9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 325: Âm mưu của Diệp Lan Chi
Nhất Phiến Thu Diệp
09/05/2021
Sau khi trở về từ phòng vệ sinh, cô nhìn thấy Lục Khải Vũ đứng trước cửa phòng bệnh đợi mình, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.
“Thế nào rồi?” Cô bước đến và hỏi.
Bởi vì vừa mới mắc mưa nên tóc của cô vẫn còn hơi ướt, quần áo cũng ẩm ướt theo.
“Lạnh không?” Lục Khải Vũ cởi áo khoác của mình và khoác lên cho cô.
“Sắc mặt của anh không tốt, có chuyện gì sao?” Cô liếc mắt nhìn thoáng qua phòng bệnh rồi hỏi.
Lục Khải Vũ đưa tay ra ôm cô vào lòng: “Khải Dã đến rồi, đang ở trong phòng bệnh. Bác sĩ nói rằng Diệp Lan Chi vì chảy quá nhiều máu nên tổn thương đến tử cung, sau này không thể sinh con được nữa.”
“Em không đẩy cô ấy!” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh và kiên định.
Lục Khải Vũ ngẩng đầu, nhẹ nhàng giúp cô lau đi một vệt nước mưa trên thái dương: “Anh biết. Chúng ta đã quá bất cẩn.
“Tại sao Khải Dã lại đến nhanh thế?” Cô cau mày. Lục Khải Vũ khẽ thở dài: “Hôm nay bố của bạn nó đang mổ ở bệnh viện chỉnh hình, ngay ở bên kia đường. Họ hàng nhà chúng là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình của bệnh viện này, hôm nay có thể là nó đến đây để hỏi ý kiến bác sĩ về các vấn đề xuất hiện trong giải phẫu giúp bạn nó?”
Anh không thể đoán được tâm lý của em trai mình đối với Lưu Cửu Nhạ là như thế nào. Lần đầu nhìn thấy hai người kia, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy Khải Dã vì cô ta mà chủ động tìm đến người họ hàng làm bác sĩ này để hỏi chi tiết về cuộc phẫu thuật xương và một số điều cần chú ý sau ca phẫu thuật. Chẳng lẽ bác sĩ ở khoa chỉnh hình không nói gì sao? Sao lại ân cần như thế?
Đang nghĩ ngợi thì Lục Khải Dã bước ra khỏi phòng với vẻ mặt ảm đạm.
“Anh cả, anh phải cho em một lời giải thích!” Giọng điệu của anh ta rất tệ, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Hân Hy có chút đáng sợ.
Lục Khải Vũ nhướng mày, bảo vệ Mạc Hân Hy phía sau: “Cô ta tự ngã, tại sao lại muốn bọn anh giải thích?”
“Tự ngã? Anh à, anh cứ bảo vệ chị ấy như thế sao? Cho dù Diệp Lan Chi đã từng bán con của hai người cho bọn buôn người, nhưng mà đó cũng là chuyện trước kia. Anh đã đồng ý với em là đợi đến khi cô ấy sinh con xong thì mới truy cứu, đứa bé chẳng có tội tình gì cả, sao hai người lại vội vàng thế!” Anh ta vô cùng phẫn nộ và đau lòng.
Vừa rồi Diệp Lan Chi van xin cô y tá cho họ xem hình ảnh của đứa bé bị mất. Hai đứa bé đã phát triển đầy đủ, tay chân mặt mũi đều đủ hết.
Đó là con trai của anh ta! Lúc nhìn thấy bức ảnh ấy, anh ta đau lòng không thở nổi.
“Anh cả, con của anh là bảo bối vậy con của em thì nên chết đi à?” Hai mắt của Lục Khải Dã đỏ ngầu, nghĩ đến hai đứa trẻ thì cả người anh ta đều muốn phát điên.
Mạc Hân Hy bước ra từ sau lưng Lục Khải Vũ, không nói gì mà nhanh chóng đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng, Diệp Lan Chi đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, trông cô ta có vẻ yếu ớt và bất lực.
Cô ta không nhìn về phía Mạc Hân Hy mà nhìn Lục
Khải Dã ở phía sau.
“Cậu hai, thật xin lỗi, em không thể bảo vệ được con của chúng ta!” Vừa nói, nước mắt của cô ta vừa rơi như mưa.
Sau đó, cô ta nhìn về phía Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ: “Hân Hy, anh cả, lúc trước em bán con của hai người. Giờ đây hai người lại giết con của em, chúng ta còn có thể hoà nhau được chưa?”
“Hoà nhau, dựa vào cái gì?” Trước khi Mạc Hân Hy nói,
Lục Khải Dã đã lên tiếng trước. Lục Khải Vũ bất mãn liếc nhìn em trai mình, sau đó quay đầu nhìn Diệp Lan Chi: “Chúng ta hoà nhau thế nào?”
Diệp Lan Chi liếc nhìn cậu hai nhà họ Lục, cụp mắt xuống, lộ vẻ đau đớn và bất lực: “Các người để tôi được tự do đi, tiêu huỷ tất cả chứng cứ, không đến đồn cảnh sát kiện tôi, có thể chứ? Tôi, tôi không muốn ngồi tù.”
Thì ra Diệp Lan Chi đã tính kể từ rất lâu, chờ bọn họ sập bẫy! “Cô muốn giết tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải thả cô ra?” Mạc Hân Hy chế nhạo.
Diệp Lan Chi liếc nhìn Lục Khải Dã rồi lặng lẽ rơi lệ. Khuôn mặt tái nhợt và những giọt nước mắt bất lực rất dễ khơi dậy khát vọng che chở của đàn ông.
“Thế nào rồi?” Cô bước đến và hỏi.
Bởi vì vừa mới mắc mưa nên tóc của cô vẫn còn hơi ướt, quần áo cũng ẩm ướt theo.
“Lạnh không?” Lục Khải Vũ cởi áo khoác của mình và khoác lên cho cô.
“Sắc mặt của anh không tốt, có chuyện gì sao?” Cô liếc mắt nhìn thoáng qua phòng bệnh rồi hỏi.
Lục Khải Vũ đưa tay ra ôm cô vào lòng: “Khải Dã đến rồi, đang ở trong phòng bệnh. Bác sĩ nói rằng Diệp Lan Chi vì chảy quá nhiều máu nên tổn thương đến tử cung, sau này không thể sinh con được nữa.”
“Em không đẩy cô ấy!” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh và kiên định.
Lục Khải Vũ ngẩng đầu, nhẹ nhàng giúp cô lau đi một vệt nước mưa trên thái dương: “Anh biết. Chúng ta đã quá bất cẩn.
“Tại sao Khải Dã lại đến nhanh thế?” Cô cau mày. Lục Khải Vũ khẽ thở dài: “Hôm nay bố của bạn nó đang mổ ở bệnh viện chỉnh hình, ngay ở bên kia đường. Họ hàng nhà chúng là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình của bệnh viện này, hôm nay có thể là nó đến đây để hỏi ý kiến bác sĩ về các vấn đề xuất hiện trong giải phẫu giúp bạn nó?”
Anh không thể đoán được tâm lý của em trai mình đối với Lưu Cửu Nhạ là như thế nào. Lần đầu nhìn thấy hai người kia, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy Khải Dã vì cô ta mà chủ động tìm đến người họ hàng làm bác sĩ này để hỏi chi tiết về cuộc phẫu thuật xương và một số điều cần chú ý sau ca phẫu thuật. Chẳng lẽ bác sĩ ở khoa chỉnh hình không nói gì sao? Sao lại ân cần như thế?
Đang nghĩ ngợi thì Lục Khải Dã bước ra khỏi phòng với vẻ mặt ảm đạm.
“Anh cả, anh phải cho em một lời giải thích!” Giọng điệu của anh ta rất tệ, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Hân Hy có chút đáng sợ.
Lục Khải Vũ nhướng mày, bảo vệ Mạc Hân Hy phía sau: “Cô ta tự ngã, tại sao lại muốn bọn anh giải thích?”
“Tự ngã? Anh à, anh cứ bảo vệ chị ấy như thế sao? Cho dù Diệp Lan Chi đã từng bán con của hai người cho bọn buôn người, nhưng mà đó cũng là chuyện trước kia. Anh đã đồng ý với em là đợi đến khi cô ấy sinh con xong thì mới truy cứu, đứa bé chẳng có tội tình gì cả, sao hai người lại vội vàng thế!” Anh ta vô cùng phẫn nộ và đau lòng.
Vừa rồi Diệp Lan Chi van xin cô y tá cho họ xem hình ảnh của đứa bé bị mất. Hai đứa bé đã phát triển đầy đủ, tay chân mặt mũi đều đủ hết.
Đó là con trai của anh ta! Lúc nhìn thấy bức ảnh ấy, anh ta đau lòng không thở nổi.
“Anh cả, con của anh là bảo bối vậy con của em thì nên chết đi à?” Hai mắt của Lục Khải Dã đỏ ngầu, nghĩ đến hai đứa trẻ thì cả người anh ta đều muốn phát điên.
Mạc Hân Hy bước ra từ sau lưng Lục Khải Vũ, không nói gì mà nhanh chóng đẩy cửa đi vào trong phòng bệnh.
Trong phòng, Diệp Lan Chi đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, trông cô ta có vẻ yếu ớt và bất lực.
Cô ta không nhìn về phía Mạc Hân Hy mà nhìn Lục
Khải Dã ở phía sau.
“Cậu hai, thật xin lỗi, em không thể bảo vệ được con của chúng ta!” Vừa nói, nước mắt của cô ta vừa rơi như mưa.
Sau đó, cô ta nhìn về phía Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ: “Hân Hy, anh cả, lúc trước em bán con của hai người. Giờ đây hai người lại giết con của em, chúng ta còn có thể hoà nhau được chưa?”
“Hoà nhau, dựa vào cái gì?” Trước khi Mạc Hân Hy nói,
Lục Khải Dã đã lên tiếng trước. Lục Khải Vũ bất mãn liếc nhìn em trai mình, sau đó quay đầu nhìn Diệp Lan Chi: “Chúng ta hoà nhau thế nào?”
Diệp Lan Chi liếc nhìn cậu hai nhà họ Lục, cụp mắt xuống, lộ vẻ đau đớn và bất lực: “Các người để tôi được tự do đi, tiêu huỷ tất cả chứng cứ, không đến đồn cảnh sát kiện tôi, có thể chứ? Tôi, tôi không muốn ngồi tù.”
Thì ra Diệp Lan Chi đã tính kể từ rất lâu, chờ bọn họ sập bẫy! “Cô muốn giết tôi, tôi dựa vào cái gì mà phải thả cô ra?” Mạc Hân Hy chế nhạo.
Diệp Lan Chi liếc nhìn Lục Khải Dã rồi lặng lẽ rơi lệ. Khuôn mặt tái nhợt và những giọt nước mắt bất lực rất dễ khơi dậy khát vọng che chở của đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.