[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 23:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Trình Cổ và Trình Tuyên tất nhiên đánh nhau với đám cậu mợ của Trình Đường, đòi bồi thường và đòi mạng đối phương, cuộc cãi vã này vang danh mười dặm tám hướng.
“Sau đó thì sao?” Trần Trà hỏi tiếp.
Vợ trưởng thôn nhấc chiếc cốc men trên bàn lên uống một ngụm nước làm ẩm môi, đang nói hăng say lại muốn kể tiếp thì bị trưởng thôn lườm một cái: "Bà kể mấy chuyện hạt vừng vỏ dưa này cho trẻ con nghe làm gì?”
Vợ trưởng thôn rõ ràng là sợ ông trưởng thôn, nhưng vẫn giống như con vịt, miệng cứng lắm: "Kể thì sợ gì? Ông đã đồng ý giúp Trình Đường đòi đất rồi, sao không đòi cả nhà nữa?”
“Bà cái gì cũng không biết, đừng có nghe gió là mưa mà cứ thế nói linh tinh!” Ông trưởng thôn mắng: “Cái nhà đó là của hai ông bà cụ nhà họ Trình. Phân chia thế nào là do con cái họ quyết định! Trình Đường còn cách một đời, đến lượt nó sao?”
“Cách một đời thì đã sao? Chính Trình Cổ nói rằng căn nhà đó là do hai ông bà cụ nhà họ Trình để lại cho Trình Đường mà! Ông ấy đã nói không chỉ một lần rồi đấy! Người trong thôn ai cũng nghe thấy!”
“Bà hiểu cái gì chứ?! Đó là vì Trình Tuyên và Trình Cổ tranh nhau cái nhà, Trình Cổ mới lấy Trình Đường ra làm cái cớ thôi. Bà lão đột ngột qua đời, làm sao kịp nói rõ nhà để lại cho ai?”
Vợ trưởng thôn cảm thấy mất mặt trước Trần Trà, không chịu thua, lên tiếng phản bác: “Lần trước chia đất, trước mặt cả thôn, vợ của Trình Cổ cũng nói thế mà!”
“Đó là để tranh đất của Trình Đường thôi! Thôi được rồi, bà lo nấu cơm đi! Tôi dẫn vợ của Trình Đường đến nhà Trình Cổ hỏi thử xem.” Ông trưởng thôn sốt ruột phất tay, gọi Trần Trà đi theo.
Ông trưởng thôn chắp tay sau lưng đi phía trước, Trần Trà theo sau.
“Này, vợ của Trình Đường.” Ông trưởng thôn dừng bước, quay lại nhìn Trần Trà, giọng có phần do dự: "Cháu…”
Trần Trà mỉm cười, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện nói: "Trưởng thôn, cháu hiểu ý của bác. Trình Đường cũng đã nói với cháu rồi, bác hai gái không dễ nói chuyện, nên cháu cũng đã chuẩn bị tinh thần là có thể không đòi được đất. Bác yên tâm, nếu thật sự không đòi lại được, cháu và Trình Đường cũng sẽ chấp nhận, quyết không để bác phải khó xử!”
Ông trưởng thôn hài lòng với thái độ của cô, cũng cảm thông cho hoàn cảnh của Trình Đường, khẽ thở dài, lắc đầu rồi đi tiếp dẫn đường.
Trước khi đến nhà Trình Cổ, Trần Trà đi cùng ông trưởng thôn mời thêm ông bí thư Chu và vài cán bộ thôn nữa.
Một đoàn năm, sáu người, Trần Trà ước chừng toàn bộ cán bộ trong thôn đều đã được mời đến, trong lòng nghĩ có vẻ như vị bác hai gái này trong thôn cũng rất có tiếng tăm! Đến mức ép trưởng thôn phải bày ra cả trận thế thế này.
Nhà Trình Cổ nằm ở góc tây nam của thôn, cũng là ngôi nhà đất thấp lè tè, chỉ là lớn hơn ngôi nhà đất hiện giờ của Trình Đường khá nhiều, nhà chính quay mặt về hướng nam, có lẽ có năm gian, còn có khoảng sân vuông vức được bao quanh bởi hàng rào.
Cổng chính không đóng, ông trưởng thôn dẫn mọi người vừa đi vào vừa lớn tiếng gọi: “Trình Cổ có nhà không?”
Từ cửa chính của nhà lớn bước ra một người phụ nữ trung niên, dáng người gầy, thấp, mắt mày trông khá hiền hòa, tóc mái dài chải ngược ra sau được cài bằng một chiếc kẹp đen.
Trần Trà đoán người này hẳn là bác hai gái của Trình Đường, Trương Hồng Diễm.
Trương Hồng Diễm ra cửa, vén rèm mời mọi người: "Ông Đàm, ông Chu, ông Vương… Cơn gió nào đưa các ông đến đây vậy? Mau vào nhà ngồi! Ông Trình nhà tôi đi gánh nước rồi… Ồ! Đây là con gái nhà ai thế này? Trông xinh quá!” Bà ta nhìn thấy Trần Trà đi cuối đoàn thì tò mò hỏi.
Thôn Tiền Du rất nhỏ, già trẻ lớn bé trong thôn đều quen biết nhau, Trần Trà rõ ràng là gương mặt mới, lại xinh đẹp nổi bật.
“Sau đó thì sao?” Trần Trà hỏi tiếp.
Vợ trưởng thôn nhấc chiếc cốc men trên bàn lên uống một ngụm nước làm ẩm môi, đang nói hăng say lại muốn kể tiếp thì bị trưởng thôn lườm một cái: "Bà kể mấy chuyện hạt vừng vỏ dưa này cho trẻ con nghe làm gì?”
Vợ trưởng thôn rõ ràng là sợ ông trưởng thôn, nhưng vẫn giống như con vịt, miệng cứng lắm: "Kể thì sợ gì? Ông đã đồng ý giúp Trình Đường đòi đất rồi, sao không đòi cả nhà nữa?”
“Bà cái gì cũng không biết, đừng có nghe gió là mưa mà cứ thế nói linh tinh!” Ông trưởng thôn mắng: “Cái nhà đó là của hai ông bà cụ nhà họ Trình. Phân chia thế nào là do con cái họ quyết định! Trình Đường còn cách một đời, đến lượt nó sao?”
“Cách một đời thì đã sao? Chính Trình Cổ nói rằng căn nhà đó là do hai ông bà cụ nhà họ Trình để lại cho Trình Đường mà! Ông ấy đã nói không chỉ một lần rồi đấy! Người trong thôn ai cũng nghe thấy!”
“Bà hiểu cái gì chứ?! Đó là vì Trình Tuyên và Trình Cổ tranh nhau cái nhà, Trình Cổ mới lấy Trình Đường ra làm cái cớ thôi. Bà lão đột ngột qua đời, làm sao kịp nói rõ nhà để lại cho ai?”
Vợ trưởng thôn cảm thấy mất mặt trước Trần Trà, không chịu thua, lên tiếng phản bác: “Lần trước chia đất, trước mặt cả thôn, vợ của Trình Cổ cũng nói thế mà!”
“Đó là để tranh đất của Trình Đường thôi! Thôi được rồi, bà lo nấu cơm đi! Tôi dẫn vợ của Trình Đường đến nhà Trình Cổ hỏi thử xem.” Ông trưởng thôn sốt ruột phất tay, gọi Trần Trà đi theo.
Ông trưởng thôn chắp tay sau lưng đi phía trước, Trần Trà theo sau.
“Này, vợ của Trình Đường.” Ông trưởng thôn dừng bước, quay lại nhìn Trần Trà, giọng có phần do dự: "Cháu…”
Trần Trà mỉm cười, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện nói: "Trưởng thôn, cháu hiểu ý của bác. Trình Đường cũng đã nói với cháu rồi, bác hai gái không dễ nói chuyện, nên cháu cũng đã chuẩn bị tinh thần là có thể không đòi được đất. Bác yên tâm, nếu thật sự không đòi lại được, cháu và Trình Đường cũng sẽ chấp nhận, quyết không để bác phải khó xử!”
Ông trưởng thôn hài lòng với thái độ của cô, cũng cảm thông cho hoàn cảnh của Trình Đường, khẽ thở dài, lắc đầu rồi đi tiếp dẫn đường.
Trước khi đến nhà Trình Cổ, Trần Trà đi cùng ông trưởng thôn mời thêm ông bí thư Chu và vài cán bộ thôn nữa.
Một đoàn năm, sáu người, Trần Trà ước chừng toàn bộ cán bộ trong thôn đều đã được mời đến, trong lòng nghĩ có vẻ như vị bác hai gái này trong thôn cũng rất có tiếng tăm! Đến mức ép trưởng thôn phải bày ra cả trận thế thế này.
Nhà Trình Cổ nằm ở góc tây nam của thôn, cũng là ngôi nhà đất thấp lè tè, chỉ là lớn hơn ngôi nhà đất hiện giờ của Trình Đường khá nhiều, nhà chính quay mặt về hướng nam, có lẽ có năm gian, còn có khoảng sân vuông vức được bao quanh bởi hàng rào.
Cổng chính không đóng, ông trưởng thôn dẫn mọi người vừa đi vào vừa lớn tiếng gọi: “Trình Cổ có nhà không?”
Từ cửa chính của nhà lớn bước ra một người phụ nữ trung niên, dáng người gầy, thấp, mắt mày trông khá hiền hòa, tóc mái dài chải ngược ra sau được cài bằng một chiếc kẹp đen.
Trần Trà đoán người này hẳn là bác hai gái của Trình Đường, Trương Hồng Diễm.
Trương Hồng Diễm ra cửa, vén rèm mời mọi người: "Ông Đàm, ông Chu, ông Vương… Cơn gió nào đưa các ông đến đây vậy? Mau vào nhà ngồi! Ông Trình nhà tôi đi gánh nước rồi… Ồ! Đây là con gái nhà ai thế này? Trông xinh quá!” Bà ta nhìn thấy Trần Trà đi cuối đoàn thì tò mò hỏi.
Thôn Tiền Du rất nhỏ, già trẻ lớn bé trong thôn đều quen biết nhau, Trần Trà rõ ràng là gương mặt mới, lại xinh đẹp nổi bật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.