Chương 61: Người Biến Mất
Ngỏa Tinh Sắc
07/06/2024
Bên trong thư viện trường, kể từ ngày tổng kết đèn nơi đây đều bật suốt từ ngày này qua ngày nọ, giáo viên còn thường xuyên đi khảo sát giúp đỡ học sinh ôn thi thuận lợi ngoài giờ ôn trực tiếp ở lớp. Ở một góc học tập nhỏ trên tầng ba, bóng lưng gầy gò quay về phía ô cửa sổ kính trong suốt, một nữ sinh mặc đồng phục thể dục trường đã ngồi đấy từ bốn giờ sáng.
Nghịch Tiểu Nhi nửa tháng nay đều phải ở lại kí túc xá trường để tiện cho việc ôn thi, đích điểm đã gần kề chỉ cần vượt qua kì thi này cô liền có thể chứng minh bản thân mình cho cha thấy cô cũng có thể làm kiến trúc sư.
Chưa nói tới tiểu hồ ly kia đã nửa tháng nay không gặp mặt, cô nhớ hắn rồi!
Thời tiết chuyển xấu mấy ngày nay mưa hoài không dứt một khắc, loa tin tức ở trường mỗi ngày đều phát 30p nói những điểm quan trọng của ngày hôm trước. Kể từ khi cô một mình đến kí túc ở, mỗi ngày đều có kẻ bám đuôi theo.
…
Ở nhà vẫn còn trú ngụ một con hồ ly và một con xà tinh. Ngôi nhà u ám bị cơn mưa làm cho càng trở nên u ám, đèn nhà không thèm đốt, chỉ le lói một chút ánh sáng từ chiếc nến đặt giữa phòng khách.
“Ngươi coi ngươi biến cái nhà này ra nông nỗi gì rồi! Đèn thì không mở đi đốt nến, ngươi tìm kích thích sao?”.
Hắc Quản ngồi trong bếp hút thuốc, màn đêm tĩnh mịch ngoài trời thì mưa rả rích khiến vạn vật đều trở nên co mình. Khói thuốc bay lả lơi vào trong không gian, đôi mắt rắn vào đêm lói lên tia sáng có chút nham hiểm.
“Ngươi muốn bọn người ngoài kia vào đây xé xát chúng ta ra à, một mình ngươi chết thì không sao nhưng ta vẫn muốn sống”.
“Chết cái con rắn nhà ngươi ấy, miệng ăn mắm ăn muối”, hắn liếc người trong bếp một cái rồi xoay người ngã nhào xuống ghế, hắn buồn chán nhớ tới cô, “Ta có thể đi thăm Nghịch Nhi không?”.
“Không! Ngươi lòi đuôi ra ngoài chỉ thêm phiền phức. Một là làm phiền cô ấy ôn thi, hai là bị xé xát, Nghịch Tiểu Nhi còn chưa ăn thịt ngươi thì ngươi giữ yên đó đi”.
“Đúng đúng, ta phải giữ thân như ngọc chờ cô ấy về!”.
Hắc Quản nhìn con cáo vui mừng quẫy đuôi phịch phịch trên sofa mà kiềm lòng không nổi thở hắt ra một hơi. Anh đứng dậy đi tới trước mặt hắn.
“Chúng ta không thể ở yên đây được nữa! Sớm muộn gì cũng có kẻ không biết sợ lẻn vào đây, ngôi nhà này không thể có xây xát!”.
“Sao nay ngươi nói gì cũng đúng hết vậy!? Nhà của Nghịch Nhi tất nhiên không thể bị hỏng rồi! Nhưng Nghịch Nhi về không thấy ta thì biết làm sao?”.
“Nhớ nhau không chết được! Đến nhà ta đi!”.
“Nhà ngươi? Ả kia cũng ở đó?”.
“Chết rồi!”.
“Được, vậy đến nhà ngươi đi!”, hắn lập tức bật dậy.
Ngọn nến cháy giữa chừng bị gió thổi vụt tắt, căn nhà chính thức bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng mưa rì rào bên ngoài sân dội vào máng xối lộp bộp, căn nhà dần dần không còn lại hơi ấm.
“Hành Dục, ngươi còn nhớ… Hành Dục, Hành Dục!!!”.
Đang đi cùng nhau chớp mắt cái còn mỗi Hắc Quản đứng bơ vơ giữa con hẻm.
“Chậc!!”, khỏi nói anh cũng biết con cáo kia cuối cùng vẫn không kiềm lòng nổi mà chạy đi tìm ai rồi.
Giữa đường Kỷ Hành Dục đang đi thì bị một đám người xúm nhau bu kín vòng quanh hắn. Con cáo này ngoài người hắn thích ra thì không một ai nhìn nổi cái nụ cười đáng sợ của hắn khi này. Mái tóc trắng bạch kim hơi nhuộm vàng bị nước mưa làm cho ướt sũng bị hắn tùy tiện xướt ngược lên trên trông càng trở nên yêu nghiệt. Gương mặt trắng trẻo bị nước mưa làm cho tái nhạt đi.
“Chờ ngươi miết cuối cùng cũng chờ được rắn bò khỏi hang”.
Một tên trong số chúng vênh váo nói lớn, bọn chúng ai cũng như ai đầu tóc đen mun vón cục bị nước mưa xối vào nhìn càng thêm tệ hại.
Kỷ Hành Dục chán nản ngẩng mặt lên trời, sát khí vòng quanh hắn nồng nặc đến mưa cũng không tẩy đi được, hắn nhớ Nghịch Tiểu Nhi, nhớ đến phát điên, nhớ đến không thể kiềm chế nổi nhưng bọn khốn kiếp này lại to gan ngăn cản hắn đến gặp cô.
“Chết tiệt!”.
“Bắt hắn về cho chủ nhân!”.
Hắc Quản vừa ngửi ra nơi tỏa ra mùi của Kỷ Hành Dục, vừa tìm đến nơi đã thấy một bãi chiến trường tanh tửi, lấy đông hiếp yếu mà vẫn không ăn thua, một lũ kiến ruồi nhặn dơ bẩn.
Kỷ Hành Dục ngồi trên một cái xác chết, gương mặt vô cảm nhìn vào bức tường phía đối diện.
“Lột đồ của ngươi ra!”.
Dưới cơn mưa mỗi lúc một tầm tã, giọng hắn lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Ngươi điên à!”.
“LỘT RA!!”.
Con mẹ nó, quát cái gì mà quát!
Giữa đêm, Nghịch Tiểu Nhi che ô trở về phòng kí túc xá ở sau trường, cô một tay ôm tập một tay cầm dù chầm chậm đi giữa trời mưa to.
“Mưa mãi không biết chán, mưa, mưa, mưa!!!”.
Cô vừa đi vừa trách thầm, ông trời là đang muốn cản trở chuyện thi cử của cô sao? Không muốn cô thành tài chứng minh cho cha mẹ thấy hay sao? Quá đáng quá!
Giữa đường đột nhiên sấm chớp đùng đoàng nổ ra trên đầu, Nghịch Tiểu Nhi giật thót tim một cái, sấm chớp như đấm thẳng xuống đầu cô.
“Nghịch…!!! Nghịch Nhiiii!!!”.
Kỷ Hành Dục vừa thấy bóng cô từ trên nóc nhà vui mừng chưa kịp đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nhói thủng tim gan.
Nghịch Tiểu Nhi vừa liếc mắt trông thấy hắn thì cùng lúc bị một bóng đen từ phía sau đâm tới xuyên thủng ngực rồi vồ tới nuốt lấy cả cơ thể cô tan vào trong mưa.
“TRẢ CÔ ẤY CHO TAAA!!!”.
Nghịch Tiểu Nhi nửa tháng nay đều phải ở lại kí túc xá trường để tiện cho việc ôn thi, đích điểm đã gần kề chỉ cần vượt qua kì thi này cô liền có thể chứng minh bản thân mình cho cha thấy cô cũng có thể làm kiến trúc sư.
Chưa nói tới tiểu hồ ly kia đã nửa tháng nay không gặp mặt, cô nhớ hắn rồi!
Thời tiết chuyển xấu mấy ngày nay mưa hoài không dứt một khắc, loa tin tức ở trường mỗi ngày đều phát 30p nói những điểm quan trọng của ngày hôm trước. Kể từ khi cô một mình đến kí túc ở, mỗi ngày đều có kẻ bám đuôi theo.
…
Ở nhà vẫn còn trú ngụ một con hồ ly và một con xà tinh. Ngôi nhà u ám bị cơn mưa làm cho càng trở nên u ám, đèn nhà không thèm đốt, chỉ le lói một chút ánh sáng từ chiếc nến đặt giữa phòng khách.
“Ngươi coi ngươi biến cái nhà này ra nông nỗi gì rồi! Đèn thì không mở đi đốt nến, ngươi tìm kích thích sao?”.
Hắc Quản ngồi trong bếp hút thuốc, màn đêm tĩnh mịch ngoài trời thì mưa rả rích khiến vạn vật đều trở nên co mình. Khói thuốc bay lả lơi vào trong không gian, đôi mắt rắn vào đêm lói lên tia sáng có chút nham hiểm.
“Ngươi muốn bọn người ngoài kia vào đây xé xát chúng ta ra à, một mình ngươi chết thì không sao nhưng ta vẫn muốn sống”.
“Chết cái con rắn nhà ngươi ấy, miệng ăn mắm ăn muối”, hắn liếc người trong bếp một cái rồi xoay người ngã nhào xuống ghế, hắn buồn chán nhớ tới cô, “Ta có thể đi thăm Nghịch Nhi không?”.
“Không! Ngươi lòi đuôi ra ngoài chỉ thêm phiền phức. Một là làm phiền cô ấy ôn thi, hai là bị xé xát, Nghịch Tiểu Nhi còn chưa ăn thịt ngươi thì ngươi giữ yên đó đi”.
“Đúng đúng, ta phải giữ thân như ngọc chờ cô ấy về!”.
Hắc Quản nhìn con cáo vui mừng quẫy đuôi phịch phịch trên sofa mà kiềm lòng không nổi thở hắt ra một hơi. Anh đứng dậy đi tới trước mặt hắn.
“Chúng ta không thể ở yên đây được nữa! Sớm muộn gì cũng có kẻ không biết sợ lẻn vào đây, ngôi nhà này không thể có xây xát!”.
“Sao nay ngươi nói gì cũng đúng hết vậy!? Nhà của Nghịch Nhi tất nhiên không thể bị hỏng rồi! Nhưng Nghịch Nhi về không thấy ta thì biết làm sao?”.
“Nhớ nhau không chết được! Đến nhà ta đi!”.
“Nhà ngươi? Ả kia cũng ở đó?”.
“Chết rồi!”.
“Được, vậy đến nhà ngươi đi!”, hắn lập tức bật dậy.
Ngọn nến cháy giữa chừng bị gió thổi vụt tắt, căn nhà chính thức bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại tiếng mưa rì rào bên ngoài sân dội vào máng xối lộp bộp, căn nhà dần dần không còn lại hơi ấm.
“Hành Dục, ngươi còn nhớ… Hành Dục, Hành Dục!!!”.
Đang đi cùng nhau chớp mắt cái còn mỗi Hắc Quản đứng bơ vơ giữa con hẻm.
“Chậc!!”, khỏi nói anh cũng biết con cáo kia cuối cùng vẫn không kiềm lòng nổi mà chạy đi tìm ai rồi.
Giữa đường Kỷ Hành Dục đang đi thì bị một đám người xúm nhau bu kín vòng quanh hắn. Con cáo này ngoài người hắn thích ra thì không một ai nhìn nổi cái nụ cười đáng sợ của hắn khi này. Mái tóc trắng bạch kim hơi nhuộm vàng bị nước mưa làm cho ướt sũng bị hắn tùy tiện xướt ngược lên trên trông càng trở nên yêu nghiệt. Gương mặt trắng trẻo bị nước mưa làm cho tái nhạt đi.
“Chờ ngươi miết cuối cùng cũng chờ được rắn bò khỏi hang”.
Một tên trong số chúng vênh váo nói lớn, bọn chúng ai cũng như ai đầu tóc đen mun vón cục bị nước mưa xối vào nhìn càng thêm tệ hại.
Kỷ Hành Dục chán nản ngẩng mặt lên trời, sát khí vòng quanh hắn nồng nặc đến mưa cũng không tẩy đi được, hắn nhớ Nghịch Tiểu Nhi, nhớ đến phát điên, nhớ đến không thể kiềm chế nổi nhưng bọn khốn kiếp này lại to gan ngăn cản hắn đến gặp cô.
“Chết tiệt!”.
“Bắt hắn về cho chủ nhân!”.
Hắc Quản vừa ngửi ra nơi tỏa ra mùi của Kỷ Hành Dục, vừa tìm đến nơi đã thấy một bãi chiến trường tanh tửi, lấy đông hiếp yếu mà vẫn không ăn thua, một lũ kiến ruồi nhặn dơ bẩn.
Kỷ Hành Dục ngồi trên một cái xác chết, gương mặt vô cảm nhìn vào bức tường phía đối diện.
“Lột đồ của ngươi ra!”.
Dưới cơn mưa mỗi lúc một tầm tã, giọng hắn lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Ngươi điên à!”.
“LỘT RA!!”.
Con mẹ nó, quát cái gì mà quát!
Giữa đêm, Nghịch Tiểu Nhi che ô trở về phòng kí túc xá ở sau trường, cô một tay ôm tập một tay cầm dù chầm chậm đi giữa trời mưa to.
“Mưa mãi không biết chán, mưa, mưa, mưa!!!”.
Cô vừa đi vừa trách thầm, ông trời là đang muốn cản trở chuyện thi cử của cô sao? Không muốn cô thành tài chứng minh cho cha mẹ thấy hay sao? Quá đáng quá!
Giữa đường đột nhiên sấm chớp đùng đoàng nổ ra trên đầu, Nghịch Tiểu Nhi giật thót tim một cái, sấm chớp như đấm thẳng xuống đầu cô.
“Nghịch…!!! Nghịch Nhiiii!!!”.
Kỷ Hành Dục vừa thấy bóng cô từ trên nóc nhà vui mừng chưa kịp đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nhói thủng tim gan.
Nghịch Tiểu Nhi vừa liếc mắt trông thấy hắn thì cùng lúc bị một bóng đen từ phía sau đâm tới xuyên thủng ngực rồi vồ tới nuốt lấy cả cơ thể cô tan vào trong mưa.
“TRẢ CÔ ẤY CHO TAAA!!!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.