[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 26:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Bị điểm tên bất ngờ, bí thư Chu thở dài, đứng dậy, ném đầu lọc thuốc xuống đất, lấy chân giẫm lên, liếc nhìn vào trong phòng khách. Ông không khỏi than thầm: Đúng là phúc thì không phải họa, họa thì không thể tránh được!
Bây giờ chiến trường chuyển từ trong nhà ra ngoài sân, còn mấy người ngồi trong nhà lại được rảnh rỗi.
Bí thư Chu gật đầu: "Ngày xưa đúng là có nói như thế.”
Năm đó Trình lão nhị và Trình lão tam tranh nhau căn nhà cũ, đã làm um sùm cả thôn.
Thậm chí còn đánh nhau, những người làm cán bộ thôn như họ đương nhiên phải can thiệp. Nhưng chuyện gia đình thì quan thanh liêm cũng khó phân xử, năm đó họ đã khuyên nhủ hai bên không ít, đáng tiếc không có tác dụng.
Cuối cùng vẫn là hai người chị dâu tự thương lượng với nhau, Trình Đường theo ai thì nhà thuộc về người đó.
Nhà Trình Tuyên và Lưu Châu chỉ có hai cô con gái, còn nhà Trình Cổ và Trương Hồng Diễm có một trai một gái, mà cậu con trai lại chỉ hơn Trình Đường một tuổi.
Khi đó Trình Đường còn nhỏ, tất nhiên thích chơi với anh họ cũng là con trai hơn, hoàn toàn không biết quyết định của mình có liên quan đến quyền sở hữu ngôi nhà cũ.
Từ đó trở đi, vợ chồng Trình Tuyên không ưa gì Trình Đường nữa.
Hôm nay Lưu Châu xuất hiện đúng lúc như thế, bí thư Chu và những người khác có phần ngạc nhiên, nhưng nghe Lưu Châu nói vậy thì lại thấy cũng không có gì lạ, chuyện liên quan đến ngôi nhà, bà ta không chen vào mới là lạ! Chỉ là làm sao bà ta biết được tin này?
Trương Hồng Diễm đương nhiên biết khi nào Trình Đường sẽ trở về, chỉ là không muốn dính dáng gì đến Trình Đường nữa nên giả vờ không biết. Chỉ có điều bà ta không ngờ rằng Trình Đường lại dẫn theo một cô vợ chưa cưới về.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến bà ta chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó, lại bị Lưu Châu đẩy vào thế khó. Trước mặt các cán bộ thôn thế này, bà ta cũng không thể chối bỏ trách nhiệm. Hồi đó bà ta chỉ nghĩ đến chuyện chiếm lấy căn nhà, thật sự không nghĩ sau này việc kết hôn, sinh con của Trình Đường sẽ liên quan gì đến mình. Mặt Trương Hồng Diễm lúc đỏ, lúc trắng, lúc đen, lúc xanh như bảng màu, hồi lâu sau mới cố gắng lắm mới cãi lại được một câu: “Hồi đó tôi nói thế thật, chẳng phải tôi cũng đã nuôi nó lớn đấy sao? Nhưng tôi chưa bao giờ nói là sẽ lo cả chuyện cưới hỏi của nó.”
Lưu Châu dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng: “Nuôi đến lớn mà không lo cưới hỏi à? Bà hỏi mười dặm tám thôn này xem có nhà cha mẹ nào nuôi con chỉ lo nửa chừng không? Hơn nữa, quan trọng nhất là lập gia đình và sự nghiệp, bà đã nuôi nấng cái gì? Năm đó Trình Đường còn nhỏ, không biết gì, nhưng bà đừng coi mọi người là kẻ ngốc. Trình Đường ở với bà, là bà nuôi nó hay nó nuôi bà?”
“Ý của bà là gì? Tôi không nuôi Trình Đường, chẳng lẽ là bà cho nó ăn, cho nó mặc chắc?” Trương Hồng Diễm cau mày cãi lại.
“Hừ!” Lưu Châu chống tay lên hông, cười lạnh một tiếng: "Đúng, bà cho nó ăn đấy, nhưng ngay cả nuôi súc vật cũng phải cho đủ cỏ khô nữa là con người?! Giờ trưởng thôn và bí thư đều có mặt ở đây, để họ nói xem năm đó điểm công mà Trình Đường kiếm được ở đội sản xuất có đủ nuôi sống bản thân nó không? Bà lấy điểm công mà Trình Đường kiếm được nuôi cả nhà bà sung sướng, mua quần áo mới cho Trình Đông, còn bắt Trình Đường mặc lại đồ cũ của Trình Đông, những chuyện này có phải bà làm không?
Ngoài ra, Trương Hồng Diễm, bà cũng đừng quên, mấy năm trước khi chia đất bà đã nói những gì! Chính bà nói ‘giúp Trình Đường trồng đất, tất cả thu hoạch đều tích góp làm sính lễ cho nó.’ Bà cũng không nghĩ là Trình Đường có ngày lại dẫn một cô gái về đây đúng không? Ha, xem lần này bà định chối kiểu gì!
Còn nữa, Trương Hồng Diễm, có phải bà nghĩ chỉ có bà là khôn ngoan, còn người khác đều là kẻ ngốc? Trình Đường vì sao phải vào tù, trong lòng bà rõ ràng nhất đấy!”
Trần Trà nghe mà mắt nheo lại. Xem ra chuyện Trình Đường đi Tây Bắc cũng có ẩn tình gì đây?!
Bây giờ chiến trường chuyển từ trong nhà ra ngoài sân, còn mấy người ngồi trong nhà lại được rảnh rỗi.
Bí thư Chu gật đầu: "Ngày xưa đúng là có nói như thế.”
Năm đó Trình lão nhị và Trình lão tam tranh nhau căn nhà cũ, đã làm um sùm cả thôn.
Thậm chí còn đánh nhau, những người làm cán bộ thôn như họ đương nhiên phải can thiệp. Nhưng chuyện gia đình thì quan thanh liêm cũng khó phân xử, năm đó họ đã khuyên nhủ hai bên không ít, đáng tiếc không có tác dụng.
Cuối cùng vẫn là hai người chị dâu tự thương lượng với nhau, Trình Đường theo ai thì nhà thuộc về người đó.
Nhà Trình Tuyên và Lưu Châu chỉ có hai cô con gái, còn nhà Trình Cổ và Trương Hồng Diễm có một trai một gái, mà cậu con trai lại chỉ hơn Trình Đường một tuổi.
Khi đó Trình Đường còn nhỏ, tất nhiên thích chơi với anh họ cũng là con trai hơn, hoàn toàn không biết quyết định của mình có liên quan đến quyền sở hữu ngôi nhà cũ.
Từ đó trở đi, vợ chồng Trình Tuyên không ưa gì Trình Đường nữa.
Hôm nay Lưu Châu xuất hiện đúng lúc như thế, bí thư Chu và những người khác có phần ngạc nhiên, nhưng nghe Lưu Châu nói vậy thì lại thấy cũng không có gì lạ, chuyện liên quan đến ngôi nhà, bà ta không chen vào mới là lạ! Chỉ là làm sao bà ta biết được tin này?
Trương Hồng Diễm đương nhiên biết khi nào Trình Đường sẽ trở về, chỉ là không muốn dính dáng gì đến Trình Đường nữa nên giả vờ không biết. Chỉ có điều bà ta không ngờ rằng Trình Đường lại dẫn theo một cô vợ chưa cưới về.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến bà ta chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó, lại bị Lưu Châu đẩy vào thế khó. Trước mặt các cán bộ thôn thế này, bà ta cũng không thể chối bỏ trách nhiệm. Hồi đó bà ta chỉ nghĩ đến chuyện chiếm lấy căn nhà, thật sự không nghĩ sau này việc kết hôn, sinh con của Trình Đường sẽ liên quan gì đến mình. Mặt Trương Hồng Diễm lúc đỏ, lúc trắng, lúc đen, lúc xanh như bảng màu, hồi lâu sau mới cố gắng lắm mới cãi lại được một câu: “Hồi đó tôi nói thế thật, chẳng phải tôi cũng đã nuôi nó lớn đấy sao? Nhưng tôi chưa bao giờ nói là sẽ lo cả chuyện cưới hỏi của nó.”
Lưu Châu dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng: “Nuôi đến lớn mà không lo cưới hỏi à? Bà hỏi mười dặm tám thôn này xem có nhà cha mẹ nào nuôi con chỉ lo nửa chừng không? Hơn nữa, quan trọng nhất là lập gia đình và sự nghiệp, bà đã nuôi nấng cái gì? Năm đó Trình Đường còn nhỏ, không biết gì, nhưng bà đừng coi mọi người là kẻ ngốc. Trình Đường ở với bà, là bà nuôi nó hay nó nuôi bà?”
“Ý của bà là gì? Tôi không nuôi Trình Đường, chẳng lẽ là bà cho nó ăn, cho nó mặc chắc?” Trương Hồng Diễm cau mày cãi lại.
“Hừ!” Lưu Châu chống tay lên hông, cười lạnh một tiếng: "Đúng, bà cho nó ăn đấy, nhưng ngay cả nuôi súc vật cũng phải cho đủ cỏ khô nữa là con người?! Giờ trưởng thôn và bí thư đều có mặt ở đây, để họ nói xem năm đó điểm công mà Trình Đường kiếm được ở đội sản xuất có đủ nuôi sống bản thân nó không? Bà lấy điểm công mà Trình Đường kiếm được nuôi cả nhà bà sung sướng, mua quần áo mới cho Trình Đông, còn bắt Trình Đường mặc lại đồ cũ của Trình Đông, những chuyện này có phải bà làm không?
Ngoài ra, Trương Hồng Diễm, bà cũng đừng quên, mấy năm trước khi chia đất bà đã nói những gì! Chính bà nói ‘giúp Trình Đường trồng đất, tất cả thu hoạch đều tích góp làm sính lễ cho nó.’ Bà cũng không nghĩ là Trình Đường có ngày lại dẫn một cô gái về đây đúng không? Ha, xem lần này bà định chối kiểu gì!
Còn nữa, Trương Hồng Diễm, có phải bà nghĩ chỉ có bà là khôn ngoan, còn người khác đều là kẻ ngốc? Trình Đường vì sao phải vào tù, trong lòng bà rõ ràng nhất đấy!”
Trần Trà nghe mà mắt nheo lại. Xem ra chuyện Trình Đường đi Tây Bắc cũng có ẩn tình gì đây?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.