[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 8:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Những ngày tháng chạy trốn khỏi nhà của Trần Trà đầy khổ cực, vì vẻ ngoài quá đỗi kiều diễm mà mấy lần suýt chút nữa bị người khác cưỡng đoạt.
Tóm lại, cơ bản là vừa ra khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói, nhưng vận may làm sao mãi tốt đẹp mà luôn có thể hóa hiểm thành an?
Giây phút này, Trần Trà cảm thấy mệt mỏi, không muốn vùng vẫy nữa. Dù thế nào cũng phải trải qua lần này, chí ít thì Trình Đường, người đàn ông này, là do cô tự chọn.
Thế nên cô chấp nhận số phận!
Trình Đường tuy chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, việc mang Trần Trà về cũng không phải là có ý tốt gì, nhưng đối diện với khuôn mặt xinh đẹp vô cùng mà lại mang dáng vẻ như sắp sửa hi sinh vì nghĩa lớn ấy, anh nhận ra bản thân thực sự không thể tiếp tục.
Còn không bằng cô giả vờ đáng thương!
“Chết tiệt!” Trình Đường khẽ chửi thề, bàn tay to lớn ấn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống đệm cỏ, giọng không vui, nói: “Ngủ đi!”
Điều kiện rõ ràng rất gian khổ, nhưng Trần Trà lại ngủ rất ngon, mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Trong phòng, trong đống tro tàn của lò sưởi vẫn còn le lói ánh sáng đỏ, cho nên không hề lạnh.
Đây là lần ngủ ngon nhất của cô kể từ khi rời khỏi nhà.
“Tỉnh rồi à?” Trình Đường lấy nước từ bờ sông về, pha cùng nước nóng đã để qua đêm trong chiếc nón sắt: "Tỉnh rồi thì dậy rửa mặt đi.”
Nghe vậy, Trần Trà liền vội vàng bò dậy, dùng nước Trình Đường chuẩn bị cho cô để rửa mặt qua loa.
Chờ cô chỉnh tề xong, Trình Đường đã đứng ngoài cửa đợi cô.
Anh dựa vào thân cây trước cửa, chân bị thương co lại đặt lên thân cây, dồn trọng lượng lên chân còn lại, miệng ngậm một đoạn cỏ lúa mì nhỏ, vẻ mặt đầy khó chịu, thấy cô bước ra liền xoay người đi, lạnh lùng buông lại một câu với vẻ khó chịu: “Phụ nữ thật phiền phức!”
Trần Trà khẽ cong khóe môi, nhanh chóng bước theo anh. Tuy thời gian quen biết không lâu, nhưng cô đã chắc chắn rằng Trình Đường là điển hình của loại người ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng nhưng lòng mềm.
Trình Đường dẫn Trần Trà đến nhà trưởng thôn để xin giấy giới thiệu, làm chứng minh nhân dân và đòi lại đất canh tác của mình.
Bây giờ đã khác hoàn toàn so với năm năm trước, thời đại hợp tác xã đã sớm kết thúc, đất đai đều đã được chia về từng hộ gia đình.
Dân thường mà! Có đất mới cảm thấy yên tâm.
Trưởng thôn họ Đàm, tuổi đã cao, đến râu cũng bạc trắng, nhìn thấy Trình Đường không hề ngạc nhiên, chỉ cảm thán: “Cậu trông cứng cáp lên không ít!”
Trình Đường đối với bậc trưởng bối vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu, đáp lại với giọng không mặn không nhạt.
“Chân cậu bị sao vậy?” Ánh mắt trưởng thôn dừng lại ở chân bị thương của anh.
“Bị người ta đánh gãy.” Giọng Trình Đường rất thản nhiên, như thể chân không phải của mình.
“Có chữa lành được không?”
“Chưa chắc.”
Trưởng thôn còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nhìn thoáng qua Trần Trà rồi lại ngậm miệng, lắc đầu, bước đến bàn viết, mở ngăn kéo, lấy giấy bút ra viết giấy giới thiệu cho anh.
Trình Đường đứng bên bàn, hỏi: “Chú Đàm, đất của cháu khi nào chia?”
“Đất của cháu đã chia từ lâu rồi. Bác hai của cháu gây chuyện đòi thôn chia. Ông ta nói sẽ thay cháu canh tác trước, đợi cháu về thì cưới vợ. Ông ta muốn chuẩn bị của hồi môn cho cháu sẵn.” Trưởng thôn Đàm nheo mắt nhìn Trần Trà đang theo sau Trình Đường, hỏi: “Cháu tìm được vợ rồi à?”
Trình Đường quay đầu nhìn Trần Trà.
Trần Trà nắm chặt góc áo của anh, đáng thương nhìn anh, trong mắt toát lên vẻ cầu xin.
Trình Đường là người lười giả tạo, biểu cảm viết hết lên mặt.
Chỉ một ánh nhìn nhẹ bẫng như vậy, Trần Trà đã biết anh không muốn giữ lại mình, một kẻ phiền toái.
Tóm lại, cơ bản là vừa ra khỏi miệng hổ lại rơi vào hang sói, nhưng vận may làm sao mãi tốt đẹp mà luôn có thể hóa hiểm thành an?
Giây phút này, Trần Trà cảm thấy mệt mỏi, không muốn vùng vẫy nữa. Dù thế nào cũng phải trải qua lần này, chí ít thì Trình Đường, người đàn ông này, là do cô tự chọn.
Thế nên cô chấp nhận số phận!
Trình Đường tuy chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, việc mang Trần Trà về cũng không phải là có ý tốt gì, nhưng đối diện với khuôn mặt xinh đẹp vô cùng mà lại mang dáng vẻ như sắp sửa hi sinh vì nghĩa lớn ấy, anh nhận ra bản thân thực sự không thể tiếp tục.
Còn không bằng cô giả vờ đáng thương!
“Chết tiệt!” Trình Đường khẽ chửi thề, bàn tay to lớn ấn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống đệm cỏ, giọng không vui, nói: “Ngủ đi!”
Điều kiện rõ ràng rất gian khổ, nhưng Trần Trà lại ngủ rất ngon, mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Trong phòng, trong đống tro tàn của lò sưởi vẫn còn le lói ánh sáng đỏ, cho nên không hề lạnh.
Đây là lần ngủ ngon nhất của cô kể từ khi rời khỏi nhà.
“Tỉnh rồi à?” Trình Đường lấy nước từ bờ sông về, pha cùng nước nóng đã để qua đêm trong chiếc nón sắt: "Tỉnh rồi thì dậy rửa mặt đi.”
Nghe vậy, Trần Trà liền vội vàng bò dậy, dùng nước Trình Đường chuẩn bị cho cô để rửa mặt qua loa.
Chờ cô chỉnh tề xong, Trình Đường đã đứng ngoài cửa đợi cô.
Anh dựa vào thân cây trước cửa, chân bị thương co lại đặt lên thân cây, dồn trọng lượng lên chân còn lại, miệng ngậm một đoạn cỏ lúa mì nhỏ, vẻ mặt đầy khó chịu, thấy cô bước ra liền xoay người đi, lạnh lùng buông lại một câu với vẻ khó chịu: “Phụ nữ thật phiền phức!”
Trần Trà khẽ cong khóe môi, nhanh chóng bước theo anh. Tuy thời gian quen biết không lâu, nhưng cô đã chắc chắn rằng Trình Đường là điển hình của loại người ngoài lạnh trong nóng, miệng cứng nhưng lòng mềm.
Trình Đường dẫn Trần Trà đến nhà trưởng thôn để xin giấy giới thiệu, làm chứng minh nhân dân và đòi lại đất canh tác của mình.
Bây giờ đã khác hoàn toàn so với năm năm trước, thời đại hợp tác xã đã sớm kết thúc, đất đai đều đã được chia về từng hộ gia đình.
Dân thường mà! Có đất mới cảm thấy yên tâm.
Trưởng thôn họ Đàm, tuổi đã cao, đến râu cũng bạc trắng, nhìn thấy Trình Đường không hề ngạc nhiên, chỉ cảm thán: “Cậu trông cứng cáp lên không ít!”
Trình Đường đối với bậc trưởng bối vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu, đáp lại với giọng không mặn không nhạt.
“Chân cậu bị sao vậy?” Ánh mắt trưởng thôn dừng lại ở chân bị thương của anh.
“Bị người ta đánh gãy.” Giọng Trình Đường rất thản nhiên, như thể chân không phải của mình.
“Có chữa lành được không?”
“Chưa chắc.”
Trưởng thôn còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nhìn thoáng qua Trần Trà rồi lại ngậm miệng, lắc đầu, bước đến bàn viết, mở ngăn kéo, lấy giấy bút ra viết giấy giới thiệu cho anh.
Trình Đường đứng bên bàn, hỏi: “Chú Đàm, đất của cháu khi nào chia?”
“Đất của cháu đã chia từ lâu rồi. Bác hai của cháu gây chuyện đòi thôn chia. Ông ta nói sẽ thay cháu canh tác trước, đợi cháu về thì cưới vợ. Ông ta muốn chuẩn bị của hồi môn cho cháu sẵn.” Trưởng thôn Đàm nheo mắt nhìn Trần Trà đang theo sau Trình Đường, hỏi: “Cháu tìm được vợ rồi à?”
Trình Đường quay đầu nhìn Trần Trà.
Trần Trà nắm chặt góc áo của anh, đáng thương nhìn anh, trong mắt toát lên vẻ cầu xin.
Trình Đường là người lười giả tạo, biểu cảm viết hết lên mặt.
Chỉ một ánh nhìn nhẹ bẫng như vậy, Trần Trà đã biết anh không muốn giữ lại mình, một kẻ phiền toái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.