80 Quân Hôn Nóng Bỏng: Giả Thiên Kim Làm Mẹ Kế Nuôi Con
Chương 6: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm
Thán Thiêu Uyên Ương
23/07/2024
Huống chi, người ta vốn là khuê tú trong sạch, hắn phải chịu trách nhiệm.
“Đồng chí Phương, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Phương Hiểu Lạc chớp chớp mắt: “Thẩm đoàn trưởng, anh vì chuyện vừa mới xảy ra nên mới muốn chịu trách nhiệm, muốn kết hôn với tôi ư?”
Thẩm Tranh gật đầu.
Phương Hiểu Lạc cười nói:
“Chuyện vừa rồi, anh không nói tôi không nói sẽ không có ai biết được, cứ coi như chưa từng xảy ra là được rồi. Huống gì, chúng ta cũng chưa tới bước cuối cùng, không tới mức.”
Thẩm Tranh sờ mũi: “Không được, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc.”
Phương Hiểu Lạc thở dài một hơi: “Thẩm đoàn trưởng, anh xem chúng ta cũng có thể tính là mới quen, anh không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu anh, dưới tình huống như vậy chúng ta cũng có thể kết hôn được sao?”
Nghe thấy lời Phương Hiểu Lạc nói xong, đột nhiên Thẩm Tranh nghiêm mình, cả người thẳng tắp, dọa Phương Hiểu Lạc hết hồn.
“Đồng chí Phương, tôi tên Thẩm Tranh, năm nay 27 tuổi, nghề nghiệp quân nhân, độc thân chưa lập gia đình, nhà ở đại viện quân khu cách Giang thành 16km. Trong nhà có mẹ và ba đứa con.”
“Ba đứa nhỏ do người chị gái đã mất của tôi để lại, một đứa 8 tuổi, một đứa 6 tuổi, còn có một đứa 3 tuổi.”
“Vì chị tôi đã mất, cha bọn nhỏ cưới vợ hai, mẹ kế ngược đãi bọn nhỏ cho nên tháng trước tôi đã dẫn ba đứa nhỏ về, để bọn nhỏ nhập hộ khẩu sống dưới danh nghĩa con tôi.”
Phương Hiểu Lạc nghe mà sửng sốt: “Cho nên nếu tôi kết hôn với anh, tôi có thể làm mẹ mà không phải chịu đau đớn?”
Thẩm Tranh phải nghĩ một lát mới hiểu được đại khái cái gì gọi là “làm mẹ mà không phải chịu đau đớn”:
“Đồng chí Phương, tôi biết chuyện này không công bằng với đồng chí…”
Phương Hiểu Lạc nhìn Thẩm Tranh từ trên xuống dưới một lượt. Không thể không nói, Thẩm Tranh rất đẹp trai, lại là trung đoàn trưởng.
Nếu phải nói hắn có khuyết điểm gì, hẳn là hắn đang nuôi ba đứa con, ai gả cho Thẩm Tranh sẽ phải trở thành mẹ kế.
Tuy đó không phải con ruột của Thẩm Tranh nhưng đã nhận làm con nuôi, có nghĩa ba đứa nhỏ không khác gì con ruột của hắn.
Phương Hiểu Lạc cảm thấy khó hiểu. Từ Nhã Thu không muốn gả cho Thẩm Tranh hoàn toàn có thể nói đi xem mắt nhưng không ưng ý là được, sao phải hại cô với Thẩm Tranh ngủ với nhau?
Lẽ nào Từ Nhã Thu muốn cô phải gả tới làm mẹ kế cho người ta?
Nhưng mà cô có làm mẹ kế hay không thì liên quan gì tới Từ Nhã Thu đâu?
Mà Thẩm Tranh cũng thành thật, chuyện gì cũng nói cho cô biết.
Hiện tại Phương Hiểu Lạc cảm thấy hơi hoang mang. Cô mới vừa xuyên việt tới đây đã gặp phải chuyện như vậy, rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng…
“Thẩm đoàn trưởng, anh là người tốt.”
Phương Hiểu Lạc nói câu này cũng là thật lòng. Nếu không, gặp phải chuyện mới vừa rồi mà Thẩm Tranh không biết phân biệt tốt xấu, nghĩ cô muốn tính kế anh thì tiêu.
“Nhưng chuyện kết hôn vẫn phải suy nghĩ kỹ càng hơn mới được.”
“Đồng chí Phương, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Phương Hiểu Lạc chớp chớp mắt: “Thẩm đoàn trưởng, anh vì chuyện vừa mới xảy ra nên mới muốn chịu trách nhiệm, muốn kết hôn với tôi ư?”
Thẩm Tranh gật đầu.
Phương Hiểu Lạc cười nói:
“Chuyện vừa rồi, anh không nói tôi không nói sẽ không có ai biết được, cứ coi như chưa từng xảy ra là được rồi. Huống gì, chúng ta cũng chưa tới bước cuối cùng, không tới mức.”
Thẩm Tranh sờ mũi: “Không được, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc.”
Phương Hiểu Lạc thở dài một hơi: “Thẩm đoàn trưởng, anh xem chúng ta cũng có thể tính là mới quen, anh không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu anh, dưới tình huống như vậy chúng ta cũng có thể kết hôn được sao?”
Nghe thấy lời Phương Hiểu Lạc nói xong, đột nhiên Thẩm Tranh nghiêm mình, cả người thẳng tắp, dọa Phương Hiểu Lạc hết hồn.
“Đồng chí Phương, tôi tên Thẩm Tranh, năm nay 27 tuổi, nghề nghiệp quân nhân, độc thân chưa lập gia đình, nhà ở đại viện quân khu cách Giang thành 16km. Trong nhà có mẹ và ba đứa con.”
“Ba đứa nhỏ do người chị gái đã mất của tôi để lại, một đứa 8 tuổi, một đứa 6 tuổi, còn có một đứa 3 tuổi.”
“Vì chị tôi đã mất, cha bọn nhỏ cưới vợ hai, mẹ kế ngược đãi bọn nhỏ cho nên tháng trước tôi đã dẫn ba đứa nhỏ về, để bọn nhỏ nhập hộ khẩu sống dưới danh nghĩa con tôi.”
Phương Hiểu Lạc nghe mà sửng sốt: “Cho nên nếu tôi kết hôn với anh, tôi có thể làm mẹ mà không phải chịu đau đớn?”
Thẩm Tranh phải nghĩ một lát mới hiểu được đại khái cái gì gọi là “làm mẹ mà không phải chịu đau đớn”:
“Đồng chí Phương, tôi biết chuyện này không công bằng với đồng chí…”
Phương Hiểu Lạc nhìn Thẩm Tranh từ trên xuống dưới một lượt. Không thể không nói, Thẩm Tranh rất đẹp trai, lại là trung đoàn trưởng.
Nếu phải nói hắn có khuyết điểm gì, hẳn là hắn đang nuôi ba đứa con, ai gả cho Thẩm Tranh sẽ phải trở thành mẹ kế.
Tuy đó không phải con ruột của Thẩm Tranh nhưng đã nhận làm con nuôi, có nghĩa ba đứa nhỏ không khác gì con ruột của hắn.
Phương Hiểu Lạc cảm thấy khó hiểu. Từ Nhã Thu không muốn gả cho Thẩm Tranh hoàn toàn có thể nói đi xem mắt nhưng không ưng ý là được, sao phải hại cô với Thẩm Tranh ngủ với nhau?
Lẽ nào Từ Nhã Thu muốn cô phải gả tới làm mẹ kế cho người ta?
Nhưng mà cô có làm mẹ kế hay không thì liên quan gì tới Từ Nhã Thu đâu?
Mà Thẩm Tranh cũng thành thật, chuyện gì cũng nói cho cô biết.
Hiện tại Phương Hiểu Lạc cảm thấy hơi hoang mang. Cô mới vừa xuyên việt tới đây đã gặp phải chuyện như vậy, rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng…
“Thẩm đoàn trưởng, anh là người tốt.”
Phương Hiểu Lạc nói câu này cũng là thật lòng. Nếu không, gặp phải chuyện mới vừa rồi mà Thẩm Tranh không biết phân biệt tốt xấu, nghĩ cô muốn tính kế anh thì tiêu.
“Nhưng chuyện kết hôn vẫn phải suy nghĩ kỹ càng hơn mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.