80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Chương 19
Văn Cửu
19/04/2024
Trước khi trời sáng, mọi người luôn phải trải qua sự chờ đợi buồn chán, hoặc khàn cả giọng, hoặc ngoài mặt thì yên lặng nhưng thực ra trong lòng đang rối ren.
Chàng thiếu niên nghe cô nói xong thì dừng lại, thực sự đợi đến lúc tất cả mọi người đều rời đi hết mới tiến vào.
Một người đàn ông đi ngang qua anh, lớn tiếng chửi một câu: “Đồ hèn, ngày mai đừng có xuất hiện ở đây nữa.”
Lại một trận cười vang lên, vô cùng chói tai, len lỏi vào lòng.
Hạng Loan Thành cúi đầu, không có bất cứ hành động gì, đứng trong bóng tối như đang ở hoang đảo không người, không có sức sống, cũng không nhìn thấy bất cứ tia sáng nào.
“Đi thôi, tôi dọn cùng cậu.” Tống Thiển không đợi anh, bước vào nhà trước.
Căn nhà vốn nhỏ hẹp cũ nát bị đập phá không ra cái hình dạng gì, tất cả đồ đạc đều nghiêng ngả vỡ nát.
Cô khó khăn lắm mới nhặt được một đoạn nến nhỏ trong góc nhỏ để thắp.
Căn nhà sáng hẳn lên, cô dựng những thứ ngổn ngang trên đất lên, cầm chăn gối trải ngay ngắn lên giường, ngay cả bộ bát đũa duy nhất cũng bị đập vỡ nát.
Advertisement
Cô ngồi xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ lên, tránh để anh giẫm trúng.
Hạng Loan Thành vừa mở mắt ra đã thấy không xa có ánh sáng hiện lên, ngọn lửa lập lòe, bóng của cô và anh hắt lên bức tường cũ làm mắt anh đột nhiên có chút khó chịu.
Suy cho cùng, bao nhiêu năm qua anh chưa từng được ai thức tỉnh. Hạng Loan Thành cũng không rõ đã bao lâu, từ khi cả nhà đều nằm trên giường, anh bị ép trở thành trụ cột của nhà họ Hạng.
Anh không ngừng nói với bản thân, không được ngã xuống, đằng sau anh là thức ăn cho cả gia đình, vì vậy, dù lần nào ăn trộm cũng bị đánh, nhưng anh không thể ngừng lại được.
Lúc đầu đương nhiên rất đau, nhưng dần dần cũng quen rồi, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì, cũng là khó nhất.
Anh bước về phía cô, đi về phía ánh sáng, từng bước một, chậm mà chắc.
Hạng Loan Thành ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu thì thầm: “Không trộm đồ.”
“Hả?” Tống Thiển không hiểu gì.
“Tôi không có trộm, là đi lấy mấy thứ để quên ở đó mà thôi.”
Anh nhấn mạnh.
Tống Thiển không ngờ anh sẽ giải thích với mình, cô vui vẻ cười: “Không sao đâu, cậu nói gì tôi đều tin.”
Dọn dẹp xong, trời cũng đã tối rồi. Tống Thiển đột nhiên ý thức được, nếu cô không trở về thì sẽ gặp phiền phức.
Cô vội vàng tạm biệt anh, cầm túi rời đi.
Hạng Loan Thành ít khi tiễn cô ra cửa, anh đưa mắt nhìn theo bóng cô dần biến mất ở chỗ rẽ.
Trăng hôm nay rất sáng, một vầng trăng tròn treo trên không trung, ánh sáng rực rỡ rọi xuống đường, bóng của cô bị kéo dài mãi đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Trước khi đi ngủ, thiếu niên trằn trọc mãi, trong đầu âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng.
Một bên khác, khi Tống Thiển về đến nhà, Tống Chí Tiến hiếm khi không nói gì cô, có lẽ vì tối hôm nay cả nhà Tống Việt đã chuyển đến.
Một đại gia đình ở cùng nhau, ít nhiều cũng có chút xích mích.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời khiến người ta thoải mái. Vừa tảng sáng, bác dâu Tống đã dậy làm bữa sáng cho cả nhà.
Tống Thiển ra sân vận động một chút, nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút chuồn ra ngoài. Lúc đến căn nhà nhỏ, cửa đã được khóa chặt, nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ, đồ đạc vẫn còn, chỉ là không thấy người đâu.
Đợi ngoài cửa rất lâu cũng không thấy ai.
Mấy ngày sau đó cũng không gặp lại anh, Tống Thiển tìm khắp Diêm Đóa cũng không thấy bóng dáng anh đâu, thậm chí cô còn bảo Tống Thiên Tứ đi tìm ở các thôn xung quanh đây, cũng không thấy gì.
Nếu gia đình bình thường thiếu mất một người chắc chắn sẽ ồn ào cả thôn, nhưng không một ai quan tâm Hạng Thập Thất mồ côi đã đi đâu.
Tuy vậy, những người phụ nữ trong thôn cũng có nhắc tới anh trong lúc nói chuyện phiếm.
Chết ở bên ngoài mới tốt, dù sao bọn họ cũng mặc kệ.
Tán gẫu một chút rồi cũng không nhắc tới nữa, chắc chắn sẽ có chuyện mới trở thành đề tài bàn luận lúc rỗi rãi.
Ví dụ như con dâu nhà Lý Tứ gả vào cửa chưa được bao lâu, nhân lúc mọi người không chú ý đã chạy trốn cùng người tình, không về nhà cũng không mang theo đồ đạc gì cả.
“Ôi chao, ai mà chịu được bà mẹ chồng của nó chứ, không chạy mới là lạ đấy.”
*
Mãi cho đến khi khai giảng, Tống Thiển vẫn chưa nghe được tin tức gì về anh.
Tháng ba đầu xuân, cỏ mọc chim bay, liễu rủ lả lướt, vạn vật tràn trề sức sống, thời gian trôi qua như nước chảy.
Thầy Lưu mặc một chiếc áo khoác dài hơi cũ, cầm sách bắt đầu giảng, nhưng người nghiêm túc nghe giảng không nhiều.
Có mấy nam sinh không ngừng rung đùi, thật không có tiền đồ.
Thầy giáo già lại thở dài, kỳ học này vừa bắt đầu, lại có hai học sinh thôi học, con gái thì gả đi, con trai thì người nhà cho đi học nghề, cứ có cơm ăn là được.
Ông đẩy gọng kính, ánh mắt chuyển sang một bàn ba người của Tống Thiên Tứ, ý cười tươi hơn, nhất là khi nhìn Tống Thiển, tiến bộ rất nhanh.
Qua Tết mới mở bài thi ra chấm, lúc đó ông đã bị dọa nhảy dựng. Chữ viết trên bài thi ngay ngắn, trình bày sạch sẽ, gần như không tìm thấy bất cứ lỗi sai nào. Vì thế, ông đã đặc biệt lấy bài thi của hai người ngồi cùng bàn với cô ra so sánh, hai bài sai y hệt nhau, chỉ có cô làm đúng, những bài thi khác cũng như vậy.
Cuối cùng, tổng điểm của cô còn cao hơn Tống Thiên Tứ một chút.
Lại vào một tháng sau đó, ông phát hiện con bé này thực sự có hiểu biết, giống như được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc*, thông minh khác thường.
* Đả thông hai mạch Nhâm, Đốc: Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Khi kinh mạch có vấn đề, đầu tiên phải đả thông mạch Nhâm và mạch Đốc, khí huyết sẽ được lưu thông. Ở đây ý nói đầu óc được mở mang, trở nên sáng dạ hơn.
Kỳ thi cấp ba năm nay có hy vọng rồi, ông vui mừng tươi cười, cuối cùng ở đây cũng có thể đào tạo ra người có học thức rồi.
Nhưng tâm tư của Tống Thiển lúc này hoàn toàn không để trong lớp, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Tống Thiên Tứ gõ vào sách, ra hiệu cho cô tập trung nghe giảng.
Ngày tháng trôi qua một cách nhàm chán và vô vị, Tống Thiển đã học được cách giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tống Chí Tiến, ông cũng không động một chút lại đánh cô như trước, chỉ là sau khi uống rượu thì vẫn chửi bới tất cả mọi người.
Cuộc sống như bước vào ngõ cụt.
Tan học trễ, Tống Thiển nói muốn đến chỗ gần đây tìm người nên đi trước.
Trên đường về nhà, Tề Lộ Lộ rẽ vào một hướng khác, Tống Thiển vừa quay người lại thì thấy Hạng Loan Thành. Vẫn là dáng vẻ cao lớn và gầy gò như trước, nhưng có thể thấy rõ đã khỏe mạnh hơn không ít, trước đây hốc hác nhìn không ra hình người, bây giờ tuy vẫn còn gầy nhưng đã tốt hơn nhiều.
Sau khi biến mất hai tháng, rốt cuộc Hạng Loan Thành cũng xuất hiện trước mặt Tống Thiển một lần nữa.
“Thập Thất!”
Cô vui mừng vẫy tay với anh, chạy chậm đến trước mặt anh.
Thiếu niên không trả lời mà lại cất bước, nhưng không đi nhanh, cô rất dễ dàng đuổi kịp.
“Cậu đã đi đâu vậy? Tôi đã tìm cậu rất lâu đấy.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Tống Thiển nói không ngừng, liên tục đưa ra rất nhiều câu hỏi.
Hạng Loan Thành không nói chuyện, cúi đầu đi về phía trước.
Được rồi.
Tống Thiển có chút nản lòng đi theo sau anh, mãi đến tận chỗ rẽ trên đường, anh mới đột nhiên dừng bước.
Tống Thiển mải mê suy nghĩ, không cẩn thận va vào lưng anh.
Rất cứng nha, mũi đau quá.
“Đến nhà rồi, mau về đi.”
Tống Thiển xoa xoa mũi, lúc này mới nhận ra hai người đã đi đến con đường trước cổng nhà cô.
Cô không động đậy, nhìn anh chằm chằm.
Yên lặng một lúc lâu, anh mới khẽ lên tiếng: “Tôi đang học may.”
“Tốt quá rồi! Đợi cậu học xong, tôi sẽ đến tìm cậu để may đồ, phải may mấy bộ thật đẹp.” Tống Thiển nở nụ cười chân thành, không ngờ anh lại thật sự nghe lời cô.
Anh lặng yên không nói gì, nhớ đến buổi sáng hôm rời đi, thôn trang bị một tầng sương mù bao trùm, tiếng gà gáy dần vang lên, nhưng những ồn ào náo nhiệt đó dường như không thuộc về anh.
Ngày đầu tiên đến thành phố, anh không biết đường, ngồi trước cửa tiệm nhà người ta hơn nửa ngày, nhân viên không nhịn được, đuổi anh đi. Lúc đi ngang qua một đám lưu manh, anh nghe thấy bọn họ nói hôm nay thu được bao nhiêu là tiền bảo kê.
Anh hơi động lòng, đánh nhau mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng trong nháy mắt, trong đầu hiện lên một đôi mắt sáng long lanh ngăn cản anh.
Quên đi, cuối cùng anh cũng tìm được một công việc may vá trong một con hẻm nhỏ, đúng lúc cửa hàng đang tìm người học nghề.
Tay anh đút trong túi không ngừng vân vê, chần chừ một lúc mới lấy một gói kẹo Thỏ Trắng* trong túi ra đưa cho cô.
* Kẹo Thỏ Trắng: Nhãn hiệu kẹo sữa được sản xuất tại Trung Quốc từ năm 1943 với bao bì ban đầu hình chuột Mickey, sau đó được đổi sang bao bì hình thỏ trắng từ năm 1959. Đây là một thương hiệu văn hóa mang tính biểu tượng và là một phần trong ký ức tuổi thơ của nhiều người Trung Quốc đại lục và Hồng Kông.
“Cho cậu.”
Sáng nay, thiếu niên học nghề với anh còn trêu ghẹo, đi gặp con gái nhà người ta mà không có quà gì thì coi sao được.
Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, thế là anh mua một gói kẹo ở cửa hàng đối diện. Vì được bao ăn bao ở nên tiền công của anh rất ít, góp hai tháng cũng chỉ mua một gói kẹo này.
Tống Thiển không ngờ anh còn biết tặng quà cho cô, cảm thấy hơi khó tin, giống như bạn nhỏ mà mình phải chỉ bảo rất lâu đột nhiên có một ngày nghiêm túc làm bài tập.
Cô vui mừng nhưng cũng đau lòng, xua tay với anh, ý bảo anh cứ giữ lại mà ăn.
Trong những năm 80 nghèo khó này, kẹo sữa rất xa xỉ.
Trước đây cô đã ăn rất nhiều nên cũng không thèm lắm.
Hạng Loan Thành vẫn cầm khư khư không buông, giống như cô không nhận thì anh sẽ không đi.
Hạng Loan Thành thời thiếu niên thật ra cũng không lạnh lùng hung ác như sau khi trưởng thành. Sự u ám và hờ hững trong anh như một cách tự vệ để tồn tại trong cuộc sống khắc nghiệt này. Chẳng qua theo thời gian, trái tim anh bị tôi luyện thành một khối đá cứng, anh cũng trở nên hung ác, nham hiểm và tàn nhẫn.
Tống Thiển lấy một cái kẹo, bóc giấy gói ra, cho vào miệng, vị ngọt của sữa lan tỏa khắp khoang miệng, rất giống mùi vị của viên kẹo mà cha mẹ cô thưởng cho cô sau giờ học khi cô còn nhỏ.
Viên kẹo hình trụ dần tan trong miệng, mùi thơm của sữa lan ra khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
“Được rồi, tôi đã ăn rồi.”
Cô mỉm cười ngọt ngào, Hạng Loan Thành đột nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, vành tai bất giác đỏ ửng lên.
Vô cùng căng thẳng.
Tống Thiên Tứ từ bên ngoài trở về, từ xa đã nhìn thấy chị mình và một chàng trai đang đứng với nhau.
“Chị, về nhà thôi.” Đến lúc đến gần, cậu mới nhìn rõ là Hạng Thập Thất.
Đã mấy tháng không gặp thằng nhóc thúi này rồi, sao lại đột nhiên trở về, còn ở cùng với chị của cậu nữa chứ.
Theo bản năng của một người em trai, Tống Thiên Tứ khoác vai Tống Thiển, kéo cô cách xa Hạng Loan Thành một chút.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn phải xem anh có xứng làm cóc không đã.
“Đi thôi, phải về làm bài tập rồi.”
“Ừm, vậy tôi về nhà trước. Cậu cũng mau trở về đi.” Tống Thiển bị Tống Thiên Tứ cương quyết kéo đi, cô quay đầu dặn dò anh nhưng lại bị ép quay trở lại.
Vừa vào sân, Tống Thiên Tứ buông cô ra, hùng hổ hỏi tội: “Tại sao chị lại ở cùng một chỗ với thằng nhóc đó? Nó không phải người tốt lành gì, chị cách xa nó một chút.”
Tống Thiển biết cậu không thích Hạng Loan Thành, trong phần sau của tiểu thuyết còn là kẻ thù của nhau nữa.
Cô dứt khoát gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tống Thiên Tứ thấy dáng vẻ qua loa của chị mình thì biết chắc là cô nghe tai này ra tai khác.
Cậu cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, đi lau sạch cái ghế đẩu để cô qua giải đề thi thử cùng.
Đề thi thử mô phỏng theo đề thi thật năm ngoái, bây giờ nội dung thầy giảng rất đơn giản, nhưng đề thi lại không hề đơn giản, muốn thi vào cấp ba, cậu phải quyết tâm hơn nữa.
Điểm số của chị cậu gần đây rất ổn định, lúc làm bài thi không hề sai chỗ nào.
Lúc Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai xem thành tích của hai người cũng giật nảy mình, ai mà ngờ cô lại thi được điểm cao như vậy.
Ngoài sân, Hạng Loan Thành lấy một viên kẹo ra nếm thử, quả nhiên rất ngọt.
Còn ngọt hơn cái mà lần trước anh cho bà nội ăn.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thập Thất: Ngọt không?
Tống Thiển: Ngọt (ngốc nghếch).
Người nào đó: Tiền này đem đi mua xương sườn có phải tốt hơn không?
Ôi mẹ ơi, rất lâu chưa ăn cá rồi, tôi đã đến tiệm cá nướng ăn no căng.
Mùa đông thực sự nên ăn đồ nóng.
Vừa nấu vừa ăn!!!
Giảm béo không liên quan đến mùa đông, mọi người đều ăn nhiều chút nha!!!
Các chị em không định bình luận cho tôi một chữ nào sao? Ấn đại một cái cũng được mà.
Chàng thiếu niên nghe cô nói xong thì dừng lại, thực sự đợi đến lúc tất cả mọi người đều rời đi hết mới tiến vào.
Một người đàn ông đi ngang qua anh, lớn tiếng chửi một câu: “Đồ hèn, ngày mai đừng có xuất hiện ở đây nữa.”
Lại một trận cười vang lên, vô cùng chói tai, len lỏi vào lòng.
Hạng Loan Thành cúi đầu, không có bất cứ hành động gì, đứng trong bóng tối như đang ở hoang đảo không người, không có sức sống, cũng không nhìn thấy bất cứ tia sáng nào.
“Đi thôi, tôi dọn cùng cậu.” Tống Thiển không đợi anh, bước vào nhà trước.
Căn nhà vốn nhỏ hẹp cũ nát bị đập phá không ra cái hình dạng gì, tất cả đồ đạc đều nghiêng ngả vỡ nát.
Cô khó khăn lắm mới nhặt được một đoạn nến nhỏ trong góc nhỏ để thắp.
Căn nhà sáng hẳn lên, cô dựng những thứ ngổn ngang trên đất lên, cầm chăn gối trải ngay ngắn lên giường, ngay cả bộ bát đũa duy nhất cũng bị đập vỡ nát.
Advertisement
Cô ngồi xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ lên, tránh để anh giẫm trúng.
Hạng Loan Thành vừa mở mắt ra đã thấy không xa có ánh sáng hiện lên, ngọn lửa lập lòe, bóng của cô và anh hắt lên bức tường cũ làm mắt anh đột nhiên có chút khó chịu.
Suy cho cùng, bao nhiêu năm qua anh chưa từng được ai thức tỉnh. Hạng Loan Thành cũng không rõ đã bao lâu, từ khi cả nhà đều nằm trên giường, anh bị ép trở thành trụ cột của nhà họ Hạng.
Anh không ngừng nói với bản thân, không được ngã xuống, đằng sau anh là thức ăn cho cả gia đình, vì vậy, dù lần nào ăn trộm cũng bị đánh, nhưng anh không thể ngừng lại được.
Lúc đầu đương nhiên rất đau, nhưng dần dần cũng quen rồi, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì, cũng là khó nhất.
Anh bước về phía cô, đi về phía ánh sáng, từng bước một, chậm mà chắc.
Hạng Loan Thành ngồi xuống bên cạnh cô, cúi đầu thì thầm: “Không trộm đồ.”
“Hả?” Tống Thiển không hiểu gì.
“Tôi không có trộm, là đi lấy mấy thứ để quên ở đó mà thôi.”
Anh nhấn mạnh.
Tống Thiển không ngờ anh sẽ giải thích với mình, cô vui vẻ cười: “Không sao đâu, cậu nói gì tôi đều tin.”
Dọn dẹp xong, trời cũng đã tối rồi. Tống Thiển đột nhiên ý thức được, nếu cô không trở về thì sẽ gặp phiền phức.
Cô vội vàng tạm biệt anh, cầm túi rời đi.
Hạng Loan Thành ít khi tiễn cô ra cửa, anh đưa mắt nhìn theo bóng cô dần biến mất ở chỗ rẽ.
Trăng hôm nay rất sáng, một vầng trăng tròn treo trên không trung, ánh sáng rực rỡ rọi xuống đường, bóng của cô bị kéo dài mãi đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Trước khi đi ngủ, thiếu niên trằn trọc mãi, trong đầu âm thầm đưa ra một quyết định quan trọng.
Một bên khác, khi Tống Thiển về đến nhà, Tống Chí Tiến hiếm khi không nói gì cô, có lẽ vì tối hôm nay cả nhà Tống Việt đã chuyển đến.
Một đại gia đình ở cùng nhau, ít nhiều cũng có chút xích mích.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời khiến người ta thoải mái. Vừa tảng sáng, bác dâu Tống đã dậy làm bữa sáng cho cả nhà.
Tống Thiển ra sân vận động một chút, nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút chuồn ra ngoài. Lúc đến căn nhà nhỏ, cửa đã được khóa chặt, nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ, đồ đạc vẫn còn, chỉ là không thấy người đâu.
Đợi ngoài cửa rất lâu cũng không thấy ai.
Mấy ngày sau đó cũng không gặp lại anh, Tống Thiển tìm khắp Diêm Đóa cũng không thấy bóng dáng anh đâu, thậm chí cô còn bảo Tống Thiên Tứ đi tìm ở các thôn xung quanh đây, cũng không thấy gì.
Nếu gia đình bình thường thiếu mất một người chắc chắn sẽ ồn ào cả thôn, nhưng không một ai quan tâm Hạng Thập Thất mồ côi đã đi đâu.
Tuy vậy, những người phụ nữ trong thôn cũng có nhắc tới anh trong lúc nói chuyện phiếm.
Chết ở bên ngoài mới tốt, dù sao bọn họ cũng mặc kệ.
Tán gẫu một chút rồi cũng không nhắc tới nữa, chắc chắn sẽ có chuyện mới trở thành đề tài bàn luận lúc rỗi rãi.
Ví dụ như con dâu nhà Lý Tứ gả vào cửa chưa được bao lâu, nhân lúc mọi người không chú ý đã chạy trốn cùng người tình, không về nhà cũng không mang theo đồ đạc gì cả.
“Ôi chao, ai mà chịu được bà mẹ chồng của nó chứ, không chạy mới là lạ đấy.”
*
Mãi cho đến khi khai giảng, Tống Thiển vẫn chưa nghe được tin tức gì về anh.
Tháng ba đầu xuân, cỏ mọc chim bay, liễu rủ lả lướt, vạn vật tràn trề sức sống, thời gian trôi qua như nước chảy.
Thầy Lưu mặc một chiếc áo khoác dài hơi cũ, cầm sách bắt đầu giảng, nhưng người nghiêm túc nghe giảng không nhiều.
Có mấy nam sinh không ngừng rung đùi, thật không có tiền đồ.
Thầy giáo già lại thở dài, kỳ học này vừa bắt đầu, lại có hai học sinh thôi học, con gái thì gả đi, con trai thì người nhà cho đi học nghề, cứ có cơm ăn là được.
Ông đẩy gọng kính, ánh mắt chuyển sang một bàn ba người của Tống Thiên Tứ, ý cười tươi hơn, nhất là khi nhìn Tống Thiển, tiến bộ rất nhanh.
Qua Tết mới mở bài thi ra chấm, lúc đó ông đã bị dọa nhảy dựng. Chữ viết trên bài thi ngay ngắn, trình bày sạch sẽ, gần như không tìm thấy bất cứ lỗi sai nào. Vì thế, ông đã đặc biệt lấy bài thi của hai người ngồi cùng bàn với cô ra so sánh, hai bài sai y hệt nhau, chỉ có cô làm đúng, những bài thi khác cũng như vậy.
Cuối cùng, tổng điểm của cô còn cao hơn Tống Thiên Tứ một chút.
Lại vào một tháng sau đó, ông phát hiện con bé này thực sự có hiểu biết, giống như được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc*, thông minh khác thường.
* Đả thông hai mạch Nhâm, Đốc: Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Khi kinh mạch có vấn đề, đầu tiên phải đả thông mạch Nhâm và mạch Đốc, khí huyết sẽ được lưu thông. Ở đây ý nói đầu óc được mở mang, trở nên sáng dạ hơn.
Kỳ thi cấp ba năm nay có hy vọng rồi, ông vui mừng tươi cười, cuối cùng ở đây cũng có thể đào tạo ra người có học thức rồi.
Nhưng tâm tư của Tống Thiển lúc này hoàn toàn không để trong lớp, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Tống Thiên Tứ gõ vào sách, ra hiệu cho cô tập trung nghe giảng.
Ngày tháng trôi qua một cách nhàm chán và vô vị, Tống Thiển đã học được cách giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Tống Chí Tiến, ông cũng không động một chút lại đánh cô như trước, chỉ là sau khi uống rượu thì vẫn chửi bới tất cả mọi người.
Cuộc sống như bước vào ngõ cụt.
Tan học trễ, Tống Thiển nói muốn đến chỗ gần đây tìm người nên đi trước.
Trên đường về nhà, Tề Lộ Lộ rẽ vào một hướng khác, Tống Thiển vừa quay người lại thì thấy Hạng Loan Thành. Vẫn là dáng vẻ cao lớn và gầy gò như trước, nhưng có thể thấy rõ đã khỏe mạnh hơn không ít, trước đây hốc hác nhìn không ra hình người, bây giờ tuy vẫn còn gầy nhưng đã tốt hơn nhiều.
Sau khi biến mất hai tháng, rốt cuộc Hạng Loan Thành cũng xuất hiện trước mặt Tống Thiển một lần nữa.
“Thập Thất!”
Cô vui mừng vẫy tay với anh, chạy chậm đến trước mặt anh.
Thiếu niên không trả lời mà lại cất bước, nhưng không đi nhanh, cô rất dễ dàng đuổi kịp.
“Cậu đã đi đâu vậy? Tôi đã tìm cậu rất lâu đấy.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Tống Thiển nói không ngừng, liên tục đưa ra rất nhiều câu hỏi.
Hạng Loan Thành không nói chuyện, cúi đầu đi về phía trước.
Được rồi.
Tống Thiển có chút nản lòng đi theo sau anh, mãi đến tận chỗ rẽ trên đường, anh mới đột nhiên dừng bước.
Tống Thiển mải mê suy nghĩ, không cẩn thận va vào lưng anh.
Rất cứng nha, mũi đau quá.
“Đến nhà rồi, mau về đi.”
Tống Thiển xoa xoa mũi, lúc này mới nhận ra hai người đã đi đến con đường trước cổng nhà cô.
Cô không động đậy, nhìn anh chằm chằm.
Yên lặng một lúc lâu, anh mới khẽ lên tiếng: “Tôi đang học may.”
“Tốt quá rồi! Đợi cậu học xong, tôi sẽ đến tìm cậu để may đồ, phải may mấy bộ thật đẹp.” Tống Thiển nở nụ cười chân thành, không ngờ anh lại thật sự nghe lời cô.
Anh lặng yên không nói gì, nhớ đến buổi sáng hôm rời đi, thôn trang bị một tầng sương mù bao trùm, tiếng gà gáy dần vang lên, nhưng những ồn ào náo nhiệt đó dường như không thuộc về anh.
Ngày đầu tiên đến thành phố, anh không biết đường, ngồi trước cửa tiệm nhà người ta hơn nửa ngày, nhân viên không nhịn được, đuổi anh đi. Lúc đi ngang qua một đám lưu manh, anh nghe thấy bọn họ nói hôm nay thu được bao nhiêu là tiền bảo kê.
Anh hơi động lòng, đánh nhau mà cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng trong nháy mắt, trong đầu hiện lên một đôi mắt sáng long lanh ngăn cản anh.
Quên đi, cuối cùng anh cũng tìm được một công việc may vá trong một con hẻm nhỏ, đúng lúc cửa hàng đang tìm người học nghề.
Tay anh đút trong túi không ngừng vân vê, chần chừ một lúc mới lấy một gói kẹo Thỏ Trắng* trong túi ra đưa cho cô.
* Kẹo Thỏ Trắng: Nhãn hiệu kẹo sữa được sản xuất tại Trung Quốc từ năm 1943 với bao bì ban đầu hình chuột Mickey, sau đó được đổi sang bao bì hình thỏ trắng từ năm 1959. Đây là một thương hiệu văn hóa mang tính biểu tượng và là một phần trong ký ức tuổi thơ của nhiều người Trung Quốc đại lục và Hồng Kông.
“Cho cậu.”
Sáng nay, thiếu niên học nghề với anh còn trêu ghẹo, đi gặp con gái nhà người ta mà không có quà gì thì coi sao được.
Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, thế là anh mua một gói kẹo ở cửa hàng đối diện. Vì được bao ăn bao ở nên tiền công của anh rất ít, góp hai tháng cũng chỉ mua một gói kẹo này.
Tống Thiển không ngờ anh còn biết tặng quà cho cô, cảm thấy hơi khó tin, giống như bạn nhỏ mà mình phải chỉ bảo rất lâu đột nhiên có một ngày nghiêm túc làm bài tập.
Cô vui mừng nhưng cũng đau lòng, xua tay với anh, ý bảo anh cứ giữ lại mà ăn.
Trong những năm 80 nghèo khó này, kẹo sữa rất xa xỉ.
Trước đây cô đã ăn rất nhiều nên cũng không thèm lắm.
Hạng Loan Thành vẫn cầm khư khư không buông, giống như cô không nhận thì anh sẽ không đi.
Hạng Loan Thành thời thiếu niên thật ra cũng không lạnh lùng hung ác như sau khi trưởng thành. Sự u ám và hờ hững trong anh như một cách tự vệ để tồn tại trong cuộc sống khắc nghiệt này. Chẳng qua theo thời gian, trái tim anh bị tôi luyện thành một khối đá cứng, anh cũng trở nên hung ác, nham hiểm và tàn nhẫn.
Tống Thiển lấy một cái kẹo, bóc giấy gói ra, cho vào miệng, vị ngọt của sữa lan tỏa khắp khoang miệng, rất giống mùi vị của viên kẹo mà cha mẹ cô thưởng cho cô sau giờ học khi cô còn nhỏ.
Viên kẹo hình trụ dần tan trong miệng, mùi thơm của sữa lan ra khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
“Được rồi, tôi đã ăn rồi.”
Cô mỉm cười ngọt ngào, Hạng Loan Thành đột nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, vành tai bất giác đỏ ửng lên.
Vô cùng căng thẳng.
Tống Thiên Tứ từ bên ngoài trở về, từ xa đã nhìn thấy chị mình và một chàng trai đang đứng với nhau.
“Chị, về nhà thôi.” Đến lúc đến gần, cậu mới nhìn rõ là Hạng Thập Thất.
Đã mấy tháng không gặp thằng nhóc thúi này rồi, sao lại đột nhiên trở về, còn ở cùng với chị của cậu nữa chứ.
Theo bản năng của một người em trai, Tống Thiên Tứ khoác vai Tống Thiển, kéo cô cách xa Hạng Loan Thành một chút.
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, còn phải xem anh có xứng làm cóc không đã.
“Đi thôi, phải về làm bài tập rồi.”
“Ừm, vậy tôi về nhà trước. Cậu cũng mau trở về đi.” Tống Thiển bị Tống Thiên Tứ cương quyết kéo đi, cô quay đầu dặn dò anh nhưng lại bị ép quay trở lại.
Vừa vào sân, Tống Thiên Tứ buông cô ra, hùng hổ hỏi tội: “Tại sao chị lại ở cùng một chỗ với thằng nhóc đó? Nó không phải người tốt lành gì, chị cách xa nó một chút.”
Tống Thiển biết cậu không thích Hạng Loan Thành, trong phần sau của tiểu thuyết còn là kẻ thù của nhau nữa.
Cô dứt khoát gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tống Thiên Tứ thấy dáng vẻ qua loa của chị mình thì biết chắc là cô nghe tai này ra tai khác.
Cậu cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, đi lau sạch cái ghế đẩu để cô qua giải đề thi thử cùng.
Đề thi thử mô phỏng theo đề thi thật năm ngoái, bây giờ nội dung thầy giảng rất đơn giản, nhưng đề thi lại không hề đơn giản, muốn thi vào cấp ba, cậu phải quyết tâm hơn nữa.
Điểm số của chị cậu gần đây rất ổn định, lúc làm bài thi không hề sai chỗ nào.
Lúc Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai xem thành tích của hai người cũng giật nảy mình, ai mà ngờ cô lại thi được điểm cao như vậy.
Ngoài sân, Hạng Loan Thành lấy một viên kẹo ra nếm thử, quả nhiên rất ngọt.
Còn ngọt hơn cái mà lần trước anh cho bà nội ăn.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thập Thất: Ngọt không?
Tống Thiển: Ngọt (ngốc nghếch).
Người nào đó: Tiền này đem đi mua xương sườn có phải tốt hơn không?
Ôi mẹ ơi, rất lâu chưa ăn cá rồi, tôi đã đến tiệm cá nướng ăn no căng.
Mùa đông thực sự nên ăn đồ nóng.
Vừa nấu vừa ăn!!!
Giảm béo không liên quan đến mùa đông, mọi người đều ăn nhiều chút nha!!!
Các chị em không định bình luận cho tôi một chữ nào sao? Ấn đại một cái cũng được mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.