9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 364: Bất ngờ từ vụ va chạm giao thông
Nhất Phiến Thu Diệp
14/05/2021
Gần đây Lư Bạch Khởi vất vả lắm mới thông qua quan hệ để tìm được người phụ trách của một xưởng thuốc nổi tiếng tại Hà Thành, bọn họ đã nhắm bản quyền trong tay Lư Tử Tín nên hôm nay hẹn gặp mặt nói chuyện.
Ai ngờ bọn họ vừa lên đường đã xảy ra sự cố.
Tâm trạng anh ta vô cùng bực bội nên lúc ở trên xe đã mắng tài xế vài câu, sau đó tài xế lại trút giận lên đầu đối phương.
Vốn dĩ Lư Bạch Khởi định ngồi im trên xe không xuống, thế nhưng khi anh ta nhìn qua cửa kính thấy hình ảnh cậu nhóc mập mạp kia thì trong lòng khẽ rung động. Để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt, anh ta đã cố ý bước xuống.
Lúc này trong lòng Lư Bạch Khởi đang khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được. Hóa ra anh ta không nhìn nhầm, cậu nhóc mập mạp này quả thực trông giống con trai mình đến sáu phần, nhất là chiếc núm đồng tiền trên má phải thực sự là giống nhau như đúc.
Không hiểu vì sao, anh ta lại đột nhiên nhớ tới lời mà Nguyễn Hồng Nhung đã từng nói. Lẽ nào Tử Tín thực sự không phải là con trai anh ta mà là sản phẩm của Lăng Ái và người đàn ông khác sao?
Long Bách thấy đối phương nhìn mình chằm chằm thì không khách sáo trợn mắt hỏi anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa ông đây lại móc mắt ra bây giờ!”
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Lư Bạch Khởi hỏi.
Long Bách lùi về sau một bước, quan sát anh ta từ trên xuống dưới mấy lượt rồi đáp lại bằng giọng coi thường: “Làm sao? Không phải chỉ là một vụ va chạm thôi sao? Còn phải điều tra hộ khẩu nữa à? Trông ông cũng già rồi đấy nhỉ?” Lúc này mới Lư Bạch Khởi mới nhìn về phía chiếc xe của đối phương, nhưng vừa nhìn một cái, anh ta đã lập tức cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
Xe của người ta là Rolls Royce phiên bản giới hạn, giá trị không thể nào đoán được. Nếu như cảnh sát giao thông mà tới giải quyết thì chiếc xe của mình quả thực không đủ tầm để so sánh với chiếc xe kia.
Thế nhưng càng như vậy, anh ta càng hiếu kỳ muốn biết người trong xe là ai. Đối phương là người giàu có như vậy, chẳng lẽ là Lăng
Ái đã thực sự phản bội anh ta?
Nghĩ đến đây, anh ta vừa nhìn về phía Long Bách vừa nói: “Bạn nhỏ à, giữa chúng ta quả thật đã xảy ra va chạm, tài xế của chú có thái độ không tốt, cháu bảo người lớn nhà cháu xuống đây đi, chú sẽ thay tài xế xin lỗi bọn họ.” Thái độ của anh ta rất thành khẩn, giọng điệu rất khiêm nhường.
Thế nhưng Long Bách căn bản không quan tâm đến dáng vẻ này của anh ta: “Nếu như ông quả thật thấy áy náy thì cứ xin lỗi đám trẻ như tôi là được rồi, không cần xin lỗi người lớn nhà tôi”
Lúc này, Lư Tử Tín vẫn luôn thờ ơ ngồi trên xe cũng đã bước xuống: “Bố, nếu như cả hai bên đều có lỗi, vậy thì cứ để cảnh sát giao thông tới giải quyết đi.”
Long Bách nhìn Lư Tử Tín một cái rồi kinh ngạc chỉ vào cậu bé: “Cậu… cậu… sao trông cậu lại giống tôi như vậy?”
Lư Tử Tín lạnh lùng đáp: “Trên thế giới này thiếu gì người trông giống nhau đâu! Có gì mà phải kinh ngạc vậy?”
Mặc dù ngoài mặt nói như vậy nhưng trong lòng Lư Tử Tín đã sớm kích động vô cùng. Cậu bé đã bắt đầu tìm bố mẹ ruột của mình. Thế nhưng đã bảy năm trôi qua, người bán cậu bé ngày trước đã sớm không tìm được tung tích, cậu cũng đã tìm rất nhiều người, nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không thu hoạch được kết quả gì cả.
Hôm nay tự nhiên trên đường lại gặp được một người có ngoại hình giống mình như vậy, nếu phân tích từ góc độ di truyền học thì hẳn rằng cậu nhóc trước mặt này phải có chút quan hệ gì đó với mình.
Có điều trước mắt không thể để bố biết chuyện này được. Thế nhưng cậu đã âm thầm ghi nhớ biển số xe của đối phương, đợi đến lúc về cậu sẽ cho người đi tìm hiểu.
Khi nhìn thấy Lư Tử Tín, không chỉ Long Bách mà ngay cả Long Thiên và Long Uy đang ngồi trên xe cũng vô cùng kinh ngạc.
Long Thiên nhíu mày một cái, cảm thấy nghĩ không thông. Cậu bé vốn ghét Mạc Hân Hy nên cũng không cho người đi tìm hiểu chuyện xảy ra bảy năm trước, vì vậy nên không hề biết việc năm xưa Mạc Hân Hy sinh được chín đứa trẻ.
Long Uy càng không biết chuyện gì cả, ngày đó anh ta chỉ nói với Lục Khải Vũ những việc mà nhà họ Long có thể làm, để anh ta tìm cơ hội dân Long Thiên và Long Bách đi, tránh cho hai đứa trẻ phải chịu tổn thương.
Long Thiên ngôi không yên nên bước từ trên xe xuống, đi đến bên cạnh Long Bách.
Long Bách nhìn cậu bé một cái rồi lại chỉ vào Lư Tử Tín: “Anh, cậu ta nói giống y hệt anh!”
Ai ngờ bọn họ vừa lên đường đã xảy ra sự cố.
Tâm trạng anh ta vô cùng bực bội nên lúc ở trên xe đã mắng tài xế vài câu, sau đó tài xế lại trút giận lên đầu đối phương.
Vốn dĩ Lư Bạch Khởi định ngồi im trên xe không xuống, thế nhưng khi anh ta nhìn qua cửa kính thấy hình ảnh cậu nhóc mập mạp kia thì trong lòng khẽ rung động. Để chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt, anh ta đã cố ý bước xuống.
Lúc này trong lòng Lư Bạch Khởi đang khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả được. Hóa ra anh ta không nhìn nhầm, cậu nhóc mập mạp này quả thực trông giống con trai mình đến sáu phần, nhất là chiếc núm đồng tiền trên má phải thực sự là giống nhau như đúc.
Không hiểu vì sao, anh ta lại đột nhiên nhớ tới lời mà Nguyễn Hồng Nhung đã từng nói. Lẽ nào Tử Tín thực sự không phải là con trai anh ta mà là sản phẩm của Lăng Ái và người đàn ông khác sao?
Long Bách thấy đối phương nhìn mình chằm chằm thì không khách sáo trợn mắt hỏi anh ta: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa ông đây lại móc mắt ra bây giờ!”
“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Lư Bạch Khởi hỏi.
Long Bách lùi về sau một bước, quan sát anh ta từ trên xuống dưới mấy lượt rồi đáp lại bằng giọng coi thường: “Làm sao? Không phải chỉ là một vụ va chạm thôi sao? Còn phải điều tra hộ khẩu nữa à? Trông ông cũng già rồi đấy nhỉ?” Lúc này mới Lư Bạch Khởi mới nhìn về phía chiếc xe của đối phương, nhưng vừa nhìn một cái, anh ta đã lập tức cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
Xe của người ta là Rolls Royce phiên bản giới hạn, giá trị không thể nào đoán được. Nếu như cảnh sát giao thông mà tới giải quyết thì chiếc xe của mình quả thực không đủ tầm để so sánh với chiếc xe kia.
Thế nhưng càng như vậy, anh ta càng hiếu kỳ muốn biết người trong xe là ai. Đối phương là người giàu có như vậy, chẳng lẽ là Lăng
Ái đã thực sự phản bội anh ta?
Nghĩ đến đây, anh ta vừa nhìn về phía Long Bách vừa nói: “Bạn nhỏ à, giữa chúng ta quả thật đã xảy ra va chạm, tài xế của chú có thái độ không tốt, cháu bảo người lớn nhà cháu xuống đây đi, chú sẽ thay tài xế xin lỗi bọn họ.” Thái độ của anh ta rất thành khẩn, giọng điệu rất khiêm nhường.
Thế nhưng Long Bách căn bản không quan tâm đến dáng vẻ này của anh ta: “Nếu như ông quả thật thấy áy náy thì cứ xin lỗi đám trẻ như tôi là được rồi, không cần xin lỗi người lớn nhà tôi”
Lúc này, Lư Tử Tín vẫn luôn thờ ơ ngồi trên xe cũng đã bước xuống: “Bố, nếu như cả hai bên đều có lỗi, vậy thì cứ để cảnh sát giao thông tới giải quyết đi.”
Long Bách nhìn Lư Tử Tín một cái rồi kinh ngạc chỉ vào cậu bé: “Cậu… cậu… sao trông cậu lại giống tôi như vậy?”
Lư Tử Tín lạnh lùng đáp: “Trên thế giới này thiếu gì người trông giống nhau đâu! Có gì mà phải kinh ngạc vậy?”
Mặc dù ngoài mặt nói như vậy nhưng trong lòng Lư Tử Tín đã sớm kích động vô cùng. Cậu bé đã bắt đầu tìm bố mẹ ruột của mình. Thế nhưng đã bảy năm trôi qua, người bán cậu bé ngày trước đã sớm không tìm được tung tích, cậu cũng đã tìm rất nhiều người, nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không thu hoạch được kết quả gì cả.
Hôm nay tự nhiên trên đường lại gặp được một người có ngoại hình giống mình như vậy, nếu phân tích từ góc độ di truyền học thì hẳn rằng cậu nhóc trước mặt này phải có chút quan hệ gì đó với mình.
Có điều trước mắt không thể để bố biết chuyện này được. Thế nhưng cậu đã âm thầm ghi nhớ biển số xe của đối phương, đợi đến lúc về cậu sẽ cho người đi tìm hiểu.
Khi nhìn thấy Lư Tử Tín, không chỉ Long Bách mà ngay cả Long Thiên và Long Uy đang ngồi trên xe cũng vô cùng kinh ngạc.
Long Thiên nhíu mày một cái, cảm thấy nghĩ không thông. Cậu bé vốn ghét Mạc Hân Hy nên cũng không cho người đi tìm hiểu chuyện xảy ra bảy năm trước, vì vậy nên không hề biết việc năm xưa Mạc Hân Hy sinh được chín đứa trẻ.
Long Uy càng không biết chuyện gì cả, ngày đó anh ta chỉ nói với Lục Khải Vũ những việc mà nhà họ Long có thể làm, để anh ta tìm cơ hội dân Long Thiên và Long Bách đi, tránh cho hai đứa trẻ phải chịu tổn thương.
Long Thiên ngôi không yên nên bước từ trên xe xuống, đi đến bên cạnh Long Bách.
Long Bách nhìn cậu bé một cái rồi lại chỉ vào Lư Tử Tín: “Anh, cậu ta nói giống y hệt anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.