Chương 15
Thợ Làm Sô-cô-la Thất Nghiệp
27/10/2022
Edit: Cá
Nhị Địch bị mất việc.
Không phải bởi vì trích máu nghiệm thân, hắn đột nhiên phát hiện ra mình không phải con ruột, cũng không phải bởi vì khủng hoảng tài chính, tập đoàn Ba Tổng to là thế, không thể bỗng dưng phá sản được, càng không phải bởi vì tác phong của hắn có vấn đề nên bị hội đồng quản trị đá đít.
Mà là bởi vì hắn muốn theo đuổi đam mê nên chủ động từ chức.
Lúc nghe được tin này, Đại Tiết đang học nấu canh đùi gà hầm nấm Khẩu Bắc qua app làm bếp. Cô vô cùng kinh ngạc, tay run lên, lỡ bỏ nhiều hơn một muôi muối. Cuống quá, cô vội cho thêm hai muôi đường để trung hòa vị.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình, Nhị Địch không khỏi giần giật mí mắt trái.
Sau khi “đi lại nước cờ” thành công, Đại Tiết mới hết bàng hoàng. Cô vô cùng bất ngờ nói ra nghi vấn trong lòng: “Sao thế? Anh muốn tham gia “Thanh xuân có tôi” hay là “Sáng tạo 110” vậy?”
Lý Nhị Địch hít sâu một hơi: “Tôi chỉ muốn làm người bình thường thôi.”
Đại Tiết hơi tiếc nuối chậc lưỡi: “Chậc chậc, tiếc ghê, tôi còn muốn anh tham gia hai chương trình ấy, sau đó tôi sẽ đập tiền giúp anh được debut cơ đấy!” Nói rồi, cô vẫn còn ngứa ngáy nhấc cằm hắn lên quan sát kĩ lưỡng, rồi lại thở dài thườn thượt: “Chỉ với gương mặt này thôi, có khi chẳng cần tôi đập tiền, anh cũng vẫn được debut ở vị trí Center ấy chứ.”
Nhị Địch cân nhắc ngôn từ, muốn diễn đạt lại lời của mẹ hắn sao cho uyển chuyển: “Mẹ tôi nói, sau này tôi không còn liên quan gì đến tập đoàn Ba Tổng nữa. Tất cả bất động sản và vốn lưu động đều phải thu hồi lại.”
Đại Tiết nhướng mày tỏ vẻ không tin: “Chỉ có hai câu ấy thôi hả?”
Đương nhiên không phải, bà ấy còn tiện thể chửi hắn lòng lang dạ sói, không phải con người, mắng Đại Tiết thủ đoạn quyến rũ trơ trẽn. Tốt nhất là hai người nên trần truồng rồi cút đi. Cuối cùng, bà còn gọi điện cho bà thông gia ở ngay trước mặt hắn, yêu cầu bên đó cũng chặn hết tài sản của Đại Tiết.
Tất nhiên là hắn không thể cho cô biết những điều này.
Đại Tiết nhìn dáng vẻ “tôi rất hổ thẹn, tôi không dám nói” của hắn là biết e rằng bà mẹ chồng mình đã bắn nguyên một bài rap diss thằng con nổi loạn này, tiện thể cắt luôn mọi nguồn kinh tế cho hai người.
Vậy nên, cô vừa dọn quầy nấu ăn vừa hỏi: “Khi nào thì chúng ta chuyển nhà?”
Nhị Địch thấp thỏm xòe con bài cuối cùng ra: “Ngay và luôn.”
Hắn vừa dứt lời, Đại Tiết đã thấy tiếng cửa chính bị phá, là tín hiệu mẹ chồng đã cho đội phá dỡ tới đuổi người.
Hầy, tiếc nồi canh vừa mặn vừa ngọt này ghê.
Đại Tiết không hề oán thán về hành vi nổi loạn “đến muộn” của Nhị Địch. Chồng cô ngoài mặt thì có vẻ lạnh lùng bá đạo chảnh chó, nhưng thực ra cũng chỉ là một con rối không có tình cảm. Hắn muốn nghe theo tiếng gọi con tim một lần, có lí gì cô lại phản đối?
Nhưng, điều này không có nghĩa là cô và hắn phải sống quãng ngày khổ cực.
Cô có tiền, lại còn thích tích trữ tiền, thừa sức xây lầu vàng giấu hoàng tử ếch cả đời.
Cũng may mà Nhị Địch vẫn chín chắn hơn cô nghĩ, hắn không nóng máu nên là quyết định luôn. Ít nhất thì hắn đã mua một căn nhà độc lập với tập đoàn Ba Tổng để làm đường lui.
Như vậy thì cô không cần khai quỹ đen của mình ra nữa. Cô làm như không có chuyện gì, lẳng lặng cất lại thẻ ngân hàng đang chuẩn bị đưa ra, bắt đầu thăm thú căn nhà mới.
Diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng sách nho nhỏ chứa rất nhiều cuốn sách có tên rất kì cục, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra tác giả chính là cô. Căn nhà đón sáng rất tốt nhưng lại không ánh nắng bị hắt thẳng vào, có thể nuôi ít hoa. Không có quản gia tháo váo, không có phòng tập thể hình nhưng lại vô cùng ấm áp.
Đại Tiết hết sức hài lòng, cô tự nhiên ngồi lên sofa, hất hàm sai khiến Nhị Địch: “Đi đi, sửa lại CV cho đẹp rồi tìm việc đi.”
Nhị Địch thực sự cảm thấy rằng, năng lực thích nghi với hoàn cảnh mới là điều khiến người ta bái phục nhất trong số rất nhiều ưu điểm vặt của cô.
Công việc mới của Nhị Địch là lập trình viên cho một công ty start-up, thỉnh thoảng làm tốt đột xuất còn được còn được khen thưởng nhân viên xuất sắc của tháng. Nhưng không ai biết rằng, Nhị Địch chính là ông chủ giấu mặt của công ty này.
Đại Tiết tỏ vẻ không hiểu lắm về hành động này của hắn. Thế này chẳng phải là chuyển từ làm tổng giám đốc sang làm giám đốc thôi sao? Dù rằng tổng giám đốc nghe có vẻ Tây hơn giám đốc. Cô từng lo tập đoàn Ba Tổng sẽ ra sức tấn công, thu mua công ty nhỏ mà Nhị Địch ngậm đắng nuốt cay sáng lập ra giống với trong truyện ngôn tình. Nhưng thực tế đã chứng minh, ngôn tình và xã hội pháp trị rất khác biệt, công ty của Nhị Địch vẫn vận hành rất tốt. Mà nghe nói CEO mới của tập đoàn Ba Tổng rất có phong thái của tổng giám đốc đời trước, khiến cả tập đoàn phát triển lên một tầm cao mới. Điều này khiến mẹ Nhị Địch cũng bớt giận hơn. Thỉnh thoảng, bà lại gọi điện tới, hỏi thăm “tục tưng” của bà đã “chết ở bên ngoài hay chưa?”. Đại Tiết nghe vậy thì đương nhiên cũng thuật lại nguyên văn lời bà.
Tay nghề nấu nướng của Đại Tiết càng ngày càng tiến bộ theo thời gian. Mỗi lần Nhị Địch mang cơm đến công ty, các đồng nghiệp lại khen “ngon mắt ngon miệng”. Nhất là khi so với mấy món vô cùng thê thảm hồi đầu, các đồng nghiệp lại ngứa mồm trêu chọc: “Anh đổi vợ rồi à?’
Đương nhiên là không đổi vợ rồi, cả đời này cũng không đổi.
Đôi khi, Tăng Bắc Thái và Sở Liên cũng sẽ sang đây ăn chực. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, mặt Nhị Địch lại dài ra như cái bơm. Hai người họ cứ như đang quay phim tình yêu một trăm ba mươi tập vậy, mà nghe nói cũng sắp đóng máy rồi. Tuy rằng họ suốt ngày “đánh một cái – hôn một lần” rồi “cãi nhau – chia tay”, nhưng cuối cùng thì lại chẳng ai có thể rời xa người kia.
Sau khi biết chuyện, Nhị Địch chỉ hừ lạnh nói: “Đôi lứa xứng đôi.”
Cuộc sống đôi khi có thể sẽ có những lần cãi vã, mâu thuẫn, sẽ có những lức không vừa mắt nhau. Nhưng khi cơn giận qua đi, trong lòng họ chỉ còn lại những tháng ngày vui vẻ bên người thương.
Mà những niềm vui ấy đủ để đưa bọn họ đi hết quãng đời còn lại.
Trương Đại Tiết đang nằm trong chăn nghĩ vẩn vơ mấy thứ này thì cảm thấy bên cạnh lún xuống, có người nằm xuống cạnh cô.
Cô nhiệt tình vươn hai tay ra ôm hắn.
Nhị Địch vỗ đầu cô, tự nhiên gối đầu lên tay phải.
“Đánh thức em à?” Hắn hơi áy náy.
“Con đạp em tỉnh giấc đấy!” Giọng cô ngập vẻ tố cáo.
Giống như là bị cô chọc cười, hắn sờ mặt cô vỗ về: “Nói điêu! Con mới có năm tuần thôi!”
Đại Tiết sờ phần bụng vẫn phẳng lì của mình, cũng cảm thấy vô cùng kì diệu.
Trong quãng đời hạnh phúc song hành bên người yêu, họ đã cùng nhau tạo ra một sinh mệnh mới.
Cũng không phải kết thúc cổ tích đầy nhạt nhẽo nhỉ?
*
Lời tác giả: (lược bớt 100 từ) Câu chuyện đặt dấu chấm hết tại đây. Cũng chúc mọi người sẽ có kết thúc cổ tích trong cuộc sống của riêng mình.
*
Lời của Cá: Tung hoa, chúc mừng mụ Cá lại hoàn thành 1 truyện. Hê hê. Sau khi đọc xong cả truyện, Cá phát hiện ra người thần kinh giẫm phải đinh nhất truyện này không phải 2 vợ chồng Đại Tiết mà chính là mợ tác giả.
Nhị Địch bị mất việc.
Không phải bởi vì trích máu nghiệm thân, hắn đột nhiên phát hiện ra mình không phải con ruột, cũng không phải bởi vì khủng hoảng tài chính, tập đoàn Ba Tổng to là thế, không thể bỗng dưng phá sản được, càng không phải bởi vì tác phong của hắn có vấn đề nên bị hội đồng quản trị đá đít.
Mà là bởi vì hắn muốn theo đuổi đam mê nên chủ động từ chức.
Lúc nghe được tin này, Đại Tiết đang học nấu canh đùi gà hầm nấm Khẩu Bắc qua app làm bếp. Cô vô cùng kinh ngạc, tay run lên, lỡ bỏ nhiều hơn một muôi muối. Cuống quá, cô vội cho thêm hai muôi đường để trung hòa vị.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình, Nhị Địch không khỏi giần giật mí mắt trái.
Sau khi “đi lại nước cờ” thành công, Đại Tiết mới hết bàng hoàng. Cô vô cùng bất ngờ nói ra nghi vấn trong lòng: “Sao thế? Anh muốn tham gia “Thanh xuân có tôi” hay là “Sáng tạo 110” vậy?”
Lý Nhị Địch hít sâu một hơi: “Tôi chỉ muốn làm người bình thường thôi.”
Đại Tiết hơi tiếc nuối chậc lưỡi: “Chậc chậc, tiếc ghê, tôi còn muốn anh tham gia hai chương trình ấy, sau đó tôi sẽ đập tiền giúp anh được debut cơ đấy!” Nói rồi, cô vẫn còn ngứa ngáy nhấc cằm hắn lên quan sát kĩ lưỡng, rồi lại thở dài thườn thượt: “Chỉ với gương mặt này thôi, có khi chẳng cần tôi đập tiền, anh cũng vẫn được debut ở vị trí Center ấy chứ.”
Nhị Địch cân nhắc ngôn từ, muốn diễn đạt lại lời của mẹ hắn sao cho uyển chuyển: “Mẹ tôi nói, sau này tôi không còn liên quan gì đến tập đoàn Ba Tổng nữa. Tất cả bất động sản và vốn lưu động đều phải thu hồi lại.”
Đại Tiết nhướng mày tỏ vẻ không tin: “Chỉ có hai câu ấy thôi hả?”
Đương nhiên không phải, bà ấy còn tiện thể chửi hắn lòng lang dạ sói, không phải con người, mắng Đại Tiết thủ đoạn quyến rũ trơ trẽn. Tốt nhất là hai người nên trần truồng rồi cút đi. Cuối cùng, bà còn gọi điện cho bà thông gia ở ngay trước mặt hắn, yêu cầu bên đó cũng chặn hết tài sản của Đại Tiết.
Tất nhiên là hắn không thể cho cô biết những điều này.
Đại Tiết nhìn dáng vẻ “tôi rất hổ thẹn, tôi không dám nói” của hắn là biết e rằng bà mẹ chồng mình đã bắn nguyên một bài rap diss thằng con nổi loạn này, tiện thể cắt luôn mọi nguồn kinh tế cho hai người.
Vậy nên, cô vừa dọn quầy nấu ăn vừa hỏi: “Khi nào thì chúng ta chuyển nhà?”
Nhị Địch thấp thỏm xòe con bài cuối cùng ra: “Ngay và luôn.”
Hắn vừa dứt lời, Đại Tiết đã thấy tiếng cửa chính bị phá, là tín hiệu mẹ chồng đã cho đội phá dỡ tới đuổi người.
Hầy, tiếc nồi canh vừa mặn vừa ngọt này ghê.
Đại Tiết không hề oán thán về hành vi nổi loạn “đến muộn” của Nhị Địch. Chồng cô ngoài mặt thì có vẻ lạnh lùng bá đạo chảnh chó, nhưng thực ra cũng chỉ là một con rối không có tình cảm. Hắn muốn nghe theo tiếng gọi con tim một lần, có lí gì cô lại phản đối?
Nhưng, điều này không có nghĩa là cô và hắn phải sống quãng ngày khổ cực.
Cô có tiền, lại còn thích tích trữ tiền, thừa sức xây lầu vàng giấu hoàng tử ếch cả đời.
Cũng may mà Nhị Địch vẫn chín chắn hơn cô nghĩ, hắn không nóng máu nên là quyết định luôn. Ít nhất thì hắn đã mua một căn nhà độc lập với tập đoàn Ba Tổng để làm đường lui.
Như vậy thì cô không cần khai quỹ đen của mình ra nữa. Cô làm như không có chuyện gì, lẳng lặng cất lại thẻ ngân hàng đang chuẩn bị đưa ra, bắt đầu thăm thú căn nhà mới.
Diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng sách nho nhỏ chứa rất nhiều cuốn sách có tên rất kì cục, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra tác giả chính là cô. Căn nhà đón sáng rất tốt nhưng lại không ánh nắng bị hắt thẳng vào, có thể nuôi ít hoa. Không có quản gia tháo váo, không có phòng tập thể hình nhưng lại vô cùng ấm áp.
Đại Tiết hết sức hài lòng, cô tự nhiên ngồi lên sofa, hất hàm sai khiến Nhị Địch: “Đi đi, sửa lại CV cho đẹp rồi tìm việc đi.”
Nhị Địch thực sự cảm thấy rằng, năng lực thích nghi với hoàn cảnh mới là điều khiến người ta bái phục nhất trong số rất nhiều ưu điểm vặt của cô.
Công việc mới của Nhị Địch là lập trình viên cho một công ty start-up, thỉnh thoảng làm tốt đột xuất còn được còn được khen thưởng nhân viên xuất sắc của tháng. Nhưng không ai biết rằng, Nhị Địch chính là ông chủ giấu mặt của công ty này.
Đại Tiết tỏ vẻ không hiểu lắm về hành động này của hắn. Thế này chẳng phải là chuyển từ làm tổng giám đốc sang làm giám đốc thôi sao? Dù rằng tổng giám đốc nghe có vẻ Tây hơn giám đốc. Cô từng lo tập đoàn Ba Tổng sẽ ra sức tấn công, thu mua công ty nhỏ mà Nhị Địch ngậm đắng nuốt cay sáng lập ra giống với trong truyện ngôn tình. Nhưng thực tế đã chứng minh, ngôn tình và xã hội pháp trị rất khác biệt, công ty của Nhị Địch vẫn vận hành rất tốt. Mà nghe nói CEO mới của tập đoàn Ba Tổng rất có phong thái của tổng giám đốc đời trước, khiến cả tập đoàn phát triển lên một tầm cao mới. Điều này khiến mẹ Nhị Địch cũng bớt giận hơn. Thỉnh thoảng, bà lại gọi điện tới, hỏi thăm “tục tưng” của bà đã “chết ở bên ngoài hay chưa?”. Đại Tiết nghe vậy thì đương nhiên cũng thuật lại nguyên văn lời bà.
Tay nghề nấu nướng của Đại Tiết càng ngày càng tiến bộ theo thời gian. Mỗi lần Nhị Địch mang cơm đến công ty, các đồng nghiệp lại khen “ngon mắt ngon miệng”. Nhất là khi so với mấy món vô cùng thê thảm hồi đầu, các đồng nghiệp lại ngứa mồm trêu chọc: “Anh đổi vợ rồi à?’
Đương nhiên là không đổi vợ rồi, cả đời này cũng không đổi.
Đôi khi, Tăng Bắc Thái và Sở Liên cũng sẽ sang đây ăn chực. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, mặt Nhị Địch lại dài ra như cái bơm. Hai người họ cứ như đang quay phim tình yêu một trăm ba mươi tập vậy, mà nghe nói cũng sắp đóng máy rồi. Tuy rằng họ suốt ngày “đánh một cái – hôn một lần” rồi “cãi nhau – chia tay”, nhưng cuối cùng thì lại chẳng ai có thể rời xa người kia.
Sau khi biết chuyện, Nhị Địch chỉ hừ lạnh nói: “Đôi lứa xứng đôi.”
Cuộc sống đôi khi có thể sẽ có những lần cãi vã, mâu thuẫn, sẽ có những lức không vừa mắt nhau. Nhưng khi cơn giận qua đi, trong lòng họ chỉ còn lại những tháng ngày vui vẻ bên người thương.
Mà những niềm vui ấy đủ để đưa bọn họ đi hết quãng đời còn lại.
Trương Đại Tiết đang nằm trong chăn nghĩ vẩn vơ mấy thứ này thì cảm thấy bên cạnh lún xuống, có người nằm xuống cạnh cô.
Cô nhiệt tình vươn hai tay ra ôm hắn.
Nhị Địch vỗ đầu cô, tự nhiên gối đầu lên tay phải.
“Đánh thức em à?” Hắn hơi áy náy.
“Con đạp em tỉnh giấc đấy!” Giọng cô ngập vẻ tố cáo.
Giống như là bị cô chọc cười, hắn sờ mặt cô vỗ về: “Nói điêu! Con mới có năm tuần thôi!”
Đại Tiết sờ phần bụng vẫn phẳng lì của mình, cũng cảm thấy vô cùng kì diệu.
Trong quãng đời hạnh phúc song hành bên người yêu, họ đã cùng nhau tạo ra một sinh mệnh mới.
Cũng không phải kết thúc cổ tích đầy nhạt nhẽo nhỉ?
*
Lời tác giả: (lược bớt 100 từ) Câu chuyện đặt dấu chấm hết tại đây. Cũng chúc mọi người sẽ có kết thúc cổ tích trong cuộc sống của riêng mình.
*
Lời của Cá: Tung hoa, chúc mừng mụ Cá lại hoàn thành 1 truyện. Hê hê. Sau khi đọc xong cả truyện, Cá phát hiện ra người thần kinh giẫm phải đinh nhất truyện này không phải 2 vợ chồng Đại Tiết mà chính là mợ tác giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.