[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 35: A

Bút Hạ Cầu Sinh

29/08/2024

Nghĩ như vậy, anh thực sự nhớ ra một chuyện, thế là ngồi dậy, cúi đầu nhìn Trần Trà: "Cô nói xem, hai trăm đồng của bác hai gái là tiền mừng cưới cho chúng ta sao?"

Trần Trà ừ một tiếng, tưởng anh muốn tiền, liền thương lượng với anh: "Chúng ta mỗi người một trăm đồng được không?"

Trình Đường hừ một tiếng: "Tham tiền! Cô giữ hết đi! Nhưng mà, tiền này không phải lấy không đâu."

Trần Trà nghe vậy, hai tay khoanh trước ngực, cảnh giác nói: "Tôi không bán thân!"

Trình Đường khẽ hừ một tiếng: "Tôi phí tiền đó làm gì? Muốn làm cô thì làm thẳng luôn, tiền cũng là của tôi."

Trần Trà đột nhiên nghĩ đến một thành ngữ "Tiền mất tật mang." Cô hỏi anh: "Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Không phải tôi, là cô."

"Có ý gì?"

Trình Đường lắc đầu thở dài, nằm xuống lại, hai tay gối sau gáy: "Cô mượn cớ kết hôn với tôi, dưới áp lực của cán bộ thôn và sự phối hợp của bác ba gái mới thuận lợi lấy được tiền. Vậy cô có nghĩ đến cách giải quyết hậu quả không?"

Trần Trà á một tiếng, rõ ràng không hiểu chuyện này còn phải giải quyết hậu quả gì.

Trình Đường thấy nhắc nhở không có tác dụng, dứt khoát nói thẳng: "Nếu cô không kết hôn với tôi, cô có nghĩ đến hậu quả không? Người trong thôn sẽ nhìn cô thế nào? Muộn nhất là đến Tết, nếu chúng ta vẫn chưa kết hôn, bác hai gái của tôi nhất định sẽ tìm đến, thậm chí còn có thể đòi lại tiền. Điểm mấu chốt là một khi bà ấy làm ầm lên, cô sẽ không thể ở lại cái thôn này được nữa. Bây giờ mọi người giúp đỡ cô nhiều bao nhiêu, đến lúc đó mọi người sẽ cười nhạo cô nhiều bấy nhiêu!"

Trần Trà đột nhiên ngồi dậy, động tác mạnh đến nỗi cả phần chăn bên phía Trình Đường cũng bị cuộn lên một phần.

Cô ngây người.

Lúc đó cô chỉ nghĩ đến cách lấy lại tiền và đất, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn.

Hóa ra đây thực sự là tiền bán thân?



Hiện tại, cô không có ý định rời khỏi thôn.

Bởi vì ra ngoài phải có giấy tờ tùy thân, cô không có, cũng không có tiền.

Suy nghĩ một lúc, Trần Trà thử dò hỏi: "Vậy... hay là chúng ta cứ kết hôn đi?"

Lần này đến lượt Trình Đường bị dọa sợ, bật người ngồi dậy, mượn ánh sáng lọt qua cửa sổ, trừng mắt nhìn Trần Trà.

"Người ta bỏ ra năm nghìn tiền sính lễ để cưới cô, cô bỏ nhà ra đi. Bây giờ vì hai trăm đồng mà cô lại muốn gả cho một tên què nghèo như tôi sao?" Trình Đường không biết nên khóc hay nên cười.

Trần Trà lắc đầu: "Không giống nhau."

"Khác ở đâu?"

Trần Trà cúi đầu không nói gì.

Năm nghìn tiền sính lễ là để gả cho một ông lão góa vợ hơn mình hai mươi tuổi, lại hay đánh vợ. Cô không hài lòng và cha mẹ cô cũng không quan tâm đến hạnh phúc của cô, cứ thế bán cô đi.

Trình Đường thì khác, anh đã cứu cô, lại còn trẻ tuổi đẹp trai. Anh nghèo như vậy mà vẫn mua giày bông và thịt cho cô ăn, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô, tuy ít nói và hay chê cô phiền phức nhưng vẫn luôn chăm sóc và nhường nhịn cô hết mức có thể.

Nhưng mà, tính đi tính lại thì hai người quen nhau cũng chỉ mới vài ngày, rốt cuộc Trình Đường là người như thế nào thì cô không rõ.

Thật sự cứ thế mà lấy anh sao? Nếu tùy tiện như vậy thì hai năm qua cô chịu khổ chịu tội để làm gì? Trần Trà có chút không cam lòng.

Nhưng mà không lấy thì có thể đi đâu? Nhà thì chắc chắn không thể về, ra ngoài thì nhất định sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn Trình Đường sao? Trần Trà cũng không dám chắc.

Trong lúc nhất thời có chút hoang mang, đột nhiên cô thấy hai trăm đồng trong túi có chút nóng tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook