9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 86: Chương 78.1 Nạp thiếp
Tiếu Giai Nhân
05/01/2016
Ghen tị, phẫn nộ, hóa thành lửa, ở trong cơ thể tàn sát bừa bãi ầm ĩ, tìm một cái miệng để phát tiết.
Tống Mạch chặn miệng nữ nhân lại, giống như con sói đói bụng mấy ngày, hôn đến hung ác tham lam.
Đường Hoan bị hắn làm đau rồi.
Nàng quay đầu trốn tránh, bị hắn dùng hai tay giữ lấy đầu chống vào tường không thể động. Nàng định cắn hắn, bị hắn đoạt trước một bước bóp cằm. Nàng còn muốn đẩy hắn, vừa nâng tay lên chống ở lồng ngực hắn, chợt nhớ lại trước kia chiêu này thử bao nhiêu lần cũng không dùng được, sức lực của nam nhân quá lớn, hoàn toàn có thể bớt ra một bàn tay để giam cầm hai tay nàng, đến lúc đó, nàng chẳng những môi đau cằm đau, ngay cả cổ tay cũng có thể bị hắn bóp nát.
Cần gì chứ?
Hắn muốn hôn, nàng cho hắn hôn là được rồi, nàng cũng không phải không thích loại chuyện này?
Hai tay đang chống trên lồng ngực hắn trượt đến sau lưng hắn, Đường Hoan ôm lấy thắt lưng gầy gò của nam nhân, dán chặt chẽ lên hắn, trấn an nam nhân đang bị ghen tị thiêu đốt lý trí này.
Nàng là hái hoa tặc, nàng là nữ nhân xấu xa, nhưng nàng cũng không phải không biết tốt xấu gặp nam nhân là bắt nạt, vì sao phải bắt nạt? Nàng và bọn họ lại không có thù. Lúc hái hoa, thái độ nàng đối với nam nhân hoàn toàn quyết định bởi nam nhân đối với nàng như thế nào, nam nhân chịu ngoan ngoãn phối hợp, nàng sẽ rất dịu dàng, mọi người cùng nhau hưởng thụ chuyện vui vẻ nhất trên đời. Nam nhân ngoan cố không chịu phối hợp, vậy đừng trách nàng ra tay độc ác.
Mấy giấc mông này Tống Mạch đối tốt với nàng như vậy, làm cho nàng nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ như vậy, trước khi hắn chưa nhớ lại thù oán trước đây không có thay đổi thái độ, nàng cũng muốn yêu thương hắn. Không liên quan đến thích, chỉ vì khi hoan hảo càng thoải mái, ngươi tình ta nguyện.
Nàng cho hắn tình nhân âu yếm.
Tống Mạch muốn trừng phạt hành hạ nữ nhân của hắn .
Nhưng khi nàng lệ thuộc ôm lấy hắn, trái tim hắn lập tức lại mềm nhũn, cơn tức này lại biến mất không còn dấu vết.
"Lâm Nguyệt?" Hắn buông môi nàng ra, không thể tin nhìn nàng, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng bị hắn làm thành hơi sưng kia, trong mắt hiện lên áy náy.
Đường Hoan không nói gì, nàng quấn quanh cổ hắn, nhắm mắt lại, ngửa đầu đưa đôi môi của mình lên.
"Lâm Nguyệt..." Tống Mạch ngây ngốc quên cả động tác, một khắc trước rõ ràng đang tức giận, sao nàng đột nhiên... Không phải là không nhảy nhót, chỉ là có loại cảm giác không chân thực như nằm mơ, dường như nữ nhân dịu ngoan này là giả, là lừa hắn. Hiện tại đối tốt với hắn, rất nhanh lại muốn hành hạ hắn, làm cho hắn lên lên xuống xuống theo tâm tình của nàng.
"Lâm..." Vừa định hỏi, nàng đột nhiên kéo đầu hắn xuống thấp chủ động hôn lên.
Tống Mạch kìm lòng không đậu nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Bốn cánh môi dán vào nhau, hắn nghe được cổ họng nàng bởi vì cánh tay hắn nắm chặt mà phát ra một tiếng “ưm” khe khẽ.
Trái tim mềm như nước.
Hắn nhắm mắt lại, ngậm lấy cánh môi đầy đặn cám dỗ hắn bao ngày, nhẹ nhàng, dịu dàng, từng tấc từng tấc mút qua, bù lại thô lỗ lúc trước. Hắn không đoán ra vì sao nàng không từ chối, hắn cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm nhận được lúc này nàng dịu ngoan nhu thuận khó có được.
Nàng chịu để cho hắn hôn, nàng chịu hôn hắn, hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Tống Mạch thò lưỡi đi vào, chạm vào đầu lưỡi của nàng, nàng có chút do dự tránh hắn, dần dần cuối cùng chịu tới đây. Hắn chợt ôm chặt thắt lưng của nàng, bắt được lưỡi nàng hút, cho đến khi nàng sắp không thể hô hấp cho đến khi nàng cầu xin tha thứ nhẹ nhàng đấm lồng ngực hắn như trước đây, hắn mới lưu luyến mà kết thúc nụ hôn dịu dàng triền miên này.
Nàng ở trong lòng hắn mặt đỏ thở dốc, sóng mắt mê ly.
Tống Mạch muốn nói một cái gì đó, lại sợ tranh cãi lần nữa. Gần đây hai người hoặc là không nói lời nào, vừa nói nhất định chính là tranh cãi.
Hắn không nỡ phá hỏng ấm áp hiện tại, cứ như vậy nhìn nàng không chớp mắt, nhìn nàng dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn trong mắt nàng khôi phục lại lạnh lùng xa cách. Trái tim hắn cũng chậm chậm trầm xuống, muốn lại một lần ngậm cánh môi kia ngăn cản nàng nói chuyện, nàng đã xoay đầu ra: "Tống Mạch, ngươi làm đau ta rồi, ta không muốn đau, cho nên cho ngươi hôn. Bây giờ ngươi hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi, ta đi tìm A Thọ đây."
Nàng đúng là tức giận rồi.
Hắn biết mà, thuận theo vừa rồi của nàng đều là giả dối.
Tống Mạch cười chua sót.
Nếu nói khi tiến vào hắn có tràn đầy lửa giận cảm thấy nàng có lỗi với hắn, hiện tại hắn không còn tức giận lúc trước. Tống Mạch lui ra phía sau vài bước, không hề ép nàng ở trong góc nữa, thanh âm áy náy: "Lâm Nguyệt, xin lỗi, ta không nhịn được, chạm vào nàng. Nàng yên tâm, về sau ta sẽ cố gắng hết sức khắc chế bản thân. Chỉ là Lâm Nguyệt, nàng giận ta như thế nào cũng được, đừng tìm nam nhân khác..." Nàng không nói chuyện với hắn, nàng châm chọc khiêu khích, hắn đều có thể nhịn, nhưng mắt qua mày lại cùng người khác như vậy, hắn muốn giết người!
"Không được, một ngày ngươi không cưới ta, ta sẽ có thể động tâm với người khác. Nhưng Tống Mạch ngươi không nên đánh giá thấp ta, ta sẽ không ra đám đông ngoài đường cái để quyễn rũ người khác, vừa rồi ta chỉ là xuất phát từ tò mò mới nhìn người nọ vài lần, về phần vì sao người nọ chỉ nhìn ta, nói vậy với lý do ngươi tới tìm ta giống nhau đi? Sinh ra khuôn mặt này, không phải ta có thể quyết định."
Đường Hoan vòng qua hắn đi ra ngoài, khi gần tới cửa, xoay người nhìn hắn: "Tống Mạch, nếu ta thật sự là người “thuỷ tính dương hoa”, trước khi gặp được ngươi, ta đã lấy chồng từ lâu rồi. Hiện tại cũng là bởi vì ngươi không cần ta, ta mới muốn tìm nam nhân thoát khỏi ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tìm tạm một nam nhân, lại càng sẽ không thấy đối phương có quyền thế là chủ động sà vào. Nói lại lần nữa, ngươi đừng đánh giá thấp ta."
"Lâm Nguyệt, nàng hiểu lầm rồi, ta..."
Tống Mạch đuổi theo, muốn nói lời xin lỗi, nhưng Đường Hoan ôm lấy A Thọ lên thẳng xe ngựa, không cho hắn cơ hội mở miệng.
Lại là một đêm cô đơn khó ngủ.
~
Màn đêm buông xuống.
Phủ tham tướng.
"Tướng quân, a, tướng quân tha... A, nô tỳ không chịu nổi rồi ..."
Hơi nước lượn lờ bên trên hồ tắm, Lý Dụ quỳ đứng ở phía sau tỳ nữ, bóp eo nhỏ của đối phương càng không ngừng tiến vào, vật cứng dưới thân tựa như gậy gộc cứ vào cứ ra không biết mệt mỏi. Mặc kệ tỳ nữ cầu xin như thế nào, tốc độ của hắn ta đều duy trì nhanh nhất, nhưng trên mặt lại không có một chút xíu biểu cảm, một đôi mắt đen thâm thuý nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân, lại tựa như nhìn xuyên qua nữ nhân nhìn vào sa trường.
Hàng năm đóng bên ngoài, hắn ta rất ít trở về phủ tham tướng, khi trở về nghỉ ngơi hồi phục, ham muốn lớn nhất chính là nữ nhân.
Nhìn nữ nhân dưới người khóc cầu xin tha, cái loại khoái cảm này không thua việc chém đầu kẻ địch chút nào.
Một lúc lâu sau, Lý Dụ tắm rửa xong, khoác thêm một bộ thường phục đi ra ngoài. Hắn ta rời đi không lâu, hai bà tử khoẻ mạnh đi vào, nhấc hai tỳ nữ đang hôn mê trên mặt đất lên đến phòng hạ nhân. Tướng quân mất vợ nhiều năm không có tái giá, ngay cả thiếp thất cũng không có, chỉ có tỳ nữ của quý phủ thay đổi một đám lại một đám, mỗi tỳ nữ sau khi hầu hạ đều phải bị uống chén thuốc, sau khi tướng quân rời phủ bán tất cả ra ngoài, lại thay người mới chờ đợi lần sau tướng quân về phủ. Đến bây giờ mới thôi, không có một nữ nhân nào có thể làm cho tướng quân mở ra lệ riêng.
Người hầu cận đợi ở thư phòng từ lâu, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài, gã vội chạy ra ngoài đón.
"Sao rồi, hỏi thăm rõ ràng cả rồi chứ?" Sau khi Lý Dụ ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.
Người hầu cận vội lời ít mà ý nhiều, nói lại chuyện của Giang gia một lần.
"Thì ra là một nữ thương hộ thanh danh không tốt lắm, không trách được to gan như vậy." Lý Dụ có chút thất vọng, chẳng qua nghĩ đến gương mặt tựa phù dung trước cửa sổ kia, đôi con ngươi linh động không biết sợ kia, còn có nụ cười đắc ý trên khoé miệng của nữ nhân, hắn ta vẫn là quyết định: "Ngày mai, ngươi thu xếp bà mối đến Giang phủ cầu hôn, cứ nói ta muốn nạp nàng làm thiếp."
"Tướng quân, nhìn vào tin tức ta hỏi thăm được, Giang cô nương sợ là sẽ không đồng ý đâu?" Người hầu cận thấp thỏm nhắc nhở.
"Nàng chỉ là một nữ thương hộ, sao có thể..." Lý Dụ vừa muốn phản bác, trước mắt lại hiện ra đôi mắt đẹp đầy khiêu khích của nữ nhân, lúc này cũng có chút không xác định, lỡ như nàng thực sự từ chối, mặt mũi hắn cũng khó coi. Ngón trỏ vô ý thức gõ bàn, trầm tư một lát, Lý Dụ đổi chủ ý: "Như vậy, ngươi để cho bà mối đến Cố gia, để cho nữ quyến của Cố gia ra mặt đi đánh tiếng gió, cũng nói cho Cố gia, chỉ cần bọn họ có thể trong vòng ba ngày thúc đẩy việc này, ta sẽ cho Cố... cho thiếu gia gì đó của Cố gia kia một chức quan." Lần này hắn ta chỉ ở thành Bình Dương nghỉ ngơi nửa tuần, rất nhanh lại phải lên đường, không có thời gian lãng phí trên người một nữ nhân.
Người hầu cận muốn hỏi nếu Giang cô nương dù thế nào đi nữa cũng không đồng ý thì nên làm cái gì bây giờ, cũng không chờ gã mở miệng, Lý Dụ đã đứng dậy rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Người hầu cận đứng ở bên ngoài một lát, chợt vỗ vỗ đầu, cảm thấy chính mình phạm vào ngu ngốc rồi.
Tướng quân là đại quan tam phẩm tay nắm thực quyền, nữ nhân muốn tìm tướng quân nương tựa đếm không hết, tướng quân đều chẳng thèm để ý tới. Nhiều năm như vậy, tướng quân khó được coi trọng một nữ nhân còn ban cho nàng thân phận, tiểu thư Giang gia làm sao có thể không muốn? Chỉ cần nữ quyến Cố gia đi nói cho nàng một chút đạo lý, tin chắc nàng sẽ đồng ý, để cho gã thuận thuận lợi lợi làm thoả đáng việc được giao.
Bà mối rất nhanh đã đến cửa lớn Cố gia.
Nhị lão gia lại ra khỏi nhà kết bạn rồi, trong nhà chỉ còn mẹ con Nhị phu nhân.
Tiễn bước bà mối, mẹ con hai người ở phòng trong nói chuyện.
Cánh tay của Cố Nghi còn đang treo, có chút lo lắng: "Mẫu thân, người trực tiếp nhận lời như vậy, biểu muội không đồng ý thì làm sao bây giờ?"
Nhị phu nhân cười nhìn gã: "Sao con ngu như vậy? Lý tướng quân là thân phận gì, nó có thể không đồng ý? Bà mối cũng đã nói, hôm qua nó ở trước mặt nhiều người như vậy quyến rũ Lý tướng quân, nếu không phải như thế, Lý tướng quân nào biết được nó là ai? Bây giờ biết được Lý tướng quân muốn nạp nó vào cửa, không biết nó cao hứng bao nhiêu đâu." Một đứa con gái lỡ thì còn có thể leo lên cành cây cao, không biết dùng thủ đoạn bì ổi gì.
Cố Nghi có chút ghen tỵ, chuyển tầm mắt nói: "Biểu muội từ trước đến giờ tâm khí cao, chưa chắc muốn làm thiếp cho người ta." Không nói tới gia sản, biểu muội quốc sắc thiên hương, gã vẫn luôn mơ tưởng tới nàng. Bình thường không cảm thấy gì, bây giờ nàng sắp bị người khác cướp đi rồi, gã càng nghĩ càng buồn bực.
Nhị phu nhân nhìn ra tâm tử nhỏ của con trai, lời nói thấm thía khuyên gã: "Đứa nhỏ ngốc, nữ nhân xinh đẹp có cả đống, cơ hội làm thân cùng phủ tham tướng cũng không nhiều, lần này chỉ cần chúng ta giúp việc, Lý tướng quân nhất định sẽ cất nhắc con. Con đọc sách không được, lăn lộn trong trong quân vớt được nhất quan bán chức[1] coi như là có tiền đồ rồi. Mau thu lại chút tâm tư này đi, vạn vạn lần không thể lộ ra trước mặt người khác, đặc biệt tương lai thấy Lý tướng quân, chuyện của nàng con thừa ra một câu cũng không được hỏi thăm."
[1] Nhất quan bán chức: chức vị quan hàm nhất định, nói về chức quan, mang hàm nghĩa xấu, ý chỉ chức to chức nhỏ tóm lại là có chức quan; gần nghĩa với câu đại quan tiểu lại, có chức có quyền.
Cố Nghi hừ một tiếng: "Mẫu thân nghĩ đến thật hay, hắn ta chỉ là nạp biểu muội làm thiếp, hai nhà cũng không coi là quan hệ thông gia thực sự, Sao Lý tướng quân chịu thật lòng cất nhắc con? Nhiều nhất cho con một chức quan rách nát nào đó tống cổ con đi." Khi đó biểu muội đã thành người của hắn ta rồi, Lý Dụ cho dù không cho gã chức vụ gì, Cố gia có thể làm gì?
"Cái này con cũng không biết, biểu muội con lại là thiếp đầu tiên Lý tướng quân nạp, nghe là thân phận thấp, nhưng Lý gia không có nữ nhân khác, nàng vào phủ có thể đương gia ngay, điều này còn không thể thuyết minh Lý tướng quân có bao nhiêu coi trọng nàng sao? Hừ, biểu muội con coi như là có bản lĩnh rồi." Nhị phu nhân châm chọc giễu cợt một tiếng, suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: "Thôi, ta đi qua bên kia một chuyến, con thì an phận ở nhà dưỡng thương đi."
Cố Nghi mấp máy môi, nhìn nhìn cánh tay của mình, không ngăn cản nữa.
Nếu quả thực đúng như mẫu thân đoán, đổi biểu muội lấy tiền đồ, cũng không tính là chịu thiệt.
Tống Mạch chặn miệng nữ nhân lại, giống như con sói đói bụng mấy ngày, hôn đến hung ác tham lam.
Đường Hoan bị hắn làm đau rồi.
Nàng quay đầu trốn tránh, bị hắn dùng hai tay giữ lấy đầu chống vào tường không thể động. Nàng định cắn hắn, bị hắn đoạt trước một bước bóp cằm. Nàng còn muốn đẩy hắn, vừa nâng tay lên chống ở lồng ngực hắn, chợt nhớ lại trước kia chiêu này thử bao nhiêu lần cũng không dùng được, sức lực của nam nhân quá lớn, hoàn toàn có thể bớt ra một bàn tay để giam cầm hai tay nàng, đến lúc đó, nàng chẳng những môi đau cằm đau, ngay cả cổ tay cũng có thể bị hắn bóp nát.
Cần gì chứ?
Hắn muốn hôn, nàng cho hắn hôn là được rồi, nàng cũng không phải không thích loại chuyện này?
Hai tay đang chống trên lồng ngực hắn trượt đến sau lưng hắn, Đường Hoan ôm lấy thắt lưng gầy gò của nam nhân, dán chặt chẽ lên hắn, trấn an nam nhân đang bị ghen tị thiêu đốt lý trí này.
Nàng là hái hoa tặc, nàng là nữ nhân xấu xa, nhưng nàng cũng không phải không biết tốt xấu gặp nam nhân là bắt nạt, vì sao phải bắt nạt? Nàng và bọn họ lại không có thù. Lúc hái hoa, thái độ nàng đối với nam nhân hoàn toàn quyết định bởi nam nhân đối với nàng như thế nào, nam nhân chịu ngoan ngoãn phối hợp, nàng sẽ rất dịu dàng, mọi người cùng nhau hưởng thụ chuyện vui vẻ nhất trên đời. Nam nhân ngoan cố không chịu phối hợp, vậy đừng trách nàng ra tay độc ác.
Mấy giấc mông này Tống Mạch đối tốt với nàng như vậy, làm cho nàng nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ như vậy, trước khi hắn chưa nhớ lại thù oán trước đây không có thay đổi thái độ, nàng cũng muốn yêu thương hắn. Không liên quan đến thích, chỉ vì khi hoan hảo càng thoải mái, ngươi tình ta nguyện.
Nàng cho hắn tình nhân âu yếm.
Tống Mạch muốn trừng phạt hành hạ nữ nhân của hắn .
Nhưng khi nàng lệ thuộc ôm lấy hắn, trái tim hắn lập tức lại mềm nhũn, cơn tức này lại biến mất không còn dấu vết.
"Lâm Nguyệt?" Hắn buông môi nàng ra, không thể tin nhìn nàng, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng bị hắn làm thành hơi sưng kia, trong mắt hiện lên áy náy.
Đường Hoan không nói gì, nàng quấn quanh cổ hắn, nhắm mắt lại, ngửa đầu đưa đôi môi của mình lên.
"Lâm Nguyệt..." Tống Mạch ngây ngốc quên cả động tác, một khắc trước rõ ràng đang tức giận, sao nàng đột nhiên... Không phải là không nhảy nhót, chỉ là có loại cảm giác không chân thực như nằm mơ, dường như nữ nhân dịu ngoan này là giả, là lừa hắn. Hiện tại đối tốt với hắn, rất nhanh lại muốn hành hạ hắn, làm cho hắn lên lên xuống xuống theo tâm tình của nàng.
"Lâm..." Vừa định hỏi, nàng đột nhiên kéo đầu hắn xuống thấp chủ động hôn lên.
Tống Mạch kìm lòng không đậu nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Bốn cánh môi dán vào nhau, hắn nghe được cổ họng nàng bởi vì cánh tay hắn nắm chặt mà phát ra một tiếng “ưm” khe khẽ.
Trái tim mềm như nước.
Hắn nhắm mắt lại, ngậm lấy cánh môi đầy đặn cám dỗ hắn bao ngày, nhẹ nhàng, dịu dàng, từng tấc từng tấc mút qua, bù lại thô lỗ lúc trước. Hắn không đoán ra vì sao nàng không từ chối, hắn cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cảm nhận được lúc này nàng dịu ngoan nhu thuận khó có được.
Nàng chịu để cho hắn hôn, nàng chịu hôn hắn, hắn đã thỏa mãn lắm rồi.
Tống Mạch thò lưỡi đi vào, chạm vào đầu lưỡi của nàng, nàng có chút do dự tránh hắn, dần dần cuối cùng chịu tới đây. Hắn chợt ôm chặt thắt lưng của nàng, bắt được lưỡi nàng hút, cho đến khi nàng sắp không thể hô hấp cho đến khi nàng cầu xin tha thứ nhẹ nhàng đấm lồng ngực hắn như trước đây, hắn mới lưu luyến mà kết thúc nụ hôn dịu dàng triền miên này.
Nàng ở trong lòng hắn mặt đỏ thở dốc, sóng mắt mê ly.
Tống Mạch muốn nói một cái gì đó, lại sợ tranh cãi lần nữa. Gần đây hai người hoặc là không nói lời nào, vừa nói nhất định chính là tranh cãi.
Hắn không nỡ phá hỏng ấm áp hiện tại, cứ như vậy nhìn nàng không chớp mắt, nhìn nàng dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn trong mắt nàng khôi phục lại lạnh lùng xa cách. Trái tim hắn cũng chậm chậm trầm xuống, muốn lại một lần ngậm cánh môi kia ngăn cản nàng nói chuyện, nàng đã xoay đầu ra: "Tống Mạch, ngươi làm đau ta rồi, ta không muốn đau, cho nên cho ngươi hôn. Bây giờ ngươi hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi, ta đi tìm A Thọ đây."
Nàng đúng là tức giận rồi.
Hắn biết mà, thuận theo vừa rồi của nàng đều là giả dối.
Tống Mạch cười chua sót.
Nếu nói khi tiến vào hắn có tràn đầy lửa giận cảm thấy nàng có lỗi với hắn, hiện tại hắn không còn tức giận lúc trước. Tống Mạch lui ra phía sau vài bước, không hề ép nàng ở trong góc nữa, thanh âm áy náy: "Lâm Nguyệt, xin lỗi, ta không nhịn được, chạm vào nàng. Nàng yên tâm, về sau ta sẽ cố gắng hết sức khắc chế bản thân. Chỉ là Lâm Nguyệt, nàng giận ta như thế nào cũng được, đừng tìm nam nhân khác..." Nàng không nói chuyện với hắn, nàng châm chọc khiêu khích, hắn đều có thể nhịn, nhưng mắt qua mày lại cùng người khác như vậy, hắn muốn giết người!
"Không được, một ngày ngươi không cưới ta, ta sẽ có thể động tâm với người khác. Nhưng Tống Mạch ngươi không nên đánh giá thấp ta, ta sẽ không ra đám đông ngoài đường cái để quyễn rũ người khác, vừa rồi ta chỉ là xuất phát từ tò mò mới nhìn người nọ vài lần, về phần vì sao người nọ chỉ nhìn ta, nói vậy với lý do ngươi tới tìm ta giống nhau đi? Sinh ra khuôn mặt này, không phải ta có thể quyết định."
Đường Hoan vòng qua hắn đi ra ngoài, khi gần tới cửa, xoay người nhìn hắn: "Tống Mạch, nếu ta thật sự là người “thuỷ tính dương hoa”, trước khi gặp được ngươi, ta đã lấy chồng từ lâu rồi. Hiện tại cũng là bởi vì ngươi không cần ta, ta mới muốn tìm nam nhân thoát khỏi ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tìm tạm một nam nhân, lại càng sẽ không thấy đối phương có quyền thế là chủ động sà vào. Nói lại lần nữa, ngươi đừng đánh giá thấp ta."
"Lâm Nguyệt, nàng hiểu lầm rồi, ta..."
Tống Mạch đuổi theo, muốn nói lời xin lỗi, nhưng Đường Hoan ôm lấy A Thọ lên thẳng xe ngựa, không cho hắn cơ hội mở miệng.
Lại là một đêm cô đơn khó ngủ.
~
Màn đêm buông xuống.
Phủ tham tướng.
"Tướng quân, a, tướng quân tha... A, nô tỳ không chịu nổi rồi ..."
Hơi nước lượn lờ bên trên hồ tắm, Lý Dụ quỳ đứng ở phía sau tỳ nữ, bóp eo nhỏ của đối phương càng không ngừng tiến vào, vật cứng dưới thân tựa như gậy gộc cứ vào cứ ra không biết mệt mỏi. Mặc kệ tỳ nữ cầu xin như thế nào, tốc độ của hắn ta đều duy trì nhanh nhất, nhưng trên mặt lại không có một chút xíu biểu cảm, một đôi mắt đen thâm thuý nhìn chằm chằm nữ nhân dưới thân, lại tựa như nhìn xuyên qua nữ nhân nhìn vào sa trường.
Hàng năm đóng bên ngoài, hắn ta rất ít trở về phủ tham tướng, khi trở về nghỉ ngơi hồi phục, ham muốn lớn nhất chính là nữ nhân.
Nhìn nữ nhân dưới người khóc cầu xin tha, cái loại khoái cảm này không thua việc chém đầu kẻ địch chút nào.
Một lúc lâu sau, Lý Dụ tắm rửa xong, khoác thêm một bộ thường phục đi ra ngoài. Hắn ta rời đi không lâu, hai bà tử khoẻ mạnh đi vào, nhấc hai tỳ nữ đang hôn mê trên mặt đất lên đến phòng hạ nhân. Tướng quân mất vợ nhiều năm không có tái giá, ngay cả thiếp thất cũng không có, chỉ có tỳ nữ của quý phủ thay đổi một đám lại một đám, mỗi tỳ nữ sau khi hầu hạ đều phải bị uống chén thuốc, sau khi tướng quân rời phủ bán tất cả ra ngoài, lại thay người mới chờ đợi lần sau tướng quân về phủ. Đến bây giờ mới thôi, không có một nữ nhân nào có thể làm cho tướng quân mở ra lệ riêng.
Người hầu cận đợi ở thư phòng từ lâu, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài, gã vội chạy ra ngoài đón.
"Sao rồi, hỏi thăm rõ ràng cả rồi chứ?" Sau khi Lý Dụ ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.
Người hầu cận vội lời ít mà ý nhiều, nói lại chuyện của Giang gia một lần.
"Thì ra là một nữ thương hộ thanh danh không tốt lắm, không trách được to gan như vậy." Lý Dụ có chút thất vọng, chẳng qua nghĩ đến gương mặt tựa phù dung trước cửa sổ kia, đôi con ngươi linh động không biết sợ kia, còn có nụ cười đắc ý trên khoé miệng của nữ nhân, hắn ta vẫn là quyết định: "Ngày mai, ngươi thu xếp bà mối đến Giang phủ cầu hôn, cứ nói ta muốn nạp nàng làm thiếp."
"Tướng quân, nhìn vào tin tức ta hỏi thăm được, Giang cô nương sợ là sẽ không đồng ý đâu?" Người hầu cận thấp thỏm nhắc nhở.
"Nàng chỉ là một nữ thương hộ, sao có thể..." Lý Dụ vừa muốn phản bác, trước mắt lại hiện ra đôi mắt đẹp đầy khiêu khích của nữ nhân, lúc này cũng có chút không xác định, lỡ như nàng thực sự từ chối, mặt mũi hắn cũng khó coi. Ngón trỏ vô ý thức gõ bàn, trầm tư một lát, Lý Dụ đổi chủ ý: "Như vậy, ngươi để cho bà mối đến Cố gia, để cho nữ quyến của Cố gia ra mặt đi đánh tiếng gió, cũng nói cho Cố gia, chỉ cần bọn họ có thể trong vòng ba ngày thúc đẩy việc này, ta sẽ cho Cố... cho thiếu gia gì đó của Cố gia kia một chức quan." Lần này hắn ta chỉ ở thành Bình Dương nghỉ ngơi nửa tuần, rất nhanh lại phải lên đường, không có thời gian lãng phí trên người một nữ nhân.
Người hầu cận muốn hỏi nếu Giang cô nương dù thế nào đi nữa cũng không đồng ý thì nên làm cái gì bây giờ, cũng không chờ gã mở miệng, Lý Dụ đã đứng dậy rời đi, trở về phòng nghỉ ngơi.
Người hầu cận đứng ở bên ngoài một lát, chợt vỗ vỗ đầu, cảm thấy chính mình phạm vào ngu ngốc rồi.
Tướng quân là đại quan tam phẩm tay nắm thực quyền, nữ nhân muốn tìm tướng quân nương tựa đếm không hết, tướng quân đều chẳng thèm để ý tới. Nhiều năm như vậy, tướng quân khó được coi trọng một nữ nhân còn ban cho nàng thân phận, tiểu thư Giang gia làm sao có thể không muốn? Chỉ cần nữ quyến Cố gia đi nói cho nàng một chút đạo lý, tin chắc nàng sẽ đồng ý, để cho gã thuận thuận lợi lợi làm thoả đáng việc được giao.
Bà mối rất nhanh đã đến cửa lớn Cố gia.
Nhị lão gia lại ra khỏi nhà kết bạn rồi, trong nhà chỉ còn mẹ con Nhị phu nhân.
Tiễn bước bà mối, mẹ con hai người ở phòng trong nói chuyện.
Cánh tay của Cố Nghi còn đang treo, có chút lo lắng: "Mẫu thân, người trực tiếp nhận lời như vậy, biểu muội không đồng ý thì làm sao bây giờ?"
Nhị phu nhân cười nhìn gã: "Sao con ngu như vậy? Lý tướng quân là thân phận gì, nó có thể không đồng ý? Bà mối cũng đã nói, hôm qua nó ở trước mặt nhiều người như vậy quyến rũ Lý tướng quân, nếu không phải như thế, Lý tướng quân nào biết được nó là ai? Bây giờ biết được Lý tướng quân muốn nạp nó vào cửa, không biết nó cao hứng bao nhiêu đâu." Một đứa con gái lỡ thì còn có thể leo lên cành cây cao, không biết dùng thủ đoạn bì ổi gì.
Cố Nghi có chút ghen tỵ, chuyển tầm mắt nói: "Biểu muội từ trước đến giờ tâm khí cao, chưa chắc muốn làm thiếp cho người ta." Không nói tới gia sản, biểu muội quốc sắc thiên hương, gã vẫn luôn mơ tưởng tới nàng. Bình thường không cảm thấy gì, bây giờ nàng sắp bị người khác cướp đi rồi, gã càng nghĩ càng buồn bực.
Nhị phu nhân nhìn ra tâm tử nhỏ của con trai, lời nói thấm thía khuyên gã: "Đứa nhỏ ngốc, nữ nhân xinh đẹp có cả đống, cơ hội làm thân cùng phủ tham tướng cũng không nhiều, lần này chỉ cần chúng ta giúp việc, Lý tướng quân nhất định sẽ cất nhắc con. Con đọc sách không được, lăn lộn trong trong quân vớt được nhất quan bán chức[1] coi như là có tiền đồ rồi. Mau thu lại chút tâm tư này đi, vạn vạn lần không thể lộ ra trước mặt người khác, đặc biệt tương lai thấy Lý tướng quân, chuyện của nàng con thừa ra một câu cũng không được hỏi thăm."
[1] Nhất quan bán chức: chức vị quan hàm nhất định, nói về chức quan, mang hàm nghĩa xấu, ý chỉ chức to chức nhỏ tóm lại là có chức quan; gần nghĩa với câu đại quan tiểu lại, có chức có quyền.
Cố Nghi hừ một tiếng: "Mẫu thân nghĩ đến thật hay, hắn ta chỉ là nạp biểu muội làm thiếp, hai nhà cũng không coi là quan hệ thông gia thực sự, Sao Lý tướng quân chịu thật lòng cất nhắc con? Nhiều nhất cho con một chức quan rách nát nào đó tống cổ con đi." Khi đó biểu muội đã thành người của hắn ta rồi, Lý Dụ cho dù không cho gã chức vụ gì, Cố gia có thể làm gì?
"Cái này con cũng không biết, biểu muội con lại là thiếp đầu tiên Lý tướng quân nạp, nghe là thân phận thấp, nhưng Lý gia không có nữ nhân khác, nàng vào phủ có thể đương gia ngay, điều này còn không thể thuyết minh Lý tướng quân có bao nhiêu coi trọng nàng sao? Hừ, biểu muội con coi như là có bản lĩnh rồi." Nhị phu nhân châm chọc giễu cợt một tiếng, suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: "Thôi, ta đi qua bên kia một chuyến, con thì an phận ở nhà dưỡng thương đi."
Cố Nghi mấp máy môi, nhìn nhìn cánh tay của mình, không ngăn cản nữa.
Nếu quả thực đúng như mẫu thân đoán, đổi biểu muội lấy tiền đồ, cũng không tính là chịu thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.