80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay
Chương 39
Văn Cửu
19/04/2024
Nếu là trước đây, Tống Thiển tuyệt đối không có can đảm đến lớp của người khác để chất vấn người ta như vậy.
Cô chỉ âm thầm chịu đựng, không gây sự với ai, cùng lắm là than thở với bạn bè thân thiết mấy câu mà thôi.
Mọi chuyện thay đổi từ kỳ thi tháng đầu tiên của cấp ba. Lúc đó cô gái ngồi phía sau tránh sự giám sát của giáo viên, nhân lúc cô không chú ý giật tờ giấy làm bài của cô.
Cô đòi mãi không được nên đành đợi cô ta chép xong rồi trả lại. Trùng hợp là thầy giáo bình thường luôn nghiêm khắc lại ngủ gật trên bàn giáo viên.
Bởi vì bị chuyện này trì hoãn nên lần đó cô thi không được tốt lắm. Một ngày trước khi công bố kết quả, cô bị thầy giáo gọi đến phòng giáo viên, thầy lấy ra hai bài thi giống hệt nhau trong xấp bài thi.
Bởi vì số học sinh trong khối không nhiều, chỉ hơn trăm người nên được chia thành hai phòng thi. Lúc chấm bài thi, giáo viên chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện hai bài giống nhau.
Tống Thiển và nữ sinh kia lập tức bị gọi đến phòng giáo viên. Nữ sinh kia khăng khăng nói rằng Tống Thiển đã chép bài của cô ta trong lúc thi.
Sau sự việc đó, Tổng Thiển nghe Tề Lộ Lộ nói nữ sinh đó từng làm vậy ở cấp hai. Lúc thi chuyển cấp, điểm thi của cô ta cao hơn điểm xét tuyển 1 điểm nên được nhận vào cấp ba. Không ngờ lên cấp ba, lần đầu tiên quay cóp đã bị bắt.
Trong mắt mọi người, rõ ràng Tống Thiển không làm chuyện gì sai nhưng luôn nhu nhược. Lúc đó thầy giám thị cũng không chú ý đến hai người vì thầy ấy đang ngủ, thấy nữ sinh kia khăng khăng không chép bài thì cho rằng Tống Thiển chép bài của người khác.
Tống Thiển bị đổ tội không nói lên lời, cô giải thích nhưng không có ai tin. Vừa mới đi học được một tháng, thầy giáo cũng chưa hiểu rõ tính cách của học sinh. Vì vậy từ ánh mắt tán thưởng đối với thủ khoa kỳ thi tuyển sinh chuyển sang khinh thường và chán ghét.
Kết quả thi tuyển sinh có khi cũng là chép bài của người khác mà có.
Thời đó chưa có camera, còn có lời khẳng định của thầy giám thị, mọi người càng tin tưởng cô là người gian lận. Các thầy cô cùng thảo luận xem nên xử lý thế nào. Nữ sinh liếc mắt nhìn cô một cái nhưng không hề lên tiếng.
Ấm ức đến cực điểm, không có ai tin cô cả. Tống Thiên Tứ tình cờ đi ngang qua nhìn vào, thấy chị gái đang gục đầu đứng đó, cả người run rẩy, giống như đang khóc. Cậu mở cửa đi vào, cúi xuống nhìn chị gái bên cạnh, đôi mắt cô ngân ngấn nước.
Một giọt nước mắt rơi xuống. Sau khi thương lượng xong, các thầy cô quyết định không làm lớn chuyện mà chỉ yêu cầu cô viết bản kiểm điểm rồi đọc trước trường sau khi chào cờ.
Tống Thiên Tứ không thể hiểu được, chị gái luôn yếu đuối sao có thể làm ra chuyện này chứ. Trước đây cô không thích nói chuyện, hay bị bắt nạt.
Bây giờ dù thích nói cười nhưng vẫn nhút nhát.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Tống Thiên Thứ lập tức đi tìm những người thi cùng phòng với cô. Các bạn học đều làm chứng rằng Tống Thiển vô tội, còn tiết lộ thầy giám thị đã ngủ gật.
Bạn học ngồi bàn đầu còn lẩm bẩm, lúc thầy ấy ngủ còn ngáy rất lớn, làm phiền cậu ấy làm bài.
Buổi sáng Tống Thiển bị gọi đến phòng giáo viên, buổi chiều Tống Thiên Tứ dẫn cô đến lớp của nữ sinh kia để đối chất. Thái độ của cậu vô cùng cứng rắn, cuối cùng giáo viên phải đứng ra giảng hòa.
Thiên Tứ nói với cô, làm người cần tốt bụng, nhưng nhất định không được yếu đuối. Nếu là đồ của mình thì không cần từ bỏ, bị người ta nói xấu thế nào thì nói xấu lại như vậy. Người khác sẽ không vì cô mềm lòng mà biết ơn, thậm chí còn quá đáng hơn, lấy oán báo ơn.
Giống như Tả Duệ bây giờ vậy.
Trong buổi phỏng vấn của Hội học sinh, cậu ta dè dặt đứng trên sân khấu, lắp bắp giới thiệu về bản thân, phiếu đồng ý cuối cùng là của Tống Thiển.
Không ngờ qua hai năm đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đứng trên bục giảng, nhìn thẳng vào Tả Duệ đang ngồi bàn đầu, ánh mắt nghiêm túc, không còn vui vẻ dịu dàng như trước đây.
Ban đầu Tả Duệ còn có thể đối mặt với cô nhưng chưa đến 10 giây, cậu ta đã bắt đầu né tránh.
Trong lòng cậu ta nghĩ, dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, chỉ cần cô không làm ầm ĩ, dù sao cũng không có bằng chứng, cậu ta lại kiên quyết không thừa nhận thì cô sẽ không làm được gì.
Nghĩ như thế, cậu ta lại ngước lên nhìn cô.
Cô hắng giọng, lên tiếng: “Nghe nói trong lớp có người giành được học bổng chỉ bằng một bài viết, trước tiên tôi xin chúc mừng cậu ấy ở đây.”
Khuôn mặt đang tươi cười cười bỗng trở nên nghiêm túc: “Nghe nói bài viết đó là cậu ấy lấy trộm của người khác nên hôm nay tôi muốn hỏi một câu, dùng đồ của người khác có thoải mái không? Bây giờ không phải ngày xưa, trộm chính là trộm, không thể nói là truyền đạt lại được.”
Trên đường đến đây, Lý Du Nhiên đã đưa cô xem bài viết đó.
Đây là bài viết viết về tương lai trong tưởng tượng của cô mà cô viết hồi năm hai trong lúc buồn chán. Nói là tương lai trong tưởng tượng của cô chẳng thà nói rằng xã hội hiện đại 20 năm sau khi internet phát triển nhanh chóng.
Cho nên đối với người ở thời đại này, đây là một suy nghĩ vô cùng táo bạo và kỳ diệu.
Vì vậy Lý Du Nhiên cực kỳ ấn tượng, lúc đó còn cười cô đang mơ mộng viển vông.
Tống Thiển chỉ mỉm cười, không giải thích. Cô không thể nói mình đến từ 20 năm sau được.
Bài viết không được gửi đi, cuối cùng để đâu cô cũng không nhớ.
Không ngờ đến khi nhìn thấy lần nữa, nó đã thành của người khác rồi.
Tống Thiển nói xong, mọi người vốn đang ồn ào đồng loạt quay sang nhìn Tả Duệ. Số lượng học bổng năm nay không nhiều, người được đề cử đều là học sinh giỏi nổi tiếng trong khoa, chuyện này có thể ví như thần tiên đánh nhau. Kết quả lại bị một người không có chút tiếng tăm nào giành được.
Lý do nhà trường đưa ra là bài viết của cậu ta được cấp trên phát hiện và khen ngợi.
Khi mọi người đọc được nó, quả thật là khoa học viễn tưởng. Cái gì mà dữ liệu lớn trên internet vạn vật, mua sắm trực tuyến không cần ra khỏi nhà, người phát trực tiếp có thu nhập lên đến trăm vạn mỗi tháng… Hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Hóa ra là một nhân vật lợi hại khiêm tốn.
Tả Duệ bị mọi người nhìn chằm chằm lập tức bật dậy, vỗ mạnh xuống bàn: “Cô đừng ngậm máu phun người. Bài viết này rõ ràng là tôi viết, cô dựa vào đâu mà vu khống tôi?”
Dù gì cũng là bạn học cùng chuyên ngành, những người xung quanh đương nhiên sẽ giúp Tả Duệ. Bọn họ lớn tiếng kêu Tống Thiển đưa ra bằng chứng, nếu không sẽ báo lên phòng giáo vụ.
Trên đường đến đây, Tống Thiển đã nghĩ ra cách đối phó, dứt khoát hỏi: “Tên của wifi và phần mềm mua sắm trực tuyến lớn nhất trong bài viết là gì?”
Cô đang đánh cược, cược chút hổ thẹn trong lòng sẽ ngăn cậu ta đọc nhiều hơn. Nếu chỉ xem qua một lần thì không thể nhớ được hết nội dung bên trong.
Tả Duệ nghẹn họng, cậu ta thật sự không biết.
Cô cược đúng rồi!
Tả Duệ lập tức phản bác lại: “Tôi chỉ nhất thời không nhớ ra thôi. Cho dù cô biết thì sao? Có lẽ cô đã đọc bài viết đó rồi ghi nhớ, muốn cướp công của tôi.”
Lý Du Nhiên đang đứng trước cửa đợi, nghe thấy vậy thì nổi điên, sao lại có người mặt dày như vậy chứ.
Cô ấy vừa định xông vào lại bị giáo sư đằng sau ngăn lại, ông hiền lành mỉm cười: “Để xem em ấy nói thế nào.”
Lâm Kiến Chi cầm tài liệu đi từ hành lang bên kia qua, vô tình nhìn thấy một cô gái nhỏ trấn tĩnh đứng trên bục giảng nói chuyện với một nhóm người, vô thức dừng lại.
Dáng vẻ của cô giống đến mức ông không thể nói nên lời.
Tống Thiển muốn giữ lại cho cậu ta chút mặt mũi, không ngờ cậu ta vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận.
“Khi viết đến chỗ phát triển phần mềm, tôi có viết thêm hai chữ cái sq*, là tên viết tắt của tôi. Có cần tôi đưa ra thêm bằng chứng khác không?”
* Phiên âm tên của Tống Thiển là sòng qiǎn, viết tắt là sq
Tống Thiển có thói quen chính thêm tên của mình vào mọi bài viết, hoặc viết tắt hoặc viết đầy đủ, xem như bằng chứng chứng minh sự tồn tại của cô.
Bài viết này có rất nhiều bằng chứng, có Tống Thanh, Tống Thiên Tứ, thậm chí cả Tưởng Loan Thành. Một chỗ có thể là trùng hợp, hai, ba chỗ có thể nói là tương tự, nhưng nhiều hơn đã đủ để chứng tỏ cậu ta ăn cắp bài của người khác.
Tả Duệ muốn lên tiếng, lại sợ cô nói ra nhiều thứ hơn, đành ngậm miệng.
Tống Thiển nháy mắt với Lý Du Nhiên đứng ngoài cửa, mỉm cười.
Người tốt bị bắt nạt, một lần là đủ rồi.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thập Thất: Tôi? Một cái tên?
Cô chỉ âm thầm chịu đựng, không gây sự với ai, cùng lắm là than thở với bạn bè thân thiết mấy câu mà thôi.
Mọi chuyện thay đổi từ kỳ thi tháng đầu tiên của cấp ba. Lúc đó cô gái ngồi phía sau tránh sự giám sát của giáo viên, nhân lúc cô không chú ý giật tờ giấy làm bài của cô.
Cô đòi mãi không được nên đành đợi cô ta chép xong rồi trả lại. Trùng hợp là thầy giáo bình thường luôn nghiêm khắc lại ngủ gật trên bàn giáo viên.
Bởi vì bị chuyện này trì hoãn nên lần đó cô thi không được tốt lắm. Một ngày trước khi công bố kết quả, cô bị thầy giáo gọi đến phòng giáo viên, thầy lấy ra hai bài thi giống hệt nhau trong xấp bài thi.
Bởi vì số học sinh trong khối không nhiều, chỉ hơn trăm người nên được chia thành hai phòng thi. Lúc chấm bài thi, giáo viên chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện hai bài giống nhau.
Tống Thiển và nữ sinh kia lập tức bị gọi đến phòng giáo viên. Nữ sinh kia khăng khăng nói rằng Tống Thiển đã chép bài của cô ta trong lúc thi.
Sau sự việc đó, Tổng Thiển nghe Tề Lộ Lộ nói nữ sinh đó từng làm vậy ở cấp hai. Lúc thi chuyển cấp, điểm thi của cô ta cao hơn điểm xét tuyển 1 điểm nên được nhận vào cấp ba. Không ngờ lên cấp ba, lần đầu tiên quay cóp đã bị bắt.
Trong mắt mọi người, rõ ràng Tống Thiển không làm chuyện gì sai nhưng luôn nhu nhược. Lúc đó thầy giám thị cũng không chú ý đến hai người vì thầy ấy đang ngủ, thấy nữ sinh kia khăng khăng không chép bài thì cho rằng Tống Thiển chép bài của người khác.
Tống Thiển bị đổ tội không nói lên lời, cô giải thích nhưng không có ai tin. Vừa mới đi học được một tháng, thầy giáo cũng chưa hiểu rõ tính cách của học sinh. Vì vậy từ ánh mắt tán thưởng đối với thủ khoa kỳ thi tuyển sinh chuyển sang khinh thường và chán ghét.
Kết quả thi tuyển sinh có khi cũng là chép bài của người khác mà có.
Thời đó chưa có camera, còn có lời khẳng định của thầy giám thị, mọi người càng tin tưởng cô là người gian lận. Các thầy cô cùng thảo luận xem nên xử lý thế nào. Nữ sinh liếc mắt nhìn cô một cái nhưng không hề lên tiếng.
Ấm ức đến cực điểm, không có ai tin cô cả. Tống Thiên Tứ tình cờ đi ngang qua nhìn vào, thấy chị gái đang gục đầu đứng đó, cả người run rẩy, giống như đang khóc. Cậu mở cửa đi vào, cúi xuống nhìn chị gái bên cạnh, đôi mắt cô ngân ngấn nước.
Một giọt nước mắt rơi xuống. Sau khi thương lượng xong, các thầy cô quyết định không làm lớn chuyện mà chỉ yêu cầu cô viết bản kiểm điểm rồi đọc trước trường sau khi chào cờ.
Tống Thiên Tứ không thể hiểu được, chị gái luôn yếu đuối sao có thể làm ra chuyện này chứ. Trước đây cô không thích nói chuyện, hay bị bắt nạt.
Bây giờ dù thích nói cười nhưng vẫn nhút nhát.
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Tống Thiên Thứ lập tức đi tìm những người thi cùng phòng với cô. Các bạn học đều làm chứng rằng Tống Thiển vô tội, còn tiết lộ thầy giám thị đã ngủ gật.
Bạn học ngồi bàn đầu còn lẩm bẩm, lúc thầy ấy ngủ còn ngáy rất lớn, làm phiền cậu ấy làm bài.
Buổi sáng Tống Thiển bị gọi đến phòng giáo viên, buổi chiều Tống Thiên Tứ dẫn cô đến lớp của nữ sinh kia để đối chất. Thái độ của cậu vô cùng cứng rắn, cuối cùng giáo viên phải đứng ra giảng hòa.
Thiên Tứ nói với cô, làm người cần tốt bụng, nhưng nhất định không được yếu đuối. Nếu là đồ của mình thì không cần từ bỏ, bị người ta nói xấu thế nào thì nói xấu lại như vậy. Người khác sẽ không vì cô mềm lòng mà biết ơn, thậm chí còn quá đáng hơn, lấy oán báo ơn.
Giống như Tả Duệ bây giờ vậy.
Trong buổi phỏng vấn của Hội học sinh, cậu ta dè dặt đứng trên sân khấu, lắp bắp giới thiệu về bản thân, phiếu đồng ý cuối cùng là của Tống Thiển.
Không ngờ qua hai năm đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đứng trên bục giảng, nhìn thẳng vào Tả Duệ đang ngồi bàn đầu, ánh mắt nghiêm túc, không còn vui vẻ dịu dàng như trước đây.
Ban đầu Tả Duệ còn có thể đối mặt với cô nhưng chưa đến 10 giây, cậu ta đã bắt đầu né tránh.
Trong lòng cậu ta nghĩ, dù sao cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, chỉ cần cô không làm ầm ĩ, dù sao cũng không có bằng chứng, cậu ta lại kiên quyết không thừa nhận thì cô sẽ không làm được gì.
Nghĩ như thế, cậu ta lại ngước lên nhìn cô.
Cô hắng giọng, lên tiếng: “Nghe nói trong lớp có người giành được học bổng chỉ bằng một bài viết, trước tiên tôi xin chúc mừng cậu ấy ở đây.”
Khuôn mặt đang tươi cười cười bỗng trở nên nghiêm túc: “Nghe nói bài viết đó là cậu ấy lấy trộm của người khác nên hôm nay tôi muốn hỏi một câu, dùng đồ của người khác có thoải mái không? Bây giờ không phải ngày xưa, trộm chính là trộm, không thể nói là truyền đạt lại được.”
Trên đường đến đây, Lý Du Nhiên đã đưa cô xem bài viết đó.
Đây là bài viết viết về tương lai trong tưởng tượng của cô mà cô viết hồi năm hai trong lúc buồn chán. Nói là tương lai trong tưởng tượng của cô chẳng thà nói rằng xã hội hiện đại 20 năm sau khi internet phát triển nhanh chóng.
Cho nên đối với người ở thời đại này, đây là một suy nghĩ vô cùng táo bạo và kỳ diệu.
Vì vậy Lý Du Nhiên cực kỳ ấn tượng, lúc đó còn cười cô đang mơ mộng viển vông.
Tống Thiển chỉ mỉm cười, không giải thích. Cô không thể nói mình đến từ 20 năm sau được.
Bài viết không được gửi đi, cuối cùng để đâu cô cũng không nhớ.
Không ngờ đến khi nhìn thấy lần nữa, nó đã thành của người khác rồi.
Tống Thiển nói xong, mọi người vốn đang ồn ào đồng loạt quay sang nhìn Tả Duệ. Số lượng học bổng năm nay không nhiều, người được đề cử đều là học sinh giỏi nổi tiếng trong khoa, chuyện này có thể ví như thần tiên đánh nhau. Kết quả lại bị một người không có chút tiếng tăm nào giành được.
Lý do nhà trường đưa ra là bài viết của cậu ta được cấp trên phát hiện và khen ngợi.
Khi mọi người đọc được nó, quả thật là khoa học viễn tưởng. Cái gì mà dữ liệu lớn trên internet vạn vật, mua sắm trực tuyến không cần ra khỏi nhà, người phát trực tiếp có thu nhập lên đến trăm vạn mỗi tháng… Hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Hóa ra là một nhân vật lợi hại khiêm tốn.
Tả Duệ bị mọi người nhìn chằm chằm lập tức bật dậy, vỗ mạnh xuống bàn: “Cô đừng ngậm máu phun người. Bài viết này rõ ràng là tôi viết, cô dựa vào đâu mà vu khống tôi?”
Dù gì cũng là bạn học cùng chuyên ngành, những người xung quanh đương nhiên sẽ giúp Tả Duệ. Bọn họ lớn tiếng kêu Tống Thiển đưa ra bằng chứng, nếu không sẽ báo lên phòng giáo vụ.
Trên đường đến đây, Tống Thiển đã nghĩ ra cách đối phó, dứt khoát hỏi: “Tên của wifi và phần mềm mua sắm trực tuyến lớn nhất trong bài viết là gì?”
Cô đang đánh cược, cược chút hổ thẹn trong lòng sẽ ngăn cậu ta đọc nhiều hơn. Nếu chỉ xem qua một lần thì không thể nhớ được hết nội dung bên trong.
Tả Duệ nghẹn họng, cậu ta thật sự không biết.
Cô cược đúng rồi!
Tả Duệ lập tức phản bác lại: “Tôi chỉ nhất thời không nhớ ra thôi. Cho dù cô biết thì sao? Có lẽ cô đã đọc bài viết đó rồi ghi nhớ, muốn cướp công của tôi.”
Lý Du Nhiên đang đứng trước cửa đợi, nghe thấy vậy thì nổi điên, sao lại có người mặt dày như vậy chứ.
Cô ấy vừa định xông vào lại bị giáo sư đằng sau ngăn lại, ông hiền lành mỉm cười: “Để xem em ấy nói thế nào.”
Lâm Kiến Chi cầm tài liệu đi từ hành lang bên kia qua, vô tình nhìn thấy một cô gái nhỏ trấn tĩnh đứng trên bục giảng nói chuyện với một nhóm người, vô thức dừng lại.
Dáng vẻ của cô giống đến mức ông không thể nói nên lời.
Tống Thiển muốn giữ lại cho cậu ta chút mặt mũi, không ngờ cậu ta vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận.
“Khi viết đến chỗ phát triển phần mềm, tôi có viết thêm hai chữ cái sq*, là tên viết tắt của tôi. Có cần tôi đưa ra thêm bằng chứng khác không?”
* Phiên âm tên của Tống Thiển là sòng qiǎn, viết tắt là sq
Tống Thiển có thói quen chính thêm tên của mình vào mọi bài viết, hoặc viết tắt hoặc viết đầy đủ, xem như bằng chứng chứng minh sự tồn tại của cô.
Bài viết này có rất nhiều bằng chứng, có Tống Thanh, Tống Thiên Tứ, thậm chí cả Tưởng Loan Thành. Một chỗ có thể là trùng hợp, hai, ba chỗ có thể nói là tương tự, nhưng nhiều hơn đã đủ để chứng tỏ cậu ta ăn cắp bài của người khác.
Tả Duệ muốn lên tiếng, lại sợ cô nói ra nhiều thứ hơn, đành ngậm miệng.
Tống Thiển nháy mắt với Lý Du Nhiên đứng ngoài cửa, mỉm cười.
Người tốt bị bắt nạt, một lần là đủ rồi.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thập Thất: Tôi? Một cái tên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.