Chương 7: Hắn Nguyện Rút Ngắn Tuổi Thọ
Ngỏa Tinh Sắc
02/09/2023
Tô Nhật không thể ngờ con gái có thể lấy lòng được Lĩnh Quỳ, cô ấy và Tô Nhật từng là bạn cùng khóa thời đại học, tuy có nói chuyện đôi ba câu nhưng mối quan hệ không được xem là thân thiết như bạn bè, thời đại học cả khóa ai cũng biết đảng viên Lĩnh Quỳ là người rất khó tiếp xúc, từ tính tình đến cả vẻ bề ngoài không được dịu dàng như bao cô gái khác. Nói gì thì nói dù gì chuyện lần này cũng may mắn trôi qua êm đẹp, Nghịch Nhi được tiếp tục đi học, Nghịch Tử Thiên cũng đã bớt giận, hai cha con họ Nghịch này đúng là thích gây áp lực cho người khác mà.
Ngày hôm sau Chu Đảo được điều bay sang Balan làm việc, người trông coi Nghịch Nhi thay chỗ anh hai ngày qua sáng nay sẽ đến và bắt đầu trông cô từ thời gian tới, Nghịch Nhi đã mười tuổi rồi mà cha còn thuê người trông coi thật khiến cô quá xấu hổ, nhưng có nài nỉ đến gãy lưỡi Nghịch Tử Thiên cũng không thay đổi ý định đó, tiếp tục chống đối với cha cô không có cái gan đó.
Sáu giờ sáng Tiểu Nhi thức dậy ngồi ngắm rèm cửa ở trên giường, đầu tóc như mớ rơm khô lộn xộn không ngay ngắn, cô thích ngắm cảnh ánh sáng đến và đánh thức căn phòng tù túng nhưng ấm áp này. Phong cách căn nhà này rất hợp với cha mẹ cô, uy nghiêm có chút ảm đảm nhưng luôn ấm cúng. Một cảm giác bất an truyền đến nhưng cô vẫn nhất quyết làm thinh vì nghĩ trong cái nhà này còn ai khác ngoài Chu Đảo và cô? Nhưng không, chính thực là một dự cảm đúng, cánh tay Nghịch Nhi chống phía sau chợt bị thứ gì đó ươn ướt, mềm mại quấn lấy, cô quay sang nhìn với vẻ mặt bình thản, không biết từ bao giờ cô đã không còn sợ cái cảm giác bị thứ này quấn lấy nữa, cô nắm đầu còn con rắn lục xách lên, tinh nghịch lấy thân nó quấn thành hình một nút thắt lỏng, chợt cảm thấy có gì đó lạ lạ, cô nắm đầu con rắn quay lên hỏi.
"Chú hình như dài ra thêm đúng không, trên mình còn có thêm mấy đốm xanh đậm nữa!".
Không gian lặng thinh, không một tiếng đáp lại, chợt cửa phòng mở ra... "Này, mới mua thú cưng mới đó à!?".
"Đâu có, này là chú...CHÚ! SAO CHÚ ĐỨNG ĐÓ, VẬY CÒN CÁI THỨ NÀY!".
Nghịch Tiểu Nhi sợ đến đứng hình, cô còn đang chơi nó rất vui nữa, con rắn lục kia cuối cùng cũng trốn thoát khỏi bàn tay chằn chịt của cô, nó bò xuống dưới sàn rồi lại quấn vòng quanh chân cô như đang chơi đùa, Nghịch Nhi vừa tức vừa sợ sút nó một cú bay qua rèm cửa đạp vào tấm cửa kính phía sau. Lục xà từ cửa đi vào, gương mặt không giấu nổi vết chân chim, anh tóm con rắn lại cho nó tùy thích trườn bò trên cơ thể đang hóa thành người của mình. Nghịch Nhi cảm thấy kinh tởm chui vào chăn quấn cơ thể lại chỉ chừa ra phần đầu.
"Từ lúc tôi gặp chú xung quanh chẳng khác gì cái nhà rắn, hết con này tới con kia đến tìm tôi! Chú mang đi hết giùm tôi đi!".
Lục xà nhếch miệng thè lưỡi ra chạm vào lưỡi con rắn kia chơi đùa, "Có lẽ là vậy hoặc cũng có lẽ là không phải. Rắn bò vào phòng tìm em thì em phải hỏi nó chứ!".
Chậc... Nghịch Nhi chậc lưỡi, cau mày nhảy xuống giường, "Chú mang nó đi đâu thì đi đi, cả chú cũng đi luôn!", nói rồi cô vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Ngày hôm nay cô sẽ đến lớp học võ, phấn khích quá đi! Lòng Nghịch Nhi vừa nghĩ tới chuyện khác liền vui hí hửng, bước ra khỏi nhà vệ sinh cô chạy xuống lầu tìm Chu Đảo để cả hai cùng đến lớp dạy võ, chỉ là xuống đến phòng khách Chu Đảo đâu không thấy mà chỉ thấy con rắn kia còn ngồi đó nghịch với con rắn khác.
Cô lục tung cả cái nhà lên tìm cho bằng được Chu Đảo, "Chú A Đảo ơi! Chú A Đảo! Chú ơi!".
"Đến giờ đi học rồi, lên xe!", lục xà ngồi đó nghịch con rắn kia được một lúc liền đúc nó bỏ vào túi áo trong, đưa tay lên xem đồng hồ rồi quay ra bảo cô.
''Gì? Đừng nói chú... ".
"Đúng, chính nó! Tôi nói rồi, từ bây giờ đến khi con cáo kia xuất hiện, tôi sẽ đi theo em!".
"Chú nói thật đó hả? Tôi không muốn ăn thịt cáo hầm củ cải nữa, chú bảo con cáo kia đừng tìm tôi!".
Nghịch Nhi nói rồi xách túi chạy ra cửa, bóng lưng bé nhỏ hoàn toàn hiện diện trong tâm trí của kẻ đang khuyết mặt, lục xà đúc tay vào túi quần vừa đi ra cửa vừa nói giọng thỏ thẻ.
"Chuyện đã tới nước này số phận cũng không cứu nổi em, hắn vì muốn mau chóng thành người mà rút ngắn tuổi thọ của từng kiếp, nếu không đợi hắn tu được thành người có lẽ đến lúc đó em đã không còn!".
Ngày hôm sau Chu Đảo được điều bay sang Balan làm việc, người trông coi Nghịch Nhi thay chỗ anh hai ngày qua sáng nay sẽ đến và bắt đầu trông cô từ thời gian tới, Nghịch Nhi đã mười tuổi rồi mà cha còn thuê người trông coi thật khiến cô quá xấu hổ, nhưng có nài nỉ đến gãy lưỡi Nghịch Tử Thiên cũng không thay đổi ý định đó, tiếp tục chống đối với cha cô không có cái gan đó.
Sáu giờ sáng Tiểu Nhi thức dậy ngồi ngắm rèm cửa ở trên giường, đầu tóc như mớ rơm khô lộn xộn không ngay ngắn, cô thích ngắm cảnh ánh sáng đến và đánh thức căn phòng tù túng nhưng ấm áp này. Phong cách căn nhà này rất hợp với cha mẹ cô, uy nghiêm có chút ảm đảm nhưng luôn ấm cúng. Một cảm giác bất an truyền đến nhưng cô vẫn nhất quyết làm thinh vì nghĩ trong cái nhà này còn ai khác ngoài Chu Đảo và cô? Nhưng không, chính thực là một dự cảm đúng, cánh tay Nghịch Nhi chống phía sau chợt bị thứ gì đó ươn ướt, mềm mại quấn lấy, cô quay sang nhìn với vẻ mặt bình thản, không biết từ bao giờ cô đã không còn sợ cái cảm giác bị thứ này quấn lấy nữa, cô nắm đầu còn con rắn lục xách lên, tinh nghịch lấy thân nó quấn thành hình một nút thắt lỏng, chợt cảm thấy có gì đó lạ lạ, cô nắm đầu con rắn quay lên hỏi.
"Chú hình như dài ra thêm đúng không, trên mình còn có thêm mấy đốm xanh đậm nữa!".
Không gian lặng thinh, không một tiếng đáp lại, chợt cửa phòng mở ra... "Này, mới mua thú cưng mới đó à!?".
"Đâu có, này là chú...CHÚ! SAO CHÚ ĐỨNG ĐÓ, VẬY CÒN CÁI THỨ NÀY!".
Nghịch Tiểu Nhi sợ đến đứng hình, cô còn đang chơi nó rất vui nữa, con rắn lục kia cuối cùng cũng trốn thoát khỏi bàn tay chằn chịt của cô, nó bò xuống dưới sàn rồi lại quấn vòng quanh chân cô như đang chơi đùa, Nghịch Nhi vừa tức vừa sợ sút nó một cú bay qua rèm cửa đạp vào tấm cửa kính phía sau. Lục xà từ cửa đi vào, gương mặt không giấu nổi vết chân chim, anh tóm con rắn lại cho nó tùy thích trườn bò trên cơ thể đang hóa thành người của mình. Nghịch Nhi cảm thấy kinh tởm chui vào chăn quấn cơ thể lại chỉ chừa ra phần đầu.
"Từ lúc tôi gặp chú xung quanh chẳng khác gì cái nhà rắn, hết con này tới con kia đến tìm tôi! Chú mang đi hết giùm tôi đi!".
Lục xà nhếch miệng thè lưỡi ra chạm vào lưỡi con rắn kia chơi đùa, "Có lẽ là vậy hoặc cũng có lẽ là không phải. Rắn bò vào phòng tìm em thì em phải hỏi nó chứ!".
Chậc... Nghịch Nhi chậc lưỡi, cau mày nhảy xuống giường, "Chú mang nó đi đâu thì đi đi, cả chú cũng đi luôn!", nói rồi cô vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Ngày hôm nay cô sẽ đến lớp học võ, phấn khích quá đi! Lòng Nghịch Nhi vừa nghĩ tới chuyện khác liền vui hí hửng, bước ra khỏi nhà vệ sinh cô chạy xuống lầu tìm Chu Đảo để cả hai cùng đến lớp dạy võ, chỉ là xuống đến phòng khách Chu Đảo đâu không thấy mà chỉ thấy con rắn kia còn ngồi đó nghịch với con rắn khác.
Cô lục tung cả cái nhà lên tìm cho bằng được Chu Đảo, "Chú A Đảo ơi! Chú A Đảo! Chú ơi!".
"Đến giờ đi học rồi, lên xe!", lục xà ngồi đó nghịch con rắn kia được một lúc liền đúc nó bỏ vào túi áo trong, đưa tay lên xem đồng hồ rồi quay ra bảo cô.
''Gì? Đừng nói chú... ".
"Đúng, chính nó! Tôi nói rồi, từ bây giờ đến khi con cáo kia xuất hiện, tôi sẽ đi theo em!".
"Chú nói thật đó hả? Tôi không muốn ăn thịt cáo hầm củ cải nữa, chú bảo con cáo kia đừng tìm tôi!".
Nghịch Nhi nói rồi xách túi chạy ra cửa, bóng lưng bé nhỏ hoàn toàn hiện diện trong tâm trí của kẻ đang khuyết mặt, lục xà đúc tay vào túi quần vừa đi ra cửa vừa nói giọng thỏ thẻ.
"Chuyện đã tới nước này số phận cũng không cứu nổi em, hắn vì muốn mau chóng thành người mà rút ngắn tuổi thọ của từng kiếp, nếu không đợi hắn tu được thành người có lẽ đến lúc đó em đã không còn!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.