9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 120: Phòng chứa củi
Tiếu Giai Nhân
21/01/2016
Ngày đại hôn Đoan vương gặp chuyện, hôn mê bất tỉnh.
Đường Hoan canh giữ ở trước giường, nhìn thái y cắt thịt nặn máu cho Tống Mạch, trên đao có độc, da thịt xung quanh miệng vết thương đã rữa rồi, nếu không phải Tống Mạch võ công thâm hậu tự mình điểm mấy chỗ huyệt đạo, hắn bây giờ sẽ không phải là hôn mê đơn giản như vậy.
Nhưng hắn là Tống Mạch đó, võ công cao như vậy, ai có thể thương tổn được hắn?
Đường Hoan lui ra ngoài, gọi thiếp thân thị vệ của Tống Mạch đến, hỏi.
"Bẩm vương phi, thích khách dịch dung thành Thuần Quận vương, lúc kính rượu, điện hạ, điện hạ vui mừng trong lòng không có phòng bị, thế này mới gặp độc thủ. Thích khách đã bị điện hạ đánh chết tại chỗ, chỉ là, điện hạ sợ vương phi lo lắng, giấu sự việc xuống." Thị vệ quỳ một gối xuống ở phía trước, trầm giọng giải thích nói.
Thích khách?
Đường Hoan nhớ ra rồi, buổi chiều lúc ngủ bù đúng là nghe được một trận ồn ào.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, lưu ý đề phòng Vương phủ, đừng để cho tặc nhân xông tới nữa." Đường Hoan nghiêm mặt nói, chờ sau khi thị vệ rời đi, nàng xoay người trở về nội thất, chau mày.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, trừ nàng và thái y ra, còn có vài vị tâm phúc của Tống Mạch. Hiện tại Tống Mạch không phải của một mình nàng, hắn là Nhiếp chính vương Đại Tống triều, sinh tử của hắn liên quan đến đại sự quốc gia, cho dù nàng muốn để cho bọn họ đi ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không nghe. Tống Mạch tỉnh lại, nhìn vào thể diện của hắn, không ai dám làm trái ý nàng. Tống Mạch hôn mê thậm chí chết rồi, Vương phi không có chút xíu võ công như nàng, cái gì cũng không phải.
Nàng cũng không quan tâm trong phòng có những người nào, nàng chỉ muốn biết, Tống Mạch có thể chết hay không.
Ngoài ý muốn ở giấc mộng này, là khảo nghiệm đối với nàng sao? Vào ngay lúc nàng sắp thành công, tới cùng nhau như vậy.
Nàng nhìn về phía Tống Mạch.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, mặc dù hôn mê nhưng trán cũng đau đến toát mồ hôi. Áo cởi toàn bộ, bụng có một vết đao thật dài, thái y đang xử lý một đoạn thịt thối cuối cùng... Nhìn cũng thấy đau.
Nửa khắc đồng hồ sau, thái y băng bó vết thương xong, xoay người nói: "Bẩm vương phi, các vị đại nhân, điện hạ cũng không lo lắng đến tính mạng, chẳng qua là trong cơ thể còn lưu lại phần dư độc, hơn nữa vết đao trên bụng nghiêm trọng, ít nhất phải tu dưỡng đầy tháng mới có thể xuống giường đi lại, cụ thể khi nào bình phục, còn phải chờ điện hạ tỉnh lại căn cứ tình huống khôi phục của điện hạ lại làm phán đoán."
Vài vị trọng thần triều đình không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Khi nào thì Điện hạ có thể tỉnh?" Đường Hoan ngồi ở bên người Tống Mạch, nhẹ giọng hỏi.
"Bẩm vương phi, cơ thể điện hạ khoẻ mạnh, trụ cột tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, chậm nhất sáng mai thì có thể tỉnh lại." Thái y cúi đầu đáp.
Đường Hoan "ừm" một tiếng, "Được, chỉ là tạm thời làm phiền Chu thái y ở lại Vương phủ đi, nếu bệnh tình của điện hạ có biến, cũng đỡ phải lại đi một chuyến tới trong cung."
Thái y đương nhiên sẽ không phản đối, tiếp tục nán lại một lát, cùng mấy vị đại nhân đi ra phòng giữa.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, so với vừa rồi còn yên lặng hơn.
Đường Hoan nhìn nam nhân đang ngủ mê man, vẻ mặt phức tạp.
~
Tống Mạch nửa đêm tỉnh lại, yên lặng cảm thụ một chút tình huống cơ thể, buông tâm.
Giống như dự đoán của hắn, đều trong khống chế.
Nàng đâu?
Hắn mở mắt ra, nhìn quét một vòng, không có tìm ra bóng dáng của nàng. Xa xa hỉ chúc (nến cưới) long phượng đốt đến rơi lệ, ánh nến chớp động nhảy nhót trên bấc nến, ở trên bình phong chiếu ra một bóng hình mảnh khảnh. Bóng dáng kia không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"... A Du..." Giờ này khắc này, hắn cũng chỉ có thể gọi nàng như vậy.
Bóng dáng lay động một cái, lập tức đi về phía bên này. Tống Mạch nghe tiếng bước chân kia, ánh mắt chăm chú nhìn một bên bình phong, cho đến khi nàng vòng tới đây, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, trái tim của hắn mới rơi xuống, khàn giọng an ủi nàng: "Bị doạ rồi sao? Yên tâm, ta không sao, rất nhanh sẽ tốt lên."
"Như vậy cũng gọi là không có việc gì? Có phải... thôi, chàng có chết hay không thì liên quan gì đến ta?" Đường Hoan ngồi ở trên đôn thêu trước giường, đầu đặt lên bên vai hắn, nhỏ giọng khóc lên.
Khóc lần này, là thật sao?
"Đừng khóc..." Tống Mạch nâng tay lên muốn xoa đầu nàng, Đường Hoan nghe thấy động tĩnh của hắn, vội vàng nâng tay, đè người xuống, nhìn hắn, vừa rơi nước mắt vừa oán trách nói: "Đừng nhúc nhích, thành thành thật thật nằm im. Chỗ đó rất đau đi? Đói bụng à, có muốn ăn một chút gì hay không?"
"Không đau cũng không đói, chỉ là hơi khát." Tống Mạch nâng tay lau đi một chuỗi nước mắt của nàng, ngón tay đưa vào trong miệng, cười nhìn nàng: "Nữ nhân xấu xa, đây là lần đầu tiên nàng khóc vì ta." Đời này.
Đường Hoan tức giận nở nụ cười, "Còn muốn chọc ghẹo người, quả nhiên là không đau. Chờ, ta đi rót nước cho chàng." Lấy khăn tay lau nước mắt, qua rót nước cho hắn.
Ánh mắt Tống Mạch không nỡ rời khỏi bóng lưng của nàng, trong lòng ấm áp dễ chịu.
Đường Hoan rất nhanh đã trở lại, tự mình cho hắn uống.
Uống xong rồi, Tống Mạch nắm tay nàng: "Rất muộn rồi nhỉ? Sao nàng còn chưa ngủ?"
Đường Hoan đau lòng nhìn hắn: "Chàng bị thương thành như vậy, sao ta có thể ngủ được?"
Đôi mắt nàng phiếm hồng, trong mắt chứa đựng nước mắt trong suốt, lại nghĩ đến nàng trông hắn đến nửa đêm, trong lòng Tống Mạch vừa ấm áp vừa chột dạ, khụ khụ, ánh mắt dừng ở bụng màn sa được kéo lên, hỏi nàng: "Thái y nói như thế nào? Nặng không?"
Nước mắt của Đường Hoan lập tức lại lăn xuống, "Nặng, phải dưỡng một tháng mới có thể xuống đất đi lại đó!"
Tống Mạch đau lòng giúp nàng lau nước mắt: "Đừng khóc, dưỡng một tháng mà thôi, tính là cái gì?" Nói xong chê cười nàng: "Nhưng thật ra nàng, bình thường nhìn không tim không phổi, làm sao bây giờ khóc thành như vậy, thực sự thương ta như vậy?"
Đường Hoan ôm lấy tay hắn đặt ở bên môi hôn: "Ta là không tim không phổi, nhưng chàng rất tốt với ta, ta đương nhiên... coi trọng chàng rồi. Lại nói, chúng ta vừa thành thân, ta đã là người của chàng rồi, nếu chàng có chuyện không may, ta há không phải ở goá cả đời? Ta, ta còn chưa có nếm qua cái loại tư vị đó đâu. Hừ, đều tại chàng, sớm nói cho chàng chàng không cần, nhất định đòi chờ tới đêm nay, bây giờ thì tốt rồi, động phòng hoa chúc biến thành một thân bị thương... Đây là mạng chàng lớn không có việc gì, nếu không, đường đường vương gia đến chết vẫn là thân đồng nam, thành quỷ cũng bị người chê cười!"
"Ta, ta cũng không đoán được thích lá gan khách lớn như vậy, dám trà trộn vào Vương phủ. May mà ta mạng lớn, nếu không cưới được mỹ nhân yểu điệu như vậy lại không còn mạng nếm thử, ta mới thật là oan uổng!" Tống Mạch vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt dịu dàng: "Yên tâm, chờ ta khoẻ rồi, có lẽ không cần đến một tháng, có thể thỏa mãn nàng, để cho nàng biết sự lợi hại của tướng công nàng..."
Đường Hoan trừng hắn một cái, ảo não cắn môi: "Thích khách kia cũng thật là, sớm không đến muộn không đến, nhất định muốn chọn vào hôm nay!"
Ánh mắt Tống Mạch trở lạnh, nhìn về nóc giường: "Xác thực hắn ta đủ thông minh, chọn đúng ngày rồi, hôm nay nếu không phải ta quá cao hứng, đừng nói là Thuần Quận vương, dù cho dịch dung thành nàng, ta cũng sẽ không không nhận ra, lại càng sẽ không dễ dàng bị hắn ta đắc thủ."
Đường Hoan nắm chặt tay hắn, lo lắng nhìn hắn: "Chàng nói, có thể lại xuất hiện một thích khách, vào lúc chàng khôi phục, vào lúc chúng ta lại có thể viên phòng, hắn ta thừa dịp chàng cao hứng lại cho chàng một đao hay không?"
Tống Mạch ngơ ngác, nhìn nàng: "Nàng, sao nàng có thể suy nghĩ như vậy? Ngốc, hôm nay là ngày đại hôn của ta, người trong thiên hạ đều biết, nhưng khi nào thì ta khôi phục, người khác làm sao mà biết được?"
"Nhưng chàng biết mà, " Đường Hoan dịu dàng hôn nhẹ lên trán hắn, nhìn hắn, cũng nhìn cái bóng nhỏ của mình ở trong đôi tròng mắt kia: "Chỉ cần chàng biết, đến lúc đó lại sắp xếp một thích khách khác, quả thực là dễ như trở bàn tay nhỉ? Tống Mạch, chàng nói có đúng không?"
Tống Mạch không thể tin nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt. Trong mắt nàng còn hàm chứa nước mắt, khoé miệng nàng còn mang theo nụ cười, nhưng lời nói mềm nhẹ của nàng, lại làm cho trái tim hắn trầm xuống.
Đường Hoan thấy rõ ràng rành mạch khiếp sợ, lo lắng trong mắt hắn, nàng nở nụ cười, cười đến đau bụng, đứng lên hỏi hắn: "Tống Mạch, ngươi đều nhớ rõ có phải không? Ta sớm phải biết, ngươi ngay cả võ công cũng khôi phục rồi, làm sao lại có thể quên mất những chuyện kia chứ? Nếu ngươi thực sự quên rồi, làm sao lại có thể suốt mười sáu năm cũng chưa từng gặp Thẩm Du, lại vào ngày thứ ba ta tỉnh lại đã chạm mặt với ta rồi, sau đó trong cùng một ngày liên tiếp vô tình gặp gỡ với ta? Còn có, trong động đá người kia cũng là ngươi sắp xếp đi, cho nên hắn ta mặc dù nói lời đùa giỡn ta, nhưng không có làm bất kỳ động tác nào khinh bạc ta, mà ngươi lại xuất hiện đúng lúc như vậy?" Có một số việc, lúc ấy không nhìn ra được khác thường, chờ có nghi ngờ lại nghĩ lại, manh mối trong đó liếc qua là thấy ngay.
Tống Mạch nhắm mắt lại, nhếch môi không biết là bởi vì bị thương còn là nguyên nhân gì, không có huyết sắc.
"Ngươi không nói lời nào, là cam chịu sao?" Đường Hoan dựa vào trụ giường, lé mắt nhìn hắn, "Tống Mạch, ngươi thật sự là khiến cho ta quá bất ngờ rồi, sư phụ ta nói quả nhiên không sai, nam nhân bị lừa nhiều lần, thì không còn dễ lừa như vậy, mà ngươi lại càng thông minh, còn có thể lừa ngược lại ta. Ngươi diễn tốt như vậy, ta thiếu chút nữa thực sự tin ngươi... si tình với ta, đáng tiếc, ngươi quá nóng vội rồi. Nếu tối nay ngươi xuất hiện, nếu ngươi không vào một ngày động phòng này của chúng ta làm ra chuyện thích khách, tìm cớ không muốn ta, ta vẫn còn không nghi ngờ tới ngươi."
Nàng một lần nữa ngồi vào bên cạnh hắn, cầm bàn tay đang nắm chặt của hắn, nhẹ nhàng mà hôn: "Tống Mạch, ngươi nói, ngươi gạt ta như vậy, thà rằng tự mình hại mình cũng không chịu thành toàn cho ta, rốt cuộc mưu đồ cái gì? Nếu ta là ngươi, bị lừa gạt nhiều lần như vậy, nhất định sẽ bắt nữ nhân xấu xa là ta đây lại, hoặc là giết chết hoặc là nghiêm hình tra tấn, hết lần này đến lần khác ngươi lại chọn gạt ta, là muốn dùng thủ đoạn tương tự trả thù ta, trước làm cho ta nếm trải mùi vị bị người lừa gạt tình cảm, sau đó lại bức ta nói ra nguyên nhân liên tục hái ngươi? Ha ha, ngươi thật ngốc, quen biết lâu như vậy, ngươi không phát hiện sao, ta không có trái tim, ai cũng đừng nghĩ ở trên mặt tình cảm thương tổn được ta. Ngược lại, ngươi nếu là tra hỏi ta lúc ta vừa đến, ta đã sớm nói thật rồi, dù sao, thân phận bây giờ của ngươi cao hơn ta, võ công cao hơn ta, còn nhận rõ bộ mặt thật sự của ta, trừ nói thật ta, ta căn bản không có cơ hội lại lừa ngươi muốn ta, không phải sao?"
Tống Mạch vẫn nhắm mắt lại, chẳng qua là hô hấp nặng nề, tay nắm thành nắm đấm cũng run run không khống chế được.
Đường Hoan ôm chặt lấy hắn, không để cho hắn run rẩy, thanh âm dịu dàng xuống: "Hay là nói, ngươi vẫn yêu nữ nhân xấu xa là ta đây, cưới ta cũng không phải gạt ta, mà là thật sự muốn cùng ta trôi qua cả đời? Bởi vì sợ muốn ta rồi ta lại biến mất, cho nên giống như phần trước, không chịu muốn ta?"
"Trước kia, ngươi một lần cũng chưa từng động tâm với ta?" Tống Mạch cuối cùng cũng mở miệng.
Đường Hoan cười khẽ: "Cho dù ta có, cho dù ta nói yêu ngươi, ngươi tin không?"
"Không tin." Tống Mạch mở mắt nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng: "Ngươi cũng chưa từng động tâm với ta, làm sao còn ngây thơ cho là sau khi ta bị ngươi lừa nhiều lần như vậy còn có thể thích ngươi? Theo như lời ngươi nói, ta lừa ngươi, chỉ là muốn bức ngươi nói thật mà thôi. Tựa như bây giờ, ta không cho ngươi, ngươi lập tức thừa nhận ngươi nhớ được ta."
Đường Hoan buông tay ra, tiếc nuối lại giải thoát mà thở dài: "Quả thế, ta đã nói rồi mà, trên đời này nào có người ngốc như vậy?"
Tống Mạch chuyển mắt đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Bây giờ, cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không trốn thoát khỏi Vương phủ, không muốn sau này chịu tội, thì nói cho ta biết ân oán của ngươi và ta, còn có biện pháp mấy đời này ngươi lần nào cũng tìm được ta. Nếu lúc trước là ta có lỗi với ngươi, ta có thể thả ngươi rời đi, nếu ngươi tiếp tục dùng lời nói láo gạt ta, tự gánh lấy hậu quả."
"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi, ta cũng sẽ chết." Đường Hoan ghé nửa người trên vào trên giường, vừa dùng đầu ngón tay ấn cánh tay hắn, vừa kể lại chuyện một lần, nửa câu nói dối cũng không có. Chuyện cho tới bây giờ, thật sự không cần thiết lại nói dối nữa, sống chết do... hắn.
"Theo ý của ngươi, hiện tại chúng ta ở trong mộng, ta muốn ngươi, mộng cảnh sẽ chấm dứt, mà ta sẽ hôn mê một ngày, tỉnh lại sẽ quên tất cả mọi chuyện?" Tống Mạch không để ý tới cánh tay không an phận của nàng, nhìn đỉnh đầu nói.
"Đúng vậy, ngươi yên tâm, ta vốn là muốn sau khi tỉnh lại thừa dịp ngươi hôn mê giết ngươi báo thù, bây giờ ta đã suy nghĩ rõ ràng rồi, lúc ấy ngươi giết ta cũng là có thể lý giải, hơn nữa trong mấy giấc mộng trước ngươi đều rất tốt với ta, ta, ta vẫn là thôi không giết ngươi, chúng ta từ đó đường ai nấy đi, cá quay về nước, quên chuyện trên bờ." Đường Hoan chủ động thẳng thắn nói, nếu không hắn thông minh như vậy, nhất định cũng có thể nghĩ thông suốt khi tỉnh mộng hắn là có nguy hiểm.
Tống Mạch cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi?" Cái gì mà quỷ hồn sư phụ cái gì mà Diêm La Vương, làm tương tự, nàng cho rằng hắn còn có thể dâng lên lần thứ hai sao? Hắn cũng bội phục nàng, chi tiết gì cũng nghĩ tới, bịa đặt như thật.
Đường Hoan ngồi thẳng, bất đắc dĩ nhìn hắn: "Ngươi không tin ta cũng không có cách nào, dù sao còn có nửa tháng, ngươi nếu không tin, chúng ta hãy cùng nhau chờ chết đi. Chẳng qua ta nói cho ngươi biết, ngươi hại ta chết thảm, đến Địa phủ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Người đâu." Tống Mạch nhắm mắt lại, không có nói tiếp.
"Điện hạ có gì căn dặn?" Một thị vệ áo đen chợt tiến vào như quỷ mị.
"Nhốt nàng vào phòng chứa củi, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho đi thăm nàng, nếu nàng chạy trốn, ngươi chết thay nàng."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Người áo đen tiến lên, không tiếng động mời Đường Hoan đi cùng y.
Đường Hoan đứng lên, tò mò đánh giá y: "Ngươi trông cũng không tệ, ta nếu là không phối hợp, ngươi có thể ôm ta đi phòng chứa củi hay không?"
Người áo đen mặt không chút thay đổi, chỉ đưa tay hướng ra ngoài.
Đường Hoan đứng bất động, khiêu khích nhìn y: "Ta không đi, ngươi bắt ta như thế nào đây?"
Người áo đen nhìn về phía Tống Mạch.
"Đánh bất tỉnh, mang đi."
"Vâng." Người áo đen tiến lên muốn động thủ.
Lúc này Đường Hoan đàng hoàng rồi, ôm cổ bước nhanh ra ngoài: "Đừng đánh đừng đánh, ta ngoan ngoãn đi theo ngươi là được. Tống Mạch, ta ở phòng chứa củi chờ ngươi đó, nếu ngươi nghĩ thông suốt cứ việc tới tìm ta, ta không ngại ngươi đối với ta như vậy, vẫn là sẽ thương ngươi thật tốt!" Người đi rồi, thanh âm vẫn là truyền vào rõ ràng.
Tống Mạch nhắm mắt lại, hồi lâu sau, khóe miệng có máu đỏ sẫm chậm rãi chảy xuống.
PS: Chữ bẩm là ta chém gió, nguyên gốc nó là chữ 秉, âm Hán Việt là "Bỉnh", từ này có khá nhiều nhiều nghĩa như là cầm, giữ, đương chức... cơ mà Mỗ tìm từ mãi ko thấy hợp, bạn nào có biết về cách xưng hô này ko, giải thích cho Mỗ với. híc
Đường Hoan canh giữ ở trước giường, nhìn thái y cắt thịt nặn máu cho Tống Mạch, trên đao có độc, da thịt xung quanh miệng vết thương đã rữa rồi, nếu không phải Tống Mạch võ công thâm hậu tự mình điểm mấy chỗ huyệt đạo, hắn bây giờ sẽ không phải là hôn mê đơn giản như vậy.
Nhưng hắn là Tống Mạch đó, võ công cao như vậy, ai có thể thương tổn được hắn?
Đường Hoan lui ra ngoài, gọi thiếp thân thị vệ của Tống Mạch đến, hỏi.
"Bẩm vương phi, thích khách dịch dung thành Thuần Quận vương, lúc kính rượu, điện hạ, điện hạ vui mừng trong lòng không có phòng bị, thế này mới gặp độc thủ. Thích khách đã bị điện hạ đánh chết tại chỗ, chỉ là, điện hạ sợ vương phi lo lắng, giấu sự việc xuống." Thị vệ quỳ một gối xuống ở phía trước, trầm giọng giải thích nói.
Thích khách?
Đường Hoan nhớ ra rồi, buổi chiều lúc ngủ bù đúng là nghe được một trận ồn ào.
"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, lưu ý đề phòng Vương phủ, đừng để cho tặc nhân xông tới nữa." Đường Hoan nghiêm mặt nói, chờ sau khi thị vệ rời đi, nàng xoay người trở về nội thất, chau mày.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, trừ nàng và thái y ra, còn có vài vị tâm phúc của Tống Mạch. Hiện tại Tống Mạch không phải của một mình nàng, hắn là Nhiếp chính vương Đại Tống triều, sinh tử của hắn liên quan đến đại sự quốc gia, cho dù nàng muốn để cho bọn họ đi ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không nghe. Tống Mạch tỉnh lại, nhìn vào thể diện của hắn, không ai dám làm trái ý nàng. Tống Mạch hôn mê thậm chí chết rồi, Vương phi không có chút xíu võ công như nàng, cái gì cũng không phải.
Nàng cũng không quan tâm trong phòng có những người nào, nàng chỉ muốn biết, Tống Mạch có thể chết hay không.
Ngoài ý muốn ở giấc mộng này, là khảo nghiệm đối với nàng sao? Vào ngay lúc nàng sắp thành công, tới cùng nhau như vậy.
Nàng nhìn về phía Tống Mạch.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt tái nhợt, mặc dù hôn mê nhưng trán cũng đau đến toát mồ hôi. Áo cởi toàn bộ, bụng có một vết đao thật dài, thái y đang xử lý một đoạn thịt thối cuối cùng... Nhìn cũng thấy đau.
Nửa khắc đồng hồ sau, thái y băng bó vết thương xong, xoay người nói: "Bẩm vương phi, các vị đại nhân, điện hạ cũng không lo lắng đến tính mạng, chẳng qua là trong cơ thể còn lưu lại phần dư độc, hơn nữa vết đao trên bụng nghiêm trọng, ít nhất phải tu dưỡng đầy tháng mới có thể xuống giường đi lại, cụ thể khi nào bình phục, còn phải chờ điện hạ tỉnh lại căn cứ tình huống khôi phục của điện hạ lại làm phán đoán."
Vài vị trọng thần triều đình không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
"Khi nào thì Điện hạ có thể tỉnh?" Đường Hoan ngồi ở bên người Tống Mạch, nhẹ giọng hỏi.
"Bẩm vương phi, cơ thể điện hạ khoẻ mạnh, trụ cột tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, chậm nhất sáng mai thì có thể tỉnh lại." Thái y cúi đầu đáp.
Đường Hoan "ừm" một tiếng, "Được, chỉ là tạm thời làm phiền Chu thái y ở lại Vương phủ đi, nếu bệnh tình của điện hạ có biến, cũng đỡ phải lại đi một chuyến tới trong cung."
Thái y đương nhiên sẽ không phản đối, tiếp tục nán lại một lát, cùng mấy vị đại nhân đi ra phòng giữa.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, so với vừa rồi còn yên lặng hơn.
Đường Hoan nhìn nam nhân đang ngủ mê man, vẻ mặt phức tạp.
~
Tống Mạch nửa đêm tỉnh lại, yên lặng cảm thụ một chút tình huống cơ thể, buông tâm.
Giống như dự đoán của hắn, đều trong khống chế.
Nàng đâu?
Hắn mở mắt ra, nhìn quét một vòng, không có tìm ra bóng dáng của nàng. Xa xa hỉ chúc (nến cưới) long phượng đốt đến rơi lệ, ánh nến chớp động nhảy nhót trên bấc nến, ở trên bình phong chiếu ra một bóng hình mảnh khảnh. Bóng dáng kia không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"... A Du..." Giờ này khắc này, hắn cũng chỉ có thể gọi nàng như vậy.
Bóng dáng lay động một cái, lập tức đi về phía bên này. Tống Mạch nghe tiếng bước chân kia, ánh mắt chăm chú nhìn một bên bình phong, cho đến khi nàng vòng tới đây, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, trái tim của hắn mới rơi xuống, khàn giọng an ủi nàng: "Bị doạ rồi sao? Yên tâm, ta không sao, rất nhanh sẽ tốt lên."
"Như vậy cũng gọi là không có việc gì? Có phải... thôi, chàng có chết hay không thì liên quan gì đến ta?" Đường Hoan ngồi ở trên đôn thêu trước giường, đầu đặt lên bên vai hắn, nhỏ giọng khóc lên.
Khóc lần này, là thật sao?
"Đừng khóc..." Tống Mạch nâng tay lên muốn xoa đầu nàng, Đường Hoan nghe thấy động tĩnh của hắn, vội vàng nâng tay, đè người xuống, nhìn hắn, vừa rơi nước mắt vừa oán trách nói: "Đừng nhúc nhích, thành thành thật thật nằm im. Chỗ đó rất đau đi? Đói bụng à, có muốn ăn một chút gì hay không?"
"Không đau cũng không đói, chỉ là hơi khát." Tống Mạch nâng tay lau đi một chuỗi nước mắt của nàng, ngón tay đưa vào trong miệng, cười nhìn nàng: "Nữ nhân xấu xa, đây là lần đầu tiên nàng khóc vì ta." Đời này.
Đường Hoan tức giận nở nụ cười, "Còn muốn chọc ghẹo người, quả nhiên là không đau. Chờ, ta đi rót nước cho chàng." Lấy khăn tay lau nước mắt, qua rót nước cho hắn.
Ánh mắt Tống Mạch không nỡ rời khỏi bóng lưng của nàng, trong lòng ấm áp dễ chịu.
Đường Hoan rất nhanh đã trở lại, tự mình cho hắn uống.
Uống xong rồi, Tống Mạch nắm tay nàng: "Rất muộn rồi nhỉ? Sao nàng còn chưa ngủ?"
Đường Hoan đau lòng nhìn hắn: "Chàng bị thương thành như vậy, sao ta có thể ngủ được?"
Đôi mắt nàng phiếm hồng, trong mắt chứa đựng nước mắt trong suốt, lại nghĩ đến nàng trông hắn đến nửa đêm, trong lòng Tống Mạch vừa ấm áp vừa chột dạ, khụ khụ, ánh mắt dừng ở bụng màn sa được kéo lên, hỏi nàng: "Thái y nói như thế nào? Nặng không?"
Nước mắt của Đường Hoan lập tức lại lăn xuống, "Nặng, phải dưỡng một tháng mới có thể xuống đất đi lại đó!"
Tống Mạch đau lòng giúp nàng lau nước mắt: "Đừng khóc, dưỡng một tháng mà thôi, tính là cái gì?" Nói xong chê cười nàng: "Nhưng thật ra nàng, bình thường nhìn không tim không phổi, làm sao bây giờ khóc thành như vậy, thực sự thương ta như vậy?"
Đường Hoan ôm lấy tay hắn đặt ở bên môi hôn: "Ta là không tim không phổi, nhưng chàng rất tốt với ta, ta đương nhiên... coi trọng chàng rồi. Lại nói, chúng ta vừa thành thân, ta đã là người của chàng rồi, nếu chàng có chuyện không may, ta há không phải ở goá cả đời? Ta, ta còn chưa có nếm qua cái loại tư vị đó đâu. Hừ, đều tại chàng, sớm nói cho chàng chàng không cần, nhất định đòi chờ tới đêm nay, bây giờ thì tốt rồi, động phòng hoa chúc biến thành một thân bị thương... Đây là mạng chàng lớn không có việc gì, nếu không, đường đường vương gia đến chết vẫn là thân đồng nam, thành quỷ cũng bị người chê cười!"
"Ta, ta cũng không đoán được thích lá gan khách lớn như vậy, dám trà trộn vào Vương phủ. May mà ta mạng lớn, nếu không cưới được mỹ nhân yểu điệu như vậy lại không còn mạng nếm thử, ta mới thật là oan uổng!" Tống Mạch vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt dịu dàng: "Yên tâm, chờ ta khoẻ rồi, có lẽ không cần đến một tháng, có thể thỏa mãn nàng, để cho nàng biết sự lợi hại của tướng công nàng..."
Đường Hoan trừng hắn một cái, ảo não cắn môi: "Thích khách kia cũng thật là, sớm không đến muộn không đến, nhất định muốn chọn vào hôm nay!"
Ánh mắt Tống Mạch trở lạnh, nhìn về nóc giường: "Xác thực hắn ta đủ thông minh, chọn đúng ngày rồi, hôm nay nếu không phải ta quá cao hứng, đừng nói là Thuần Quận vương, dù cho dịch dung thành nàng, ta cũng sẽ không không nhận ra, lại càng sẽ không dễ dàng bị hắn ta đắc thủ."
Đường Hoan nắm chặt tay hắn, lo lắng nhìn hắn: "Chàng nói, có thể lại xuất hiện một thích khách, vào lúc chàng khôi phục, vào lúc chúng ta lại có thể viên phòng, hắn ta thừa dịp chàng cao hứng lại cho chàng một đao hay không?"
Tống Mạch ngơ ngác, nhìn nàng: "Nàng, sao nàng có thể suy nghĩ như vậy? Ngốc, hôm nay là ngày đại hôn của ta, người trong thiên hạ đều biết, nhưng khi nào thì ta khôi phục, người khác làm sao mà biết được?"
"Nhưng chàng biết mà, " Đường Hoan dịu dàng hôn nhẹ lên trán hắn, nhìn hắn, cũng nhìn cái bóng nhỏ của mình ở trong đôi tròng mắt kia: "Chỉ cần chàng biết, đến lúc đó lại sắp xếp một thích khách khác, quả thực là dễ như trở bàn tay nhỉ? Tống Mạch, chàng nói có đúng không?"
Tống Mạch không thể tin nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt. Trong mắt nàng còn hàm chứa nước mắt, khoé miệng nàng còn mang theo nụ cười, nhưng lời nói mềm nhẹ của nàng, lại làm cho trái tim hắn trầm xuống.
Đường Hoan thấy rõ ràng rành mạch khiếp sợ, lo lắng trong mắt hắn, nàng nở nụ cười, cười đến đau bụng, đứng lên hỏi hắn: "Tống Mạch, ngươi đều nhớ rõ có phải không? Ta sớm phải biết, ngươi ngay cả võ công cũng khôi phục rồi, làm sao lại có thể quên mất những chuyện kia chứ? Nếu ngươi thực sự quên rồi, làm sao lại có thể suốt mười sáu năm cũng chưa từng gặp Thẩm Du, lại vào ngày thứ ba ta tỉnh lại đã chạm mặt với ta rồi, sau đó trong cùng một ngày liên tiếp vô tình gặp gỡ với ta? Còn có, trong động đá người kia cũng là ngươi sắp xếp đi, cho nên hắn ta mặc dù nói lời đùa giỡn ta, nhưng không có làm bất kỳ động tác nào khinh bạc ta, mà ngươi lại xuất hiện đúng lúc như vậy?" Có một số việc, lúc ấy không nhìn ra được khác thường, chờ có nghi ngờ lại nghĩ lại, manh mối trong đó liếc qua là thấy ngay.
Tống Mạch nhắm mắt lại, nhếch môi không biết là bởi vì bị thương còn là nguyên nhân gì, không có huyết sắc.
"Ngươi không nói lời nào, là cam chịu sao?" Đường Hoan dựa vào trụ giường, lé mắt nhìn hắn, "Tống Mạch, ngươi thật sự là khiến cho ta quá bất ngờ rồi, sư phụ ta nói quả nhiên không sai, nam nhân bị lừa nhiều lần, thì không còn dễ lừa như vậy, mà ngươi lại càng thông minh, còn có thể lừa ngược lại ta. Ngươi diễn tốt như vậy, ta thiếu chút nữa thực sự tin ngươi... si tình với ta, đáng tiếc, ngươi quá nóng vội rồi. Nếu tối nay ngươi xuất hiện, nếu ngươi không vào một ngày động phòng này của chúng ta làm ra chuyện thích khách, tìm cớ không muốn ta, ta vẫn còn không nghi ngờ tới ngươi."
Nàng một lần nữa ngồi vào bên cạnh hắn, cầm bàn tay đang nắm chặt của hắn, nhẹ nhàng mà hôn: "Tống Mạch, ngươi nói, ngươi gạt ta như vậy, thà rằng tự mình hại mình cũng không chịu thành toàn cho ta, rốt cuộc mưu đồ cái gì? Nếu ta là ngươi, bị lừa gạt nhiều lần như vậy, nhất định sẽ bắt nữ nhân xấu xa là ta đây lại, hoặc là giết chết hoặc là nghiêm hình tra tấn, hết lần này đến lần khác ngươi lại chọn gạt ta, là muốn dùng thủ đoạn tương tự trả thù ta, trước làm cho ta nếm trải mùi vị bị người lừa gạt tình cảm, sau đó lại bức ta nói ra nguyên nhân liên tục hái ngươi? Ha ha, ngươi thật ngốc, quen biết lâu như vậy, ngươi không phát hiện sao, ta không có trái tim, ai cũng đừng nghĩ ở trên mặt tình cảm thương tổn được ta. Ngược lại, ngươi nếu là tra hỏi ta lúc ta vừa đến, ta đã sớm nói thật rồi, dù sao, thân phận bây giờ của ngươi cao hơn ta, võ công cao hơn ta, còn nhận rõ bộ mặt thật sự của ta, trừ nói thật ta, ta căn bản không có cơ hội lại lừa ngươi muốn ta, không phải sao?"
Tống Mạch vẫn nhắm mắt lại, chẳng qua là hô hấp nặng nề, tay nắm thành nắm đấm cũng run run không khống chế được.
Đường Hoan ôm chặt lấy hắn, không để cho hắn run rẩy, thanh âm dịu dàng xuống: "Hay là nói, ngươi vẫn yêu nữ nhân xấu xa là ta đây, cưới ta cũng không phải gạt ta, mà là thật sự muốn cùng ta trôi qua cả đời? Bởi vì sợ muốn ta rồi ta lại biến mất, cho nên giống như phần trước, không chịu muốn ta?"
"Trước kia, ngươi một lần cũng chưa từng động tâm với ta?" Tống Mạch cuối cùng cũng mở miệng.
Đường Hoan cười khẽ: "Cho dù ta có, cho dù ta nói yêu ngươi, ngươi tin không?"
"Không tin." Tống Mạch mở mắt nhìn nàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng: "Ngươi cũng chưa từng động tâm với ta, làm sao còn ngây thơ cho là sau khi ta bị ngươi lừa nhiều lần như vậy còn có thể thích ngươi? Theo như lời ngươi nói, ta lừa ngươi, chỉ là muốn bức ngươi nói thật mà thôi. Tựa như bây giờ, ta không cho ngươi, ngươi lập tức thừa nhận ngươi nhớ được ta."
Đường Hoan buông tay ra, tiếc nuối lại giải thoát mà thở dài: "Quả thế, ta đã nói rồi mà, trên đời này nào có người ngốc như vậy?"
Tống Mạch chuyển mắt đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Bây giờ, cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng không trốn thoát khỏi Vương phủ, không muốn sau này chịu tội, thì nói cho ta biết ân oán của ngươi và ta, còn có biện pháp mấy đời này ngươi lần nào cũng tìm được ta. Nếu lúc trước là ta có lỗi với ngươi, ta có thể thả ngươi rời đi, nếu ngươi tiếp tục dùng lời nói láo gạt ta, tự gánh lấy hậu quả."
"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi, ta cũng sẽ chết." Đường Hoan ghé nửa người trên vào trên giường, vừa dùng đầu ngón tay ấn cánh tay hắn, vừa kể lại chuyện một lần, nửa câu nói dối cũng không có. Chuyện cho tới bây giờ, thật sự không cần thiết lại nói dối nữa, sống chết do... hắn.
"Theo ý của ngươi, hiện tại chúng ta ở trong mộng, ta muốn ngươi, mộng cảnh sẽ chấm dứt, mà ta sẽ hôn mê một ngày, tỉnh lại sẽ quên tất cả mọi chuyện?" Tống Mạch không để ý tới cánh tay không an phận của nàng, nhìn đỉnh đầu nói.
"Đúng vậy, ngươi yên tâm, ta vốn là muốn sau khi tỉnh lại thừa dịp ngươi hôn mê giết ngươi báo thù, bây giờ ta đã suy nghĩ rõ ràng rồi, lúc ấy ngươi giết ta cũng là có thể lý giải, hơn nữa trong mấy giấc mộng trước ngươi đều rất tốt với ta, ta, ta vẫn là thôi không giết ngươi, chúng ta từ đó đường ai nấy đi, cá quay về nước, quên chuyện trên bờ." Đường Hoan chủ động thẳng thắn nói, nếu không hắn thông minh như vậy, nhất định cũng có thể nghĩ thông suốt khi tỉnh mộng hắn là có nguy hiểm.
Tống Mạch cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi?" Cái gì mà quỷ hồn sư phụ cái gì mà Diêm La Vương, làm tương tự, nàng cho rằng hắn còn có thể dâng lên lần thứ hai sao? Hắn cũng bội phục nàng, chi tiết gì cũng nghĩ tới, bịa đặt như thật.
Đường Hoan ngồi thẳng, bất đắc dĩ nhìn hắn: "Ngươi không tin ta cũng không có cách nào, dù sao còn có nửa tháng, ngươi nếu không tin, chúng ta hãy cùng nhau chờ chết đi. Chẳng qua ta nói cho ngươi biết, ngươi hại ta chết thảm, đến Địa phủ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Người đâu." Tống Mạch nhắm mắt lại, không có nói tiếp.
"Điện hạ có gì căn dặn?" Một thị vệ áo đen chợt tiến vào như quỷ mị.
"Nhốt nàng vào phòng chứa củi, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không cho đi thăm nàng, nếu nàng chạy trốn, ngươi chết thay nàng."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Người áo đen tiến lên, không tiếng động mời Đường Hoan đi cùng y.
Đường Hoan đứng lên, tò mò đánh giá y: "Ngươi trông cũng không tệ, ta nếu là không phối hợp, ngươi có thể ôm ta đi phòng chứa củi hay không?"
Người áo đen mặt không chút thay đổi, chỉ đưa tay hướng ra ngoài.
Đường Hoan đứng bất động, khiêu khích nhìn y: "Ta không đi, ngươi bắt ta như thế nào đây?"
Người áo đen nhìn về phía Tống Mạch.
"Đánh bất tỉnh, mang đi."
"Vâng." Người áo đen tiến lên muốn động thủ.
Lúc này Đường Hoan đàng hoàng rồi, ôm cổ bước nhanh ra ngoài: "Đừng đánh đừng đánh, ta ngoan ngoãn đi theo ngươi là được. Tống Mạch, ta ở phòng chứa củi chờ ngươi đó, nếu ngươi nghĩ thông suốt cứ việc tới tìm ta, ta không ngại ngươi đối với ta như vậy, vẫn là sẽ thương ngươi thật tốt!" Người đi rồi, thanh âm vẫn là truyền vào rõ ràng.
Tống Mạch nhắm mắt lại, hồi lâu sau, khóe miệng có máu đỏ sẫm chậm rãi chảy xuống.
PS: Chữ bẩm là ta chém gió, nguyên gốc nó là chữ 秉, âm Hán Việt là "Bỉnh", từ này có khá nhiều nhiều nghĩa như là cầm, giữ, đương chức... cơ mà Mỗ tìm từ mãi ko thấy hợp, bạn nào có biết về cách xưng hô này ko, giải thích cho Mỗ với. híc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.