80 Trọng Sinh Hoán Đổi Đêm Tân Hôn, Ta Gả Cho Tháo Hán Sinh Song Thai
Chương 47:
Ngư Châu
11/11/2024
"Không hiểu thì cô muốn nói gì cũng được chắc?" Lúc này, Cao Hồng Tinh bước vào, tay xách theo một cái chân giò heo tươi rói.
"Anh lấy chân giò tươi vậy, định hầm chân giò hả?" Lý Tú Chi lập tức chuyển đề tài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái chân giò.
"Sáng sớm đã qua đây làm gì thế? Nhà cô hết tiền mua gạo rồi à? Ngày nào cũng sang đây ăn nhờ uống nhờ." Cao Hồng Tinh từ trước đến nay không mấy ưa em dâu này, mặt dày ăn tham thì thôi, lại còn thích nói lời khó nghe. Người nhà họ Cao chưa từng có ai như vậy.
"Anh, sao anh nói khó nghe vậy chứ..."
"Không thích nghe thì đi đi, đây là nhà tôi, tôi nói gì là quyền của tôi!" Cao Hồng Tinh cảm thấy thật xui xẻo ngay sáng sớm đã gặp phải.
"Thôi về đi, ở đây không có phần cô. Cô tính xin xỏ hoài à." Diệp Xuân Giang càng tỏ vẻ khó chịu. Nếu lát nữa Tống Thanh Đới thức dậy nhìn thấy Lý Tú Chi ở đây, chắc cả ngày chẳng còn vui vẻ gì.
Đến cả Diệp Xuân Giang còn không ưa, huống chi là Tống Thanh Đới.
"Hừ, về thì về, có gì ghê gớm đâu!" Lý Tú Chi tức tối đi ra, mắng vu vơ: "Đúng là tiếc vài miếng ăn thôi mà, ăn ăn ăn, sao không ăn cho chết hết đi!"
Bị từ chối hai lần, lại xấu hổ và giận dỗi, bà ta bế cháu nhanh chóng rời đi, vì biết ở lại lâu hơn sẽ bị mắng nặng hơn.
Tiếng "Bác trai, bác gái." vang lên từ phía sau.
"Ôi chào, là Tiểu Tống à! Sao con dậy sớm thế? Trời còn sớm mà, sao không ngủ thêm chút nữa, có phải bọn mẹ vừa nãy làm con thức giấc không?" Vừa nghe thấy giọng Tống Thanh Đới, Diệp Xuân Giang lập tức nở nụ cười tươi rói.
Bà nắm tay Thanh Đới kéo vào một bên, nói nhỏ: "Con này, tối qua ngủ có ngon không?"
Tống Thanh Đới đỏ bừng cả mặt, ngủ ngon hay không cô không rõ, nhưng Cao Hàn chắc chắn là không ngủ được.
Sáng nay cô thức dậy đã thấy anh thức từ lâu, mắt thâm quầng như gấu trúc. Phải đến khi nhìn thấy mình nằm đè lên người Cao Hàn như bạch tuộc, cô mới hiểu. Anh thức trắng cả đêm, mắt nhìn trừng trừng, còn cô thì ngủ với dáng chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật trừu tượng, đè anh suýt rơi khỏi giường.
Diệp Xuân Giang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong lòng không khỏi vui mừng.
Được rồi, mọi chuyện xem như thành rồi. Cô gái nhỏ có ngại ngùng chút cũng là bình thường, xem ra chuyện kết hôn phải làm sớm, chứ để lâu lỡ bị người ta nói ra nói vào.
Nhất là Lý Tú Chi, cái miệng đó không kín tiếng được.
"Có đói không? Mẹ đã hấp trứng, còn nấu chè trôi nước đường đỏ, con háu mau nếm thử đi!" Diệp Xuân Giang cười rạng rỡ, sự nhiệt tình khiến Tống Thanh Đới có chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn bác gái."
"Ôi, đều là người nhà cả rồi, cảm ơn gì chứ! À, mẹ có điều này muốn nói... con này, thằng con nhà mẹ nó hơi vụng về, đây cũng là lần đầu tiên nó ở bên một cô gái."
"Thỉnh thoảng có lỡ mạnh tay hay vụng về chút thì cứ mắng nó, đánh nó, đừng nương tay với nó nhé!"
Tống Thanh Đới: "???"
Lời của bác gái Diệp khiến Tống Thanh Đới thoáng thấy khó hiểu, cảm giác như có điều gì đó không đúng mà cô không thể xác định được.
“Bác gái, đồng chí Cao Hàn rất tốt mà.”
“Cậu ấy tốt à?” Diệp Xuân Giang có chút bất ngờ, rồi mỉm cười hài lòng: “Vậy là tốt rồi, mẹ còn lo con không quen, quen được là tốt, haha…”
Nhìn bề ngoài, Tống Thanh Đới trông gầy yếu, vậy mà lại có thể chịu đựng được sức mạnh đáng sợ của Cao Hàn. Với thể trạng lực lưỡng, từ nhỏ Cao Hàn đã là một cậu bé có sức lực hơn người, có thể đánh bại bất kỳ ai trong thị trấn Hồng Tinh. Là người từng trải, bác gái Diệp lo rằng sức lực dồi dào và tính cách bộc trực của Cao Hàn sẽ khiến Tống Thanh Đới không chịu nổi.
"Anh lấy chân giò tươi vậy, định hầm chân giò hả?" Lý Tú Chi lập tức chuyển đề tài, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái chân giò.
"Sáng sớm đã qua đây làm gì thế? Nhà cô hết tiền mua gạo rồi à? Ngày nào cũng sang đây ăn nhờ uống nhờ." Cao Hồng Tinh từ trước đến nay không mấy ưa em dâu này, mặt dày ăn tham thì thôi, lại còn thích nói lời khó nghe. Người nhà họ Cao chưa từng có ai như vậy.
"Anh, sao anh nói khó nghe vậy chứ..."
"Không thích nghe thì đi đi, đây là nhà tôi, tôi nói gì là quyền của tôi!" Cao Hồng Tinh cảm thấy thật xui xẻo ngay sáng sớm đã gặp phải.
"Thôi về đi, ở đây không có phần cô. Cô tính xin xỏ hoài à." Diệp Xuân Giang càng tỏ vẻ khó chịu. Nếu lát nữa Tống Thanh Đới thức dậy nhìn thấy Lý Tú Chi ở đây, chắc cả ngày chẳng còn vui vẻ gì.
Đến cả Diệp Xuân Giang còn không ưa, huống chi là Tống Thanh Đới.
"Hừ, về thì về, có gì ghê gớm đâu!" Lý Tú Chi tức tối đi ra, mắng vu vơ: "Đúng là tiếc vài miếng ăn thôi mà, ăn ăn ăn, sao không ăn cho chết hết đi!"
Bị từ chối hai lần, lại xấu hổ và giận dỗi, bà ta bế cháu nhanh chóng rời đi, vì biết ở lại lâu hơn sẽ bị mắng nặng hơn.
Tiếng "Bác trai, bác gái." vang lên từ phía sau.
"Ôi chào, là Tiểu Tống à! Sao con dậy sớm thế? Trời còn sớm mà, sao không ngủ thêm chút nữa, có phải bọn mẹ vừa nãy làm con thức giấc không?" Vừa nghe thấy giọng Tống Thanh Đới, Diệp Xuân Giang lập tức nở nụ cười tươi rói.
Bà nắm tay Thanh Đới kéo vào một bên, nói nhỏ: "Con này, tối qua ngủ có ngon không?"
Tống Thanh Đới đỏ bừng cả mặt, ngủ ngon hay không cô không rõ, nhưng Cao Hàn chắc chắn là không ngủ được.
Sáng nay cô thức dậy đã thấy anh thức từ lâu, mắt thâm quầng như gấu trúc. Phải đến khi nhìn thấy mình nằm đè lên người Cao Hàn như bạch tuộc, cô mới hiểu. Anh thức trắng cả đêm, mắt nhìn trừng trừng, còn cô thì ngủ với dáng chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật trừu tượng, đè anh suýt rơi khỏi giường.
Diệp Xuân Giang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trong lòng không khỏi vui mừng.
Được rồi, mọi chuyện xem như thành rồi. Cô gái nhỏ có ngại ngùng chút cũng là bình thường, xem ra chuyện kết hôn phải làm sớm, chứ để lâu lỡ bị người ta nói ra nói vào.
Nhất là Lý Tú Chi, cái miệng đó không kín tiếng được.
"Có đói không? Mẹ đã hấp trứng, còn nấu chè trôi nước đường đỏ, con háu mau nếm thử đi!" Diệp Xuân Giang cười rạng rỡ, sự nhiệt tình khiến Tống Thanh Đới có chút ngượng ngùng.
"Cảm ơn bác gái."
"Ôi, đều là người nhà cả rồi, cảm ơn gì chứ! À, mẹ có điều này muốn nói... con này, thằng con nhà mẹ nó hơi vụng về, đây cũng là lần đầu tiên nó ở bên một cô gái."
"Thỉnh thoảng có lỡ mạnh tay hay vụng về chút thì cứ mắng nó, đánh nó, đừng nương tay với nó nhé!"
Tống Thanh Đới: "???"
Lời của bác gái Diệp khiến Tống Thanh Đới thoáng thấy khó hiểu, cảm giác như có điều gì đó không đúng mà cô không thể xác định được.
“Bác gái, đồng chí Cao Hàn rất tốt mà.”
“Cậu ấy tốt à?” Diệp Xuân Giang có chút bất ngờ, rồi mỉm cười hài lòng: “Vậy là tốt rồi, mẹ còn lo con không quen, quen được là tốt, haha…”
Nhìn bề ngoài, Tống Thanh Đới trông gầy yếu, vậy mà lại có thể chịu đựng được sức mạnh đáng sợ của Cao Hàn. Với thể trạng lực lưỡng, từ nhỏ Cao Hàn đã là một cậu bé có sức lực hơn người, có thể đánh bại bất kỳ ai trong thị trấn Hồng Tinh. Là người từng trải, bác gái Diệp lo rằng sức lực dồi dào và tính cách bộc trực của Cao Hàn sẽ khiến Tống Thanh Đới không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.