[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 19:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Thấy cô khóc, Trình Đường ngây người. anh không biết dỗ phụ nữ, vụng về dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho cô: "Sao lại khóc?”
Kết quả là nước mắt của Trần Trà càng lau càng nhiều, Trình Đường như bị bỏng, đứng bật dậy, đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt đầy bối rối. anh xoay quanh tại chỗ hai vòng, cau mày hỏi: “Chê tiền ít à? Sau này tôi kiếm thêm cho cô…”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Trà lập tức từ lặng lẽ rơi lệ chuyển sang khóc òa lên.
Trình Đường ngây người, khẽ chửi một tiếng, hai tay chống hông, cau mày nhìn Trần Trà đang khóc to, lần đầu tiên trong đời không biết phải làm sao. Bực bội dùng ngón tay út gãi gãi khóe mắt, lấy điếu thuốc ra, nhìn Trần Trà rồi lại cất đi, quay về phía bếp lửa, cúi xuống lấy một đoạn rơm lúa mì, bẻ ra một khúc nhỏ cho vào miệng nhai, quay lại bên cạnh Trần Trà, dang rộng hai tay, dùng lòng bàn tay xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ nhà à?”
Trần Trà càng khóc to hơn.
Trình Đường: “…”
Thôi rồi, càng dỗ càng khóc, Trình Đường dứt khoát im lặng, đứng cứng ngắc giữa phòng như bị phạt đứng.
Chờ mãi đến khi Trần Trà trút hết nỗi lòng, tiếng khóc nhỏ dần, anh mới thở phào, tìm chiếc khăn mới mua, giặt rồi vắt khô, đi đến bên cạnh Trần Trà, không dám nói gì, chỉ đưa khăn ra trước mặt cô.
Trần Trà cảm ơn, nhận khăn lau mặt, tự mình đứng dậy để khăn về chỗ cũ.
Trình Đường thở phào nhẹ nhõm.
Điều này khiến Trần Trà cảm thấy rất xấu hổ: "Tôi không phải là người hay khóc đâu.”
Trình Đường cũng không biết có tin hay không, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Trần Trà ngại ngùng, vội vàng chuyển chủ đề: "Anh định làm ăn gì? Nhà tôi trước đây cũng làm ăn buôn bán, có khi tôi giúp được gì đó.”
Trình Đường ngập ngừng, lắc đầu: "Chưa nghĩ kỹ. Cả đời này ngoài ở thôn Tiền Du chỉ ở vùng hoang vu Tây Bắc, chưa thấy qua gì nhiều. Nhưng hồi ở Tây Bắc, thường hay nói chuyện tán gẫu với mấy người thợ, có mấy anh lớn khá giỏi gợi ý tôi có thể cân nhắc làm lá nhôm.”
“Lá nhôm?”
“Ừm. Là loại dùng trong nhà máy sản xuất thuốc lá ấy. Họ nói bây giờ lá nhôm đang thiếu hàng, hơn nữa tôi cũng thích hút thuốc, nên định thử làm ngành này.”
“Lá nhôm đó là làm từ nhôm nóng chảy sao?”
Trình Đường gật đầu.
“Thế chẳng phải cần mua thiết bị à? Tôi nghe nói sản xuất lá nhôm khá phức tạp, phải nấu nguyên liệu thành nhôm lỏng rồi dùng máy ép thành từng tấm mỏng?”
“Tôi cũng không rành lắm, nghe nói là như vậy.”
Trần Trà mím môi, cô còn nghĩ nếu Trình Đường làm ăn nhỏ thì cô sẽ trả lại cho anh tám mươi đồng này, không ngờ Trình Đường lại có tham vọng lớn như vậy.
Đừng nói bây giờ trong tay chưa tới ba trăm đồng, kể cả ngay từ đầu không tiêu một xu, có năm trăm đồng cũng không đủ mua linh kiện máy móc.
Năm trăm đồng muốn mở xưởng, đúng là mơ mộng.
Trình Đường cũng biết điều này, nên mới nói với giọng không mấy tự tin.
Trần Trà thở dài, chuyện làm ăn của Trình Đường có phải việc tốt hay không cô không biết, nhưng cô biết làm ăn ngoài vốn liếng còn cần chuẩn bị một đường lui.
Ý là lỡ làm ăn thất bại hoặc không kiếm được tiền, không đến nỗi phải chết đói.
Mà ở nông thôn không muốn chết đói thì trước tiên phải trồng trọt.
Trần Trà nghĩ một lát rồi hỏi Trình Đường: “Trưởng thôn nói đất của anh bị bác hai canh tác, không đòi lại được sao?”
Kết quả là nước mắt của Trần Trà càng lau càng nhiều, Trình Đường như bị bỏng, đứng bật dậy, đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt đầy bối rối. anh xoay quanh tại chỗ hai vòng, cau mày hỏi: “Chê tiền ít à? Sau này tôi kiếm thêm cho cô…”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Trà lập tức từ lặng lẽ rơi lệ chuyển sang khóc òa lên.
Trình Đường ngây người, khẽ chửi một tiếng, hai tay chống hông, cau mày nhìn Trần Trà đang khóc to, lần đầu tiên trong đời không biết phải làm sao. Bực bội dùng ngón tay út gãi gãi khóe mắt, lấy điếu thuốc ra, nhìn Trần Trà rồi lại cất đi, quay về phía bếp lửa, cúi xuống lấy một đoạn rơm lúa mì, bẻ ra một khúc nhỏ cho vào miệng nhai, quay lại bên cạnh Trần Trà, dang rộng hai tay, dùng lòng bàn tay xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ nhà à?”
Trần Trà càng khóc to hơn.
Trình Đường: “…”
Thôi rồi, càng dỗ càng khóc, Trình Đường dứt khoát im lặng, đứng cứng ngắc giữa phòng như bị phạt đứng.
Chờ mãi đến khi Trần Trà trút hết nỗi lòng, tiếng khóc nhỏ dần, anh mới thở phào, tìm chiếc khăn mới mua, giặt rồi vắt khô, đi đến bên cạnh Trần Trà, không dám nói gì, chỉ đưa khăn ra trước mặt cô.
Trần Trà cảm ơn, nhận khăn lau mặt, tự mình đứng dậy để khăn về chỗ cũ.
Trình Đường thở phào nhẹ nhõm.
Điều này khiến Trần Trà cảm thấy rất xấu hổ: "Tôi không phải là người hay khóc đâu.”
Trình Đường cũng không biết có tin hay không, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Trần Trà ngại ngùng, vội vàng chuyển chủ đề: "Anh định làm ăn gì? Nhà tôi trước đây cũng làm ăn buôn bán, có khi tôi giúp được gì đó.”
Trình Đường ngập ngừng, lắc đầu: "Chưa nghĩ kỹ. Cả đời này ngoài ở thôn Tiền Du chỉ ở vùng hoang vu Tây Bắc, chưa thấy qua gì nhiều. Nhưng hồi ở Tây Bắc, thường hay nói chuyện tán gẫu với mấy người thợ, có mấy anh lớn khá giỏi gợi ý tôi có thể cân nhắc làm lá nhôm.”
“Lá nhôm?”
“Ừm. Là loại dùng trong nhà máy sản xuất thuốc lá ấy. Họ nói bây giờ lá nhôm đang thiếu hàng, hơn nữa tôi cũng thích hút thuốc, nên định thử làm ngành này.”
“Lá nhôm đó là làm từ nhôm nóng chảy sao?”
Trình Đường gật đầu.
“Thế chẳng phải cần mua thiết bị à? Tôi nghe nói sản xuất lá nhôm khá phức tạp, phải nấu nguyên liệu thành nhôm lỏng rồi dùng máy ép thành từng tấm mỏng?”
“Tôi cũng không rành lắm, nghe nói là như vậy.”
Trần Trà mím môi, cô còn nghĩ nếu Trình Đường làm ăn nhỏ thì cô sẽ trả lại cho anh tám mươi đồng này, không ngờ Trình Đường lại có tham vọng lớn như vậy.
Đừng nói bây giờ trong tay chưa tới ba trăm đồng, kể cả ngay từ đầu không tiêu một xu, có năm trăm đồng cũng không đủ mua linh kiện máy móc.
Năm trăm đồng muốn mở xưởng, đúng là mơ mộng.
Trình Đường cũng biết điều này, nên mới nói với giọng không mấy tự tin.
Trần Trà thở dài, chuyện làm ăn của Trình Đường có phải việc tốt hay không cô không biết, nhưng cô biết làm ăn ngoài vốn liếng còn cần chuẩn bị một đường lui.
Ý là lỡ làm ăn thất bại hoặc không kiếm được tiền, không đến nỗi phải chết đói.
Mà ở nông thôn không muốn chết đói thì trước tiên phải trồng trọt.
Trần Trà nghĩ một lát rồi hỏi Trình Đường: “Trưởng thôn nói đất của anh bị bác hai canh tác, không đòi lại được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.