[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 28:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Lưu Châu kéo Trần Trà lại, nói với Trình Cổ và Trương Hồng Diễm: “Anh hai, chị hai, hai người miệng nói coi Trình Đường như con ruột, có cha mẹ nào ép con dâu mình phải bỏ đi không? Hơn nữa, hai người không muốn thấy Trình Đường sống tốt phải không? Nó từng đi tù, giờ chân lại bị tật, điều kiện thế này thì lấy đâu ra vợ? Hai người vì tiền sính lễ mà phá hỏng hôn nhân của Trình Đường, chẳng phải quá đáng lắm sao? Trưởng thôn, bí thư, hai người phân xử xem, có ai bắt nạt người khác thế này không?”
“Cãi nhau đủ chưa?!” Ông trưởng thôn nghiêm mặt nói: "Các người đều bốn, năm mươi tuổi cả rồi, sao lại còn không biết điều như vậy? Thằng bé Trình Đường lớn lên thế nào mọi người đều thấy, nó thật sự là một đứa trẻ tốt, chỉ là số phận không may, từ nhỏ đã mất cha mẹ, năm năm qua lại càng vất vả hơn.
Chúng ta đều biết, mấy thằng con trai trong thôn này tìm vợ còn khó vì nghèo, huống chi Trình Đường bây giờ chân còn bị tật?! Có một cô gái chịu theo nó cũng coi như là tổ tiên nhà họ Trình có phúc đấy! Ngày trước chính các người thề thốt nói sẽ nuôi Trình Đường, tích góp tiền cưới vợ cho nó, bây giờ lại không chịu nhận? Hôm nay tôi nói thẳng ở đây, nếu các người phá hỏng chuyện cưới xin của Trình Đường, thì căn nhà và mảnh đất này, thôn sẽ thu hồi!”
Ông trưởng thôn vừa lên tiếng, Trình Cổ và Trương Hồng Diễm nhìn nhau, không nói gì nữa. Hôm nay không chịu bỏ chút máu e là không xong, nhưng để họ đưa ra căn nhà và mảnh đất thì họ thật sự không nỡ.
Trần Trà dùng tay áo lau khóe mắt không có chút nước mắt nào, quay lại cúi đầu trước mặt trưởng thôn: "Cảm ơn bác trưởng thôn! Vừa rồi bác hai gái của cháu có nói, căn nhà này phải để dành cho anh họ kết hôn, cháu cũng không phải người không hiểu chuyện. Nhà thì cháu không đòi nữa, nhưng…”
Trần Trà quay sang nhìn Trương Hồng Diễm: "Bác hai gái, cháu cũng là con gái nhà lành, thế nào cũng phải để Trình Đường cưới hỏi đàng hoàng chứ! Cháu đòi một trăm đồng tiền sính lễ, không nhiều quá đúng không? Ngoài ra vợ chồng sống với nhau, ít nhất cũng phải cho cháu ít bát đĩa, nồi niêu chứ? Với cả chăn màn, đệm giường nữa. Cháu biết thời gian gấp gáp, chuẩn bị không dễ. Vậy đi, tổng cộng cho cháu hai trăm đồng, cháu với Trình Đường cưới nhau xong sẽ không xin gì thêm từ các người nữa! Bác hai, bác hai gái, bác ba gái, các người thấy thế nào? Bác trưởng thôn, bí thư Chu, hai bác nghĩ sao?”
Lưu Châu là người đầu tiên lên tiếng: "Được! Tôi tuy không nuôi Trình Đường, cũng không trồng đất của nó, nhưng nó gọi tôi một tiếng bác ba, tôi cũng góp một trăm đồng!”
Một câu này làm Trương Hồng Diễm nuốt lời định nói vào bụng. Lưu Châu còn chịu bỏ ra một trăm đồng, mình chiếm nhà chiếm đất bỏ ra hai trăm cũng không phải nhiều.
Nhưng hai trăm đồng quả thật không phải ít!
Ít nhất là đất của Trình Đường mấy năm nay đúng là họ đã trồng không công rồi.
Trương Hồng Diễm như thể bị ai cắt mất một miếng thịt, mím môi không nói gì.
Bí thư Chu cũng lên tiếng: "Tôi thấy cô gái này không phải là ra yêu cầu quá đáng. Trình Cổ, ông thấy sao?”
Trình Cổ còn biết nói gì được nữa, chỉ có thể gật đầu.
Trương Hồng Diễm nhận được ánh mắt ra hiệu của Trình Cổ, miễn cưỡng đi vào phòng lấy tiền.
Trước mặt bao nhiêu cán bộ thôn lại thêm Lưu Châu châm lửa vào, dù bà ta không muốn cũng đành chịu.
Trần Trà thừa cơ nói tiếp: "Bác hai, bác xem Trình Đường mới về, cháu lại là cô dâu từ nơi khác đến, chúng cháu không có tiền tiết kiệm cũng chẳng có kế sinh nhai, giờ chân anh ấy lại không tiện, hay là bác hai trả cho chúng cháu mảnh đất của Trình Đường đi? Dù gì cũng phải để cho chúng cháu sống chứ?”
Trình Cổ biết là cái này chắc chắn phải cho, đáp lời ngay lập tức: "Được, chờ thu hoạch lúa mì xong, sẽ cho các cháu.”
Hừ! Đúng là một nhà cả, tham lam đã ăn vào máu rồi!
Trần Trà thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại tỏ ra đáng thương: "Bác hai, Trình Đường chỉ có một mẫu đất, chẳng cần đến bao nhiêu hạt giống lúa mì, bác không lẽ đến mấy hạt giống cũng tính toán với chúng cháu sao?
“Cãi nhau đủ chưa?!” Ông trưởng thôn nghiêm mặt nói: "Các người đều bốn, năm mươi tuổi cả rồi, sao lại còn không biết điều như vậy? Thằng bé Trình Đường lớn lên thế nào mọi người đều thấy, nó thật sự là một đứa trẻ tốt, chỉ là số phận không may, từ nhỏ đã mất cha mẹ, năm năm qua lại càng vất vả hơn.
Chúng ta đều biết, mấy thằng con trai trong thôn này tìm vợ còn khó vì nghèo, huống chi Trình Đường bây giờ chân còn bị tật?! Có một cô gái chịu theo nó cũng coi như là tổ tiên nhà họ Trình có phúc đấy! Ngày trước chính các người thề thốt nói sẽ nuôi Trình Đường, tích góp tiền cưới vợ cho nó, bây giờ lại không chịu nhận? Hôm nay tôi nói thẳng ở đây, nếu các người phá hỏng chuyện cưới xin của Trình Đường, thì căn nhà và mảnh đất này, thôn sẽ thu hồi!”
Ông trưởng thôn vừa lên tiếng, Trình Cổ và Trương Hồng Diễm nhìn nhau, không nói gì nữa. Hôm nay không chịu bỏ chút máu e là không xong, nhưng để họ đưa ra căn nhà và mảnh đất thì họ thật sự không nỡ.
Trần Trà dùng tay áo lau khóe mắt không có chút nước mắt nào, quay lại cúi đầu trước mặt trưởng thôn: "Cảm ơn bác trưởng thôn! Vừa rồi bác hai gái của cháu có nói, căn nhà này phải để dành cho anh họ kết hôn, cháu cũng không phải người không hiểu chuyện. Nhà thì cháu không đòi nữa, nhưng…”
Trần Trà quay sang nhìn Trương Hồng Diễm: "Bác hai gái, cháu cũng là con gái nhà lành, thế nào cũng phải để Trình Đường cưới hỏi đàng hoàng chứ! Cháu đòi một trăm đồng tiền sính lễ, không nhiều quá đúng không? Ngoài ra vợ chồng sống với nhau, ít nhất cũng phải cho cháu ít bát đĩa, nồi niêu chứ? Với cả chăn màn, đệm giường nữa. Cháu biết thời gian gấp gáp, chuẩn bị không dễ. Vậy đi, tổng cộng cho cháu hai trăm đồng, cháu với Trình Đường cưới nhau xong sẽ không xin gì thêm từ các người nữa! Bác hai, bác hai gái, bác ba gái, các người thấy thế nào? Bác trưởng thôn, bí thư Chu, hai bác nghĩ sao?”
Lưu Châu là người đầu tiên lên tiếng: "Được! Tôi tuy không nuôi Trình Đường, cũng không trồng đất của nó, nhưng nó gọi tôi một tiếng bác ba, tôi cũng góp một trăm đồng!”
Một câu này làm Trương Hồng Diễm nuốt lời định nói vào bụng. Lưu Châu còn chịu bỏ ra một trăm đồng, mình chiếm nhà chiếm đất bỏ ra hai trăm cũng không phải nhiều.
Nhưng hai trăm đồng quả thật không phải ít!
Ít nhất là đất của Trình Đường mấy năm nay đúng là họ đã trồng không công rồi.
Trương Hồng Diễm như thể bị ai cắt mất một miếng thịt, mím môi không nói gì.
Bí thư Chu cũng lên tiếng: "Tôi thấy cô gái này không phải là ra yêu cầu quá đáng. Trình Cổ, ông thấy sao?”
Trình Cổ còn biết nói gì được nữa, chỉ có thể gật đầu.
Trương Hồng Diễm nhận được ánh mắt ra hiệu của Trình Cổ, miễn cưỡng đi vào phòng lấy tiền.
Trước mặt bao nhiêu cán bộ thôn lại thêm Lưu Châu châm lửa vào, dù bà ta không muốn cũng đành chịu.
Trần Trà thừa cơ nói tiếp: "Bác hai, bác xem Trình Đường mới về, cháu lại là cô dâu từ nơi khác đến, chúng cháu không có tiền tiết kiệm cũng chẳng có kế sinh nhai, giờ chân anh ấy lại không tiện, hay là bác hai trả cho chúng cháu mảnh đất của Trình Đường đi? Dù gì cũng phải để cho chúng cháu sống chứ?”
Trình Cổ biết là cái này chắc chắn phải cho, đáp lời ngay lập tức: "Được, chờ thu hoạch lúa mì xong, sẽ cho các cháu.”
Hừ! Đúng là một nhà cả, tham lam đã ăn vào máu rồi!
Trần Trà thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại tỏ ra đáng thương: "Bác hai, Trình Đường chỉ có một mẫu đất, chẳng cần đến bao nhiêu hạt giống lúa mì, bác không lẽ đến mấy hạt giống cũng tính toán với chúng cháu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.