hai cái, phích nước nóng màu đỏ hai cái, khay trà tráng men, bình trà, ống nhổ, mỗi thứ hai cái, một xấp vải đỏ.
Ngoài ra còn có chăn được làm từ tơ lụa đỏ thẫm, bao gối, khăn phủ gối, đệm giường… mỗi thứ hai bộ, còn có 26 cân bông.
Chỉ cần là thứ Thẩm Tranh có thể nghĩ tới, hắn đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Hôm qua, sau khi ăn trưa xong hắn đã bắt đầu đi mua, những thứ chưa mua được sáng hôm nay hắn lại dậy thật sớm để đi mua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.