[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 43: A
Bút Hạ Cầu Sinh
29/08/2024
Huống hồ anh thà cả đời không lấy vợ cũng không cưới một cô gái như Anh Tử.
Nếu không phải vì Trần Trà, chuyện này sẽ mãi mãi thối rữa trong lòng anh.
"Ý anh là anh thích cô ta, cảm thấy không xứng với cô ta nên mới không quen cô ta?"
Trình Đường nhìn Trần Trà một cách kỳ lạ: "Quen nhau với thích hay không thích có liên quan gì?"
Trần Trà: "..."
"Người không thích thì làm sao có thể quen nhau?"
Trình Đường thấy Trần Trà có chút làm quá: "Có bao nhiêu thích hay không thích? Nhà nghèo cưới được vợ khó như lên trời, có người theo là tốt lắm rồi, còn tình yêu đôi lứa gì chứ? Quen rồi! Ở đây chúng tôi kết hôn đều do mai mối, cha mẹ đồng ý là có thể kết hôn. Có những người trước khi kết hôn chỉ gặp nhau một hai lần, chẳng phải vẫn sống cả đời sao?"
Còn có một câu nữa đến miệng, Trình Đường lại nuốt xuống.
Nếu như giống cô, vì không muốn lấy chồng mà bỏ nhà ra đi, vậy thì thôn Tiền Du cũng chẳng còn mấy cô gái.
"Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn hôn nhân sắp đặt? Bây giờ chú trọng là tình nguyện, yêu đương tự do, kết hôn tự do."
Trần Trà kinh ngạc trước tư tưởng cổ hủ của Trình Đường, đến nỗi quên mất việc truy cứu quá khứ của anh và người khăn đỏ, cố gắng chỉnh đốn lại quan điểm tình yêu của Trình Đường, mãi đến tận cửa nhà.
"Ủa? Lúc chúng ta đi có đóng cửa không nhỉ? Hay là bị trộm rồi?" Trần Trà khó hiểu nhìn cánh cửa gỗ mở toang, nghèo như vậy mà vẫn bị trộm để mắt tới sao? May mà tiền của cô đều giắt trên người.
Trình Đường không nói gì, đặt bàn ghế trên lưng xuống đất, bước vào nhà.
Cửa là anh khóa, anh nhớ rất rõ.
"Sao cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó nhưng lại không nói rõ được là thiếu gì." Trần Trà nhíu mày nhìn khắp nơi.
"Củi không thấy đâu."
Trần Trà vỗ trán: "Đúng rồi."
Trước đây, củi chất đầy nửa gian nhà, sau khi sửa xong giường và Trình Đường đóng bàn ghế mới thì phần lớn củi đã được dọn ra ngoài, chỉ còn lại một ít, được xếp ngay ngắn bên bếp.
Bây giờ, củi trong ngoài nhà đều không thấy đâu.
"Ai sẽ lấy trộm củi của chúng ta? Lấy trộm củi để làm gì?" Trần Trà rất khó hiểu, không hiểu thứ này có gì đáng để ăn trộm.
Trình Đường không trả lời.
Câu trả lời hiển nhiên, củi dùng để đốt, ở thôn Tiền Du ngoài nấu cơm thì còn dùng để đốt giường.
Đặc biệt là những gia đình như Trình Đường và Trần Trà, không có tiền mua than, chỉ có thể đốt nóng giường mới có thể ngủ ấm áp.
Nhưng củi không mất tiền, ai lại thiếu đức như vậy mà đi ăn trộm củi?
Người lấy trộm củi có vẻ vội vàng, vụn cỏ rơi đầy đất, cứ theo con đường lớn về phía nam.
Mắt Trần Trà sáng lên, chỉ vào đám cỏ vụn nói với Trình Đường: "Chúng ta cứ theo dấu vết là biết ai lấy trộm củi của chúng ta."
Trình Đường lắc đầu: "Không cần theo, tôi biết là ai. Cô về nhà sưởi ấm trước đi, tôi đi nhặt củi."
Trần Trà: "…"
Cô không ngờ Trình Đường lại có thể nói một câu nhẹ bẫng như vậy, có chút tức giận: "Có phải người mang khăn đỏ lúc nãy làm không? Anh không nỡ đi tính sổ với cô ta sao?”
Nói xong lại thấy không đúng, đánh nhau xong bọn họ đã quay về, cho dù người khăn đỏ đi xe đạp thì nhiều nhất cũng chỉ có thể về sớm hơn bọn họ mười phút, nói thế nào cũng không thể chuyển đi được một đống củi lớn như vậy.
Trình Đường hơi đau răng, không biết tại sao cô lại so đo với Anh Tử, anh day day huyệt thái dương, kiên nhẫn giải thích: "Không phải Anh Tử, là bác hai của tôi làm."
Nếu không phải vì Trần Trà, chuyện này sẽ mãi mãi thối rữa trong lòng anh.
"Ý anh là anh thích cô ta, cảm thấy không xứng với cô ta nên mới không quen cô ta?"
Trình Đường nhìn Trần Trà một cách kỳ lạ: "Quen nhau với thích hay không thích có liên quan gì?"
Trần Trà: "..."
"Người không thích thì làm sao có thể quen nhau?"
Trình Đường thấy Trần Trà có chút làm quá: "Có bao nhiêu thích hay không thích? Nhà nghèo cưới được vợ khó như lên trời, có người theo là tốt lắm rồi, còn tình yêu đôi lứa gì chứ? Quen rồi! Ở đây chúng tôi kết hôn đều do mai mối, cha mẹ đồng ý là có thể kết hôn. Có những người trước khi kết hôn chỉ gặp nhau một hai lần, chẳng phải vẫn sống cả đời sao?"
Còn có một câu nữa đến miệng, Trình Đường lại nuốt xuống.
Nếu như giống cô, vì không muốn lấy chồng mà bỏ nhà ra đi, vậy thì thôn Tiền Du cũng chẳng còn mấy cô gái.
"Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn hôn nhân sắp đặt? Bây giờ chú trọng là tình nguyện, yêu đương tự do, kết hôn tự do."
Trần Trà kinh ngạc trước tư tưởng cổ hủ của Trình Đường, đến nỗi quên mất việc truy cứu quá khứ của anh và người khăn đỏ, cố gắng chỉnh đốn lại quan điểm tình yêu của Trình Đường, mãi đến tận cửa nhà.
"Ủa? Lúc chúng ta đi có đóng cửa không nhỉ? Hay là bị trộm rồi?" Trần Trà khó hiểu nhìn cánh cửa gỗ mở toang, nghèo như vậy mà vẫn bị trộm để mắt tới sao? May mà tiền của cô đều giắt trên người.
Trình Đường không nói gì, đặt bàn ghế trên lưng xuống đất, bước vào nhà.
Cửa là anh khóa, anh nhớ rất rõ.
"Sao cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó nhưng lại không nói rõ được là thiếu gì." Trần Trà nhíu mày nhìn khắp nơi.
"Củi không thấy đâu."
Trần Trà vỗ trán: "Đúng rồi."
Trước đây, củi chất đầy nửa gian nhà, sau khi sửa xong giường và Trình Đường đóng bàn ghế mới thì phần lớn củi đã được dọn ra ngoài, chỉ còn lại một ít, được xếp ngay ngắn bên bếp.
Bây giờ, củi trong ngoài nhà đều không thấy đâu.
"Ai sẽ lấy trộm củi của chúng ta? Lấy trộm củi để làm gì?" Trần Trà rất khó hiểu, không hiểu thứ này có gì đáng để ăn trộm.
Trình Đường không trả lời.
Câu trả lời hiển nhiên, củi dùng để đốt, ở thôn Tiền Du ngoài nấu cơm thì còn dùng để đốt giường.
Đặc biệt là những gia đình như Trình Đường và Trần Trà, không có tiền mua than, chỉ có thể đốt nóng giường mới có thể ngủ ấm áp.
Nhưng củi không mất tiền, ai lại thiếu đức như vậy mà đi ăn trộm củi?
Người lấy trộm củi có vẻ vội vàng, vụn cỏ rơi đầy đất, cứ theo con đường lớn về phía nam.
Mắt Trần Trà sáng lên, chỉ vào đám cỏ vụn nói với Trình Đường: "Chúng ta cứ theo dấu vết là biết ai lấy trộm củi của chúng ta."
Trình Đường lắc đầu: "Không cần theo, tôi biết là ai. Cô về nhà sưởi ấm trước đi, tôi đi nhặt củi."
Trần Trà: "…"
Cô không ngờ Trình Đường lại có thể nói một câu nhẹ bẫng như vậy, có chút tức giận: "Có phải người mang khăn đỏ lúc nãy làm không? Anh không nỡ đi tính sổ với cô ta sao?”
Nói xong lại thấy không đúng, đánh nhau xong bọn họ đã quay về, cho dù người khăn đỏ đi xe đạp thì nhiều nhất cũng chỉ có thể về sớm hơn bọn họ mười phút, nói thế nào cũng không thể chuyển đi được một đống củi lớn như vậy.
Trình Đường hơi đau răng, không biết tại sao cô lại so đo với Anh Tử, anh day day huyệt thái dương, kiên nhẫn giải thích: "Không phải Anh Tử, là bác hai của tôi làm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.