9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 72: Chương 69.2
Tiếu Giai Nhân
22/12/2015
Tống Mạch hôn cánh
môi hơi sưng của nàng, hôn cằm của nàng, nàng say sưa ngửa đầu ra sau,
hắn liền xuôi theo cái cổ thon dài của nàng một tấc một tấc xuống dưới,
một vòng một vòng leo lên, leo đến đỉnh núi, nơi đó có chỗ non mềm chờ
hắn. Chóp mũi khẽ ngửi, đầu lưỡi nếm tỉ mỉ, lại không thôi, cuối cùng
vẫn là không nhịn được một ngụm nuốt vào.
Ngón tay chuyển đến trên một đoá hoa khác của nàng đang nở rộ vì hắn, khẽ vuốt.
Nàng như bị mưa gió thổi qua nhẹ nhàng run rẩy, mềm mại khóc, mềm mại cầu xin, mềm mại ngậm ngón tay hắn, giống như hắn ăn nàng vậy, ăn hắn một cái so với một cái càng chặt hơn. Nhưng nàng tham hơn hắn, chảy ra nhiều nước như vậy rồi, hắn thật sự ăn ngon như vậy sao?
Nếu nàng thích, hắn sẽ bón cho nàng ăn đủ.
Tống Mạch lại quên mất, đồ dù có ngon, ăn nhiều cũng sẽ trướng bụng khó chịu.
Đường Hoan lúc này đã cảm thấy rất trướng.
Nàng không biết mình ở trong tay hắn giao ra bao nhiêu lần. Mỗi lần Tống Mạch đều cho nàng thời gian nghỉ ngơi, chôn ở bên trong một mực không nhúc nhích, chuyển thành dịu dàng hôn nàng, hôn đủ rồi, lại tiếp tục. Nàng bị hắn hôn khiến cho đầu óc mông lung, nàng khó có thể thừa nhận, nàng khóc van xin hắn: "Tống Mạch... đừng mà, đừng động... Đi ra..." Cái loại cảm giác này lại tới nữa, nàng sắp không chịu được rồi.
Tống Mạch từ ngực nàng ngẩng đầu lên, nàng nhắm mắt lại, trên gương mặt đều là nước mắt, mưa rơi đoá hoa mềm mại không chịu nổi bị thương.
Hắn dịu dàng ăn nước mắt của nàng: "Tiểu Ngũ đừng khóc, mau, cho ta thêm một lần nữa, sẽ tha cho nàng." Hắn thích nàng run rẩy ở trong lòng hắn, thích nghe nàng nũng nịu ghé vào lỗ tai hắn van xin hắn.
Đường Hoan khóc lắc đầu: "Không muốn, ngay bây giờ... ngừng..." Nàng đã ở trước mặt hắn mất mặt một lần rồi, lần trước lập tức vào giấc mộng mới, chuyện xảy ra quá nhanh, nàng có thể vờ như chưa từng xảy ra. Nhưng bây giờ, nàng ở trong lòng hắn, hắn ôm nàng làm nàng, hắn còn thanh tỉnh như vậy, hắn nhất định sẽ chú ý tới.
Cũng mặc kệ nàng van xin như thế nào, Tống Mạch đều không đáp ứng. Nghe nàng kêu càng ngày càng gấp, ngực Tống Mạch bắt lửa, càng lúc càng nhanh, trong miệng ngậm nàng hút vào trong một ngụm lớn.
Trên dưới hai đầu cùng bị người điều khiển, Đường Hoan thật sự không chịu được nữa: "Tống Mạch, chậm một chút... đừng mà, đừng mà..."
Thân thể co rút, hắn rốt cục thu tay lại, lại nhanh chóng tách hai chân nàng đến bên thắt lưng hắn, hắn ôm nàng, để cho nàng giạng chân ngồi ở trên đùi hắn, để cho nước trong cơ thể nàng không ngừng trào ra dội ướt hắn một mảng. Đường Hoan cắn môi, quay đầu lui vào trong hõm vai hắn, không chịu cho hắn nhìn, không cho hắn nhìn bộ dáng mất mặt của nàng. Trên mặt Tống Mạch chỉ có dịu dàng, một tay đỡ lưng nàng, một tay cởi dây lưng đang trói cho nàng, cởi xong rồi, hắn nắm lấy mặt nàng một lần lại một lần hôn môi: "Tiểu Ngũ đừng khóc, nàng như vậy rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp, ta thích nhìn."
Đường Hoan không để ý tới hắn, vẫn nhắm mắt lại.
Tống Mạch không có cách nào, cởi sạch quần của mình, nắm tay nàng phủ lên, vội vàng hôn lỗ tai nàng: "Tiểu Ngũ, sờ một chút, nó là vì nàng mới như vậy. Ta thích nàng, không sợ để cho nàng biết, cho nên nàng ở trước mặt ta cũng không cần xấu hổ thẹn thùng, biết không?"
Xí!
Đó có thể giống nhau sao?
Nàng cũng không sợ để cho hắn sờ phía dưới của mình, bây giờ hắn nghĩ đến cho nàng sờ sờ cái thứ này, nàng có thể nguôi giận?
Trong lòng có hận, Đường Hoan đột nhiên dùng tới sức lực, lột qua loa quần áo của nam nhân, hung hăng cắn xuống đầu vai hắn, mông thì nâng lên cao cao, vịn hắn muốn ngồi xuống. Tống Mạch cũng bị nàng cắn đến phát điên, chợt ấn người nằm sấp trên giường, hai chân kẹp lấy ép nàng khép lại hai chân, nhấc eo mông nàng lên thật cao hung hăng đẩy lên một cái, ở giữa khe hở.hai chân đang khép chặt của nàng đụng sâu lên xuống.
"Tống Mạch chàng khốn khiếp!"
Hắn điên như vậy, Đường Hoan còn mừng thầm hắn rốt cục muốn vào rồi, không nghĩ tới dĩ nhiên là chơi như vậy!
"Không được mắng chửi người!"
Tống Mạch dán ở trên lưng nàng, một tay chống giường, một tay nắm mềm.mại của nàng bởi vì tư thế như vậy càng lộ rõ đầy đặn, nàng bị hắn đụng phải rung chuyển dịch lên phía trước, hắn bèn nắm nơi đó kéo người ra phía sau. Đường Hoan gắng gượng chống cánh tay lên, không muốn để cho Tống Mạch đắc ý, nhưng bị người nặng nề mà đè ép, nàng trốn không thoát. Bên tai là tiếng thở dốc thô.trầm của nam nhân, nàng cúi đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy cái vật hùng vĩ sẫm màu kia của hắn đang ở giữa hai chân trắng hồng của mình cọ.sát, tiến lên phía trước lại lùi về phía sau. Bởi vì nơi đó của nàng được làm ướt từ lâu, hắn động cũng là có thứ tự.
Nàng nhìn đến cao hứng, "Tống Mạch, như vậy cũng thoải mái sao?"
"Nàng nói đi?" Tống Mạch kêu rên đáp, đột nhiên nhận thấy được không đúng, dừng hôn nàng từ phía sau lưng lại, nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn chống lại ánh mắt sáng quắc hưng trí bừng bừng của nàng.
"Nàng đang nhìn cái gì?" Hắn tinh lực cuồn cuộn, nhịn không được quỳ thẳng lên, bóp thắt lưng nàng nảy sinh ác độc đâm vào nàng, eo bụng vỗ vào cánh mông đang nhếch lên cao của nàng, đụng đến nàng đỏ bừng một mảng, đụng ra tiếng “bành bạch” giòn vang.
Hắn chưa tiến vào, Đường Hoan cũng không có cảm giác gì đặc biệt, một lòng quan sát động tác của hắn: "Nhìn chàng này, Tống Mạch, vì sao phía trên kia lại có một cái lỗ nhỏ, chẳng lẽ là chàng..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân bắn ra, suýt nữa bắn lên mặt nàng.
Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không có phản ứng, trong phòng vừa rồi còn tràn đầy các loại thanh âm mập mờ, thoáng cái đã yên tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cũng bị chủ nhân cố ý đè thấp.
Tống Mạch hoàn hồn trước tiên.
Có chút xấu hổ, lại không cảm thấy mình có bao nhiêu mất mặt, hai đời trước, mỗi một lần đều chứng minh hắn ở trên việc này có bao nhiêu lợi hại. Lần này ngắn như vậy, chẳng qua là bị nàng nói kích thôi. Hắn ôm người đến một góc còn không có bị hai người làm loạn, tự mình lấy quần áo lau, lau xong phía dưới, bắt đầu thu dọn nệm giường.
Đường Hoan nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn như bình tĩnh của nam nhân, nhẹ nhàng cười vang: "Vừa rồi hình như, ngay cả một khắc đồng hồ cũng không đến nhỉ?" Hắn hại nàng mất mặt, nay nàng có thể trả thù lại. Thông thường nam nhân đều không chịu nổi nghe được loại lời như thế từ trong miệng nữ nhân, Tống Mạch đã bị đả kích tuyệt đối còn sâu hơn nàng.
Tống Mạch không để ý đến nàng. Nữ nhân của mình có bao nhiêu nhỏ mọn, từ khi nàng đến cả thấy hắn đứng chung một chỗ cùng nữ nhân không liên quan cũng ăn giấm, là hắn biết rồi.
Thu dọn xong, Tống Mạch đeo giày xuống đất, phủ thêm áo ngoài, cuốn quần áo của hai người lên rồi đi ra ngoài.
Đường Hoan lười nhác nằm lại trên giường, tự mình lén vui vẻ.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một lát sau, Tống Mạch đi vào, không nói không rằng ôm lấy nàng đi ra ngoài.
"Đi chỗ nào? Còn muốn đấu lại một lần?" Đường Hoan ý vị thâm trường cười.
Tống Mạch cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, đặt nàng nằm ở trên giường gian phụ, trước tiên búi mái tóc dài lên cho nàng, sau đó ôm nàng cùng nhau nhảy vào thùng tắm.
Hắn ôm nàng, đích thân xoa bóp cho nàng, vật căng cứng phía dưới kia lại chống lên nàng.
Đường Hoan không thành thật cọ cọ, nghiêng đầu hỏi hắn: "Không khó chịu sao?"
Sắc mặt Tống Mạch cuối cùng cũng thay đổi, ném khăn lau, ngón tay đưa đến nơi đó của nàng, còn chưa tiến vào, nàng đã khẩn trương run lên. Tống Mạch mềm lòng, xoay người quay lại, cái trán chống lên cái trán của nàng, dịu dàng hỏi nàng: "Lúc này nguôi giận chưa?"
Đường Hoan bĩu môi, đầu xoay sang một bên: "Chưa nguôi."
Tống Mạch nắm mặt nàng bằng hai tay, nhẹ nhàng hôn nàng một cái: "Làm sao mới bằng lòng nguôi giận?" Suy nghĩ một chút, tiến đến bên tai nàng nói: "Nếu không, ta cũng cho nàng nhìn ta... một lần như thế?"
"Ai muốn nhìn cái kia của chàng?" Đường Hoan đẩy ra hắn một cái, ngay sau đó lại sáp lại gần, hai tay kéo hai bên mặt hắn: "Tống Mạch làm sao da mặt chàng càng ngày càng dày vậy, trước kia chàng..."
"Ta như thế nào?" Tống Mạch nắm thắt lưng nàng, nắm tay nàng hỏi, ánh mắt chứa đầy trêu tức.
Đường Hoan hừ một tiếng, tựa vào trên lồng ngực hắn, tay nhỏ bé nắm Tiểu Tống Mạch nghịch xoay quanh: "Ban ngày ở trong xe ngựa, ta cho chàng hôn, chàng còn ngượng ngùng đó, bây giờ sao lại thoáng cái đã không biết xấu hổ như vậy rồi?"
Tống Mạch bắt lấy tay nàng, bất đắc dĩ hôn nhẹ nàng: "Nàng như vậy, ta nếu còn quy quy củ củ, sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho tức chết. Được rồi, ta đã ở trước mặt nàng mất mặt rồi, nàng cũng đừng giận nữa, mau mau tắm xong rồi ngủ sớm đi, hai ngày nữa, ta tặng cho nàng một phần lễ vật."
"Lễ vật gì?" Đường Hoan tỉnh táo tinh thần.
Tống Mạch cười nhìn nàng: "Hết giận rồi?"
Đường Hoan trừng hắn một cái: "Sau này không được đối với ta như vậy nữa." Mặc dù rất thoải mái, nhưng cũng quá mất mặt.
"Được." Tống Mạch hôn nhẹ lên trán nàng, đồng ý rất sảng khoái. Về phần cái kia, khi tình đến nùng, ai cũng không khống chế được mình. Nàng còn từng đáp ứng hắn không quấy rối, kết quả vừa rồi thiếu chút nữa hại hắn không nhịn được muốn nàng.
Hết giận rồi, Đường Hoan ôm lấy cổ hắn, hai mắt sáng lên: "Rốt cuộc là lễ vật gì vậy?"
Tống Mạch thích nàng như vậy, hôn nhẹ lên mắt nàng: "Đợi chút đi, chuẩn bị xong ta sẽ nói cho nàng biết."
"Chàng..."
Đường Hoan muốn mắng người, lại bị nam nhân nhìn thấu tâm tư của nàng chặn miệng chuẩn xác không sai lầm.
Nước đã nguội dần, lại từ từ nóng lên.
Ngón tay chuyển đến trên một đoá hoa khác của nàng đang nở rộ vì hắn, khẽ vuốt.
Nàng như bị mưa gió thổi qua nhẹ nhàng run rẩy, mềm mại khóc, mềm mại cầu xin, mềm mại ngậm ngón tay hắn, giống như hắn ăn nàng vậy, ăn hắn một cái so với một cái càng chặt hơn. Nhưng nàng tham hơn hắn, chảy ra nhiều nước như vậy rồi, hắn thật sự ăn ngon như vậy sao?
Nếu nàng thích, hắn sẽ bón cho nàng ăn đủ.
Tống Mạch lại quên mất, đồ dù có ngon, ăn nhiều cũng sẽ trướng bụng khó chịu.
Đường Hoan lúc này đã cảm thấy rất trướng.
Nàng không biết mình ở trong tay hắn giao ra bao nhiêu lần. Mỗi lần Tống Mạch đều cho nàng thời gian nghỉ ngơi, chôn ở bên trong một mực không nhúc nhích, chuyển thành dịu dàng hôn nàng, hôn đủ rồi, lại tiếp tục. Nàng bị hắn hôn khiến cho đầu óc mông lung, nàng khó có thể thừa nhận, nàng khóc van xin hắn: "Tống Mạch... đừng mà, đừng động... Đi ra..." Cái loại cảm giác này lại tới nữa, nàng sắp không chịu được rồi.
Tống Mạch từ ngực nàng ngẩng đầu lên, nàng nhắm mắt lại, trên gương mặt đều là nước mắt, mưa rơi đoá hoa mềm mại không chịu nổi bị thương.
Hắn dịu dàng ăn nước mắt của nàng: "Tiểu Ngũ đừng khóc, mau, cho ta thêm một lần nữa, sẽ tha cho nàng." Hắn thích nàng run rẩy ở trong lòng hắn, thích nghe nàng nũng nịu ghé vào lỗ tai hắn van xin hắn.
Đường Hoan khóc lắc đầu: "Không muốn, ngay bây giờ... ngừng..." Nàng đã ở trước mặt hắn mất mặt một lần rồi, lần trước lập tức vào giấc mộng mới, chuyện xảy ra quá nhanh, nàng có thể vờ như chưa từng xảy ra. Nhưng bây giờ, nàng ở trong lòng hắn, hắn ôm nàng làm nàng, hắn còn thanh tỉnh như vậy, hắn nhất định sẽ chú ý tới.
Cũng mặc kệ nàng van xin như thế nào, Tống Mạch đều không đáp ứng. Nghe nàng kêu càng ngày càng gấp, ngực Tống Mạch bắt lửa, càng lúc càng nhanh, trong miệng ngậm nàng hút vào trong một ngụm lớn.
Trên dưới hai đầu cùng bị người điều khiển, Đường Hoan thật sự không chịu được nữa: "Tống Mạch, chậm một chút... đừng mà, đừng mà..."
Thân thể co rút, hắn rốt cục thu tay lại, lại nhanh chóng tách hai chân nàng đến bên thắt lưng hắn, hắn ôm nàng, để cho nàng giạng chân ngồi ở trên đùi hắn, để cho nước trong cơ thể nàng không ngừng trào ra dội ướt hắn một mảng. Đường Hoan cắn môi, quay đầu lui vào trong hõm vai hắn, không chịu cho hắn nhìn, không cho hắn nhìn bộ dáng mất mặt của nàng. Trên mặt Tống Mạch chỉ có dịu dàng, một tay đỡ lưng nàng, một tay cởi dây lưng đang trói cho nàng, cởi xong rồi, hắn nắm lấy mặt nàng một lần lại một lần hôn môi: "Tiểu Ngũ đừng khóc, nàng như vậy rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp, ta thích nhìn."
Đường Hoan không để ý tới hắn, vẫn nhắm mắt lại.
Tống Mạch không có cách nào, cởi sạch quần của mình, nắm tay nàng phủ lên, vội vàng hôn lỗ tai nàng: "Tiểu Ngũ, sờ một chút, nó là vì nàng mới như vậy. Ta thích nàng, không sợ để cho nàng biết, cho nên nàng ở trước mặt ta cũng không cần xấu hổ thẹn thùng, biết không?"
Xí!
Đó có thể giống nhau sao?
Nàng cũng không sợ để cho hắn sờ phía dưới của mình, bây giờ hắn nghĩ đến cho nàng sờ sờ cái thứ này, nàng có thể nguôi giận?
Trong lòng có hận, Đường Hoan đột nhiên dùng tới sức lực, lột qua loa quần áo của nam nhân, hung hăng cắn xuống đầu vai hắn, mông thì nâng lên cao cao, vịn hắn muốn ngồi xuống. Tống Mạch cũng bị nàng cắn đến phát điên, chợt ấn người nằm sấp trên giường, hai chân kẹp lấy ép nàng khép lại hai chân, nhấc eo mông nàng lên thật cao hung hăng đẩy lên một cái, ở giữa khe hở.hai chân đang khép chặt của nàng đụng sâu lên xuống.
"Tống Mạch chàng khốn khiếp!"
Hắn điên như vậy, Đường Hoan còn mừng thầm hắn rốt cục muốn vào rồi, không nghĩ tới dĩ nhiên là chơi như vậy!
"Không được mắng chửi người!"
Tống Mạch dán ở trên lưng nàng, một tay chống giường, một tay nắm mềm.mại của nàng bởi vì tư thế như vậy càng lộ rõ đầy đặn, nàng bị hắn đụng phải rung chuyển dịch lên phía trước, hắn bèn nắm nơi đó kéo người ra phía sau. Đường Hoan gắng gượng chống cánh tay lên, không muốn để cho Tống Mạch đắc ý, nhưng bị người nặng nề mà đè ép, nàng trốn không thoát. Bên tai là tiếng thở dốc thô.trầm của nam nhân, nàng cúi đầu nhìn ra phía sau, chỉ thấy cái vật hùng vĩ sẫm màu kia của hắn đang ở giữa hai chân trắng hồng của mình cọ.sát, tiến lên phía trước lại lùi về phía sau. Bởi vì nơi đó của nàng được làm ướt từ lâu, hắn động cũng là có thứ tự.
Nàng nhìn đến cao hứng, "Tống Mạch, như vậy cũng thoải mái sao?"
"Nàng nói đi?" Tống Mạch kêu rên đáp, đột nhiên nhận thấy được không đúng, dừng hôn nàng từ phía sau lưng lại, nghiêng đầu nhìn lại, vừa vặn chống lại ánh mắt sáng quắc hưng trí bừng bừng của nàng.
"Nàng đang nhìn cái gì?" Hắn tinh lực cuồn cuộn, nhịn không được quỳ thẳng lên, bóp thắt lưng nàng nảy sinh ác độc đâm vào nàng, eo bụng vỗ vào cánh mông đang nhếch lên cao của nàng, đụng đến nàng đỏ bừng một mảng, đụng ra tiếng “bành bạch” giòn vang.
Hắn chưa tiến vào, Đường Hoan cũng không có cảm giác gì đặc biệt, một lòng quan sát động tác của hắn: "Nhìn chàng này, Tống Mạch, vì sao phía trên kia lại có một cái lỗ nhỏ, chẳng lẽ là chàng..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân bắn ra, suýt nữa bắn lên mặt nàng.
Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không có phản ứng, trong phòng vừa rồi còn tràn đầy các loại thanh âm mập mờ, thoáng cái đã yên tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cũng bị chủ nhân cố ý đè thấp.
Tống Mạch hoàn hồn trước tiên.
Có chút xấu hổ, lại không cảm thấy mình có bao nhiêu mất mặt, hai đời trước, mỗi một lần đều chứng minh hắn ở trên việc này có bao nhiêu lợi hại. Lần này ngắn như vậy, chẳng qua là bị nàng nói kích thôi. Hắn ôm người đến một góc còn không có bị hai người làm loạn, tự mình lấy quần áo lau, lau xong phía dưới, bắt đầu thu dọn nệm giường.
Đường Hoan nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn như bình tĩnh của nam nhân, nhẹ nhàng cười vang: "Vừa rồi hình như, ngay cả một khắc đồng hồ cũng không đến nhỉ?" Hắn hại nàng mất mặt, nay nàng có thể trả thù lại. Thông thường nam nhân đều không chịu nổi nghe được loại lời như thế từ trong miệng nữ nhân, Tống Mạch đã bị đả kích tuyệt đối còn sâu hơn nàng.
Tống Mạch không để ý đến nàng. Nữ nhân của mình có bao nhiêu nhỏ mọn, từ khi nàng đến cả thấy hắn đứng chung một chỗ cùng nữ nhân không liên quan cũng ăn giấm, là hắn biết rồi.
Thu dọn xong, Tống Mạch đeo giày xuống đất, phủ thêm áo ngoài, cuốn quần áo của hai người lên rồi đi ra ngoài.
Đường Hoan lười nhác nằm lại trên giường, tự mình lén vui vẻ.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một lát sau, Tống Mạch đi vào, không nói không rằng ôm lấy nàng đi ra ngoài.
"Đi chỗ nào? Còn muốn đấu lại một lần?" Đường Hoan ý vị thâm trường cười.
Tống Mạch cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, đặt nàng nằm ở trên giường gian phụ, trước tiên búi mái tóc dài lên cho nàng, sau đó ôm nàng cùng nhau nhảy vào thùng tắm.
Hắn ôm nàng, đích thân xoa bóp cho nàng, vật căng cứng phía dưới kia lại chống lên nàng.
Đường Hoan không thành thật cọ cọ, nghiêng đầu hỏi hắn: "Không khó chịu sao?"
Sắc mặt Tống Mạch cuối cùng cũng thay đổi, ném khăn lau, ngón tay đưa đến nơi đó của nàng, còn chưa tiến vào, nàng đã khẩn trương run lên. Tống Mạch mềm lòng, xoay người quay lại, cái trán chống lên cái trán của nàng, dịu dàng hỏi nàng: "Lúc này nguôi giận chưa?"
Đường Hoan bĩu môi, đầu xoay sang một bên: "Chưa nguôi."
Tống Mạch nắm mặt nàng bằng hai tay, nhẹ nhàng hôn nàng một cái: "Làm sao mới bằng lòng nguôi giận?" Suy nghĩ một chút, tiến đến bên tai nàng nói: "Nếu không, ta cũng cho nàng nhìn ta... một lần như thế?"
"Ai muốn nhìn cái kia của chàng?" Đường Hoan đẩy ra hắn một cái, ngay sau đó lại sáp lại gần, hai tay kéo hai bên mặt hắn: "Tống Mạch làm sao da mặt chàng càng ngày càng dày vậy, trước kia chàng..."
"Ta như thế nào?" Tống Mạch nắm thắt lưng nàng, nắm tay nàng hỏi, ánh mắt chứa đầy trêu tức.
Đường Hoan hừ một tiếng, tựa vào trên lồng ngực hắn, tay nhỏ bé nắm Tiểu Tống Mạch nghịch xoay quanh: "Ban ngày ở trong xe ngựa, ta cho chàng hôn, chàng còn ngượng ngùng đó, bây giờ sao lại thoáng cái đã không biết xấu hổ như vậy rồi?"
Tống Mạch bắt lấy tay nàng, bất đắc dĩ hôn nhẹ nàng: "Nàng như vậy, ta nếu còn quy quy củ củ, sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho tức chết. Được rồi, ta đã ở trước mặt nàng mất mặt rồi, nàng cũng đừng giận nữa, mau mau tắm xong rồi ngủ sớm đi, hai ngày nữa, ta tặng cho nàng một phần lễ vật."
"Lễ vật gì?" Đường Hoan tỉnh táo tinh thần.
Tống Mạch cười nhìn nàng: "Hết giận rồi?"
Đường Hoan trừng hắn một cái: "Sau này không được đối với ta như vậy nữa." Mặc dù rất thoải mái, nhưng cũng quá mất mặt.
"Được." Tống Mạch hôn nhẹ lên trán nàng, đồng ý rất sảng khoái. Về phần cái kia, khi tình đến nùng, ai cũng không khống chế được mình. Nàng còn từng đáp ứng hắn không quấy rối, kết quả vừa rồi thiếu chút nữa hại hắn không nhịn được muốn nàng.
Hết giận rồi, Đường Hoan ôm lấy cổ hắn, hai mắt sáng lên: "Rốt cuộc là lễ vật gì vậy?"
Tống Mạch thích nàng như vậy, hôn nhẹ lên mắt nàng: "Đợi chút đi, chuẩn bị xong ta sẽ nói cho nàng biết."
"Chàng..."
Đường Hoan muốn mắng người, lại bị nam nhân nhìn thấu tâm tư của nàng chặn miệng chuẩn xác không sai lầm.
Nước đã nguội dần, lại từ từ nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.