80 Thiểm Hôn Tùy Quân: Tháo Hán Cấm Dục
Chương 33: Người Đàn Ông Của Mày Tao Muốn Chắc Rồi! (2)
Lật Tử V
31/03/2024
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài xem mắt một lần, thấy con nhỏ Giang Ninh thúi tha kia, còn tưởng mình thấy được thiên tiên.”
“Hừ! Đúng là thiếu kiến thức! Con gái Tâm Nhu của cha mới là phụ nữ thật sự! Là do thằng nhóc kia chưa được gặp phụ nữ chân chính nên không biết khác biệt bên trong.”
Người đàn ông đầy dầu mỡ này, ngay trước mặt vợ con mà dám nói năng tục tĩu như vậy.
Cứ thế, dường như cả nhà bốn người bọn họ đã chắc chắn chuyện này.
Chỉ cần ---
“Bà nội, chờ khi bọn họ trở về bà phải nói ngay chuyện này với bọn họ, kêu Giang Ninh nhường hôn sự cho Tâm Nhu nhà chúng ta!”
“Bà nên nhớ, Tâm Nhu mới là cháu gái ruột của bà, bọn họ chỉ là con hoang bà nhặt được thôi!”
“Bà nội, nếu con nhỏ Giang Ninh kia không nghe lời bà, bà cứ nói thẳng với Giang Viễn Sơn! Ngay cả cái tên Giang Viễn Sơn kia cũng là nhà chúng ta cho ông ta. Hiện tại kêu ông ta nhường có một mối hôn sự thôi, ông ta dám không đồng ý sao?”
“Bà nội…”
Một nhà bốn người vây quanh Giang Lý thị, ngươi một câu ta một lời, luyên thuyên không ngừng.
Giang Lý thị vốn thiên vị, trong mắt trước nay chưa từng có một nhà Giang Viễn Sơn, nào cần tới bọn họ thuyết phục.
Bà ta đã sớm gật đầu lia lịa, còn lên tiếng:
“Cứ làm theo ý mấy đứa đi! Chờ khi bọn họ về, bà sẽ bắt con nhỏ thúi kia phải nhường hôn sự cho Tâm Nhu!”
“Dù sao cũng là kết hôn thôi, kết hôn với ai mà không được! Con nhỏ thúi kia thì tính là cái thá gì? Xách dày cho Tâm Nhu nhà chúng ta còn không xứng!”
Tới giờ phút này, Giang Ninh mới nghe rõ tất cả.
Một nhà bốn người Giang Nhị Hải đúng là vô ơn, tới giờ bọn chúng còn vươn móng vuốt tham lam của mình tới gần hôn sự của cô!
Cũng chính là đang có mưu đồ với người đàn ông tên Tần Cửu Liệt kia.
Chỉ chớp mắt, trong mắt Giang Ninh bốc lên lửa giận hừng hực.
Lần này cô không cần đá cửa xông vào, người trong cửa đã nhìn thấy ba người Giang Ninh đang đứng phía ngoài.
Giang Ninh phẫn nộ, mím chặt môi nhìn chằm chằm bọn họ. Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục vẻ mặt cũng không đẹp tới đâu.
Vừa nhìn đã biết ba người Giang Ninh đã nghe được những lời bọn họ vừa nói.
Giang Thanh Lâm khinh thường nhìn sang, lạnh lùng mở miệng:
“Ha ha, các người nghe được hết rồi, cũng khỏi cần chúng tôi nhiều lời nữa.”
Giang Nhị Hải với Trần Mỹ Lan bắt chéo chân, không nói gì, nhưng lại bày ra vẻ đắc ý như trong lòng đã có dự liệu từ trước.
Giang Lý thị thì đổi sắc mặt một chút, ánh mắt nhìn Giang Viễn Sơn vừa hung ác vừa độc địa lại vô tình. Bà ta quát lớn:
“Mày còn có dáng vẻ của anh trai cả nữa không? Về tới nhà cũng không biết gõ cửa? Chút đạo lý như thế cũng không hiểu?”
Ngay sau đó, Giang Lý thị híp mắt lại, khóe mắt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ ác độc. Bà ta mặt không đổi sắc ra lệnh:
“Chuyện chính là như vậy! Tâm Nhu là chị, chị gái còn chưa kết hôn, sao con Ninh có thể dám cướp chị mà kết hôn trước được?”
“Kêu con Ninh nhường hôn sự lại cho Tâm Nhu đi, nhất định phải để Tâm Nhu kết hôn trước!”
“Hừ! Đúng là thiếu kiến thức! Con gái Tâm Nhu của cha mới là phụ nữ thật sự! Là do thằng nhóc kia chưa được gặp phụ nữ chân chính nên không biết khác biệt bên trong.”
Người đàn ông đầy dầu mỡ này, ngay trước mặt vợ con mà dám nói năng tục tĩu như vậy.
Cứ thế, dường như cả nhà bốn người bọn họ đã chắc chắn chuyện này.
Chỉ cần ---
“Bà nội, chờ khi bọn họ trở về bà phải nói ngay chuyện này với bọn họ, kêu Giang Ninh nhường hôn sự cho Tâm Nhu nhà chúng ta!”
“Bà nên nhớ, Tâm Nhu mới là cháu gái ruột của bà, bọn họ chỉ là con hoang bà nhặt được thôi!”
“Bà nội, nếu con nhỏ Giang Ninh kia không nghe lời bà, bà cứ nói thẳng với Giang Viễn Sơn! Ngay cả cái tên Giang Viễn Sơn kia cũng là nhà chúng ta cho ông ta. Hiện tại kêu ông ta nhường có một mối hôn sự thôi, ông ta dám không đồng ý sao?”
“Bà nội…”
Một nhà bốn người vây quanh Giang Lý thị, ngươi một câu ta một lời, luyên thuyên không ngừng.
Giang Lý thị vốn thiên vị, trong mắt trước nay chưa từng có một nhà Giang Viễn Sơn, nào cần tới bọn họ thuyết phục.
Bà ta đã sớm gật đầu lia lịa, còn lên tiếng:
“Cứ làm theo ý mấy đứa đi! Chờ khi bọn họ về, bà sẽ bắt con nhỏ thúi kia phải nhường hôn sự cho Tâm Nhu!”
“Dù sao cũng là kết hôn thôi, kết hôn với ai mà không được! Con nhỏ thúi kia thì tính là cái thá gì? Xách dày cho Tâm Nhu nhà chúng ta còn không xứng!”
Tới giờ phút này, Giang Ninh mới nghe rõ tất cả.
Một nhà bốn người Giang Nhị Hải đúng là vô ơn, tới giờ bọn chúng còn vươn móng vuốt tham lam của mình tới gần hôn sự của cô!
Cũng chính là đang có mưu đồ với người đàn ông tên Tần Cửu Liệt kia.
Chỉ chớp mắt, trong mắt Giang Ninh bốc lên lửa giận hừng hực.
Lần này cô không cần đá cửa xông vào, người trong cửa đã nhìn thấy ba người Giang Ninh đang đứng phía ngoài.
Giang Ninh phẫn nộ, mím chặt môi nhìn chằm chằm bọn họ. Giang Viễn Sơn với Cố Vân Thục vẻ mặt cũng không đẹp tới đâu.
Vừa nhìn đã biết ba người Giang Ninh đã nghe được những lời bọn họ vừa nói.
Giang Thanh Lâm khinh thường nhìn sang, lạnh lùng mở miệng:
“Ha ha, các người nghe được hết rồi, cũng khỏi cần chúng tôi nhiều lời nữa.”
Giang Nhị Hải với Trần Mỹ Lan bắt chéo chân, không nói gì, nhưng lại bày ra vẻ đắc ý như trong lòng đã có dự liệu từ trước.
Giang Lý thị thì đổi sắc mặt một chút, ánh mắt nhìn Giang Viễn Sơn vừa hung ác vừa độc địa lại vô tình. Bà ta quát lớn:
“Mày còn có dáng vẻ của anh trai cả nữa không? Về tới nhà cũng không biết gõ cửa? Chút đạo lý như thế cũng không hiểu?”
Ngay sau đó, Giang Lý thị híp mắt lại, khóe mắt đầy nếp nhăn lộ ra vẻ ác độc. Bà ta mặt không đổi sắc ra lệnh:
“Chuyện chính là như vậy! Tâm Nhu là chị, chị gái còn chưa kết hôn, sao con Ninh có thể dám cướp chị mà kết hôn trước được?”
“Kêu con Ninh nhường hôn sự lại cho Tâm Nhu đi, nhất định phải để Tâm Nhu kết hôn trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.