9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 599: Bố của Long Anh Vũ
Nhất Phiến Thu Diệp
08/06/2021
Mạc Hân Hy nở nụ cười với cậu con trai lớn và tiến lên phía trước kéo tay cậu đến trước máy tính của Lục Khải Vũ và bảo cậu ngồi xuống.
Mạc Minh Húc cảm thấy khó hiểu: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Lục Thiên Vũ và Long Thiên cũng ngơ ngác không hiểu cô đang muốn làm gì.
Mạc Hân Hy xoa xoa đầu con trai lớn: “Đại Bảo à, bây giờ con hãy dùng máy tính của bố và tìm cách xâm nhập vào máy tính của Long Anh Vũ, tìm hiểu xem anh ta có bí mật gì không, sau đó chúng ta sẽ dùng nó để uy hiếp anh ta và bảo anh ta hãy thả chú Long Uy ra, đồng thời hãy bảo anh ta hãy ngoan ngoãn trong cuộc họp báo ngày mai, không được bày trò gì!
Nghe lời cô nói, đôi mắt của Long Thiên bỗng rạng rỡ lên, tại sao vừa rồi cậu ta không nghĩ đến nhỉ!
Mạc Minh Húc giơ ngón tay cái lên: “Mẹ, mẹ thông minh quá, được, con sẽ hành động ngay!”
Sau khi nói xong thì cậu nhanh chóng gõ bàn phím. . Bạn đang đọc truyện tại ~ TRÙ MTRUYỆN.n et ~
Long Thiên cũng hiếu kỳ bước lên.
Lục Khải Vũ nhìn hai đứa trẻ chăm chú tập trung như vậy bèn lén lén kéo Mạc Hân Hy sang một bên.
“Bà xã, chẳng phải em nói lời nói cử chỉ của bố mẹ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của các con sao? Em dạy Đại Bảo như vậy là không tốt đấy, hành động của con là đang xâm nhập vào sự riêng tư của người khác, là phạm pháp đó em có biết không?”
Vừa rồi khi nghe con trai nói dùng kỹ thuật của Hacker xâm nhập vào máy tính của Dương Ngọc Cương thì trong đầu anh đã xuất hiện cái suy nghĩ bảo con trai xâm nhập vào máy tính của Long Anh Vũ rồi nhưng là một người bố, anh cảm thấy hành vi này không tốt lắm nên mới do dự không hề nói ra.
Mạc Hân Hy trợn mắt nhìn anh một cái khi anh nói thế: “Bây giờ là thời điểm cấp bách liên quan đến sự sống chết của tập đoàn nhà họ Lục và tập đoàn Long Uy nên không thể lo quá nhiều nữa, yên tâm đi, em đã nói với Đại Bảo rồi, chỉ khi nào trong tình huống cấp bách, khi đối phương là kẻ xấu mới được phép dùng thân phận Hacker xâm nhập vào máy tính của người khác, còn bình thường tuyệt đối không được”
Lục Khải Vũ khẽ chau mày và hơi nghỉ ngờ lời của cô: “Nhưng Vũ Tuệ nói thằng bé đã xâm nhập vào điện thoại của con bé và phát hiện chuyện xấu hổ của con bé rồi cứ dùng nó để uy hiếp Vũ Tuệ đói”
Mạc Hân Hy lập tức nở nụ cười khi nghĩ đến đứa con gái: “Không có, Đại Bảo chỉ gạt con bé thôi, thăng bé biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm mà”
Lục Khải Vũ chau mày: “Em tin tưởng vào Đại Bảo như thế sao?”
Mạc Hân Hy nói với khuôn mặt đầy kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi, thằng bé là con trai em nên tất nhiên em phải tin tưởng chứ!”
Mười phút sau, Mạc Minh Húc thành công xâm nhập vào máy tính của Long Anh Vũ nhưng không hề phát hiện ra thứ gì cả, trong máy tính của anh ta chỉ có một tấm hình của một ông lão đang đứng phơi nắng ở viện dưỡng lão thôi.
Ông lão này đầu tóc bạc trằng, tay phải cầm gậy, vẻ mặt trông rất tiều tụy nên không đoán được tuổi tác cụ thế.
“Người này là ai vậy?” Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy rất khó hiểu, tại sao trong máy tính của Long Anh Vũ lại chỉ có tấm hình này chứ, người này và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì?
Long Thiên nhìn tấm hình trong máy tính hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Tôi biết ông ấy là ai, ông ấy là bố của Long Anh Vũ, tên là Long Anh Nguyên, tôi đã từng thấy hình của ông ấy trong cuốn sổ ở phòng sách của anh hai”
“Bố của Long Anh Vũ sao?” Ánh mắt của Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ sáng rỡ lên.
“Đại Bảo, con mau tra xem trong tấm hình là viện dưỡng lão nào!” Mạc Hân Hy vội vã nói.
Mạc Minh Húc nhanh chóng gõ bàn phím và nhanh chóng tra ra viện dưỡng lão này năm ở bên bờ hồ Thủy Mặc ở phía đông Hà Thành, nó là một viện dưỡng lão tư nhân cao cấp.
“Bây giờ chúng ta hãy đến viện dưỡng lão tìm bố của Long Anh Vũ nào” Long Tùng Nguyên dù sao cũng là người nhà họ Long, có lẽ ông ấy cũng không muốn nhìn tập đoàn Long Uy cứ thế sụp đổ.
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đứng dậy, lúc chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên nhớ ra hai đứa nhóc đang ngồi trước máy tính.
“Làm thế nào đây? Cô giáo còn đợi gặp phụ huynh đấy!” Cô xoa xoa trán, đau đầu quá, Tình hình bây giờ hai vợ chồng họ e là không có thời gian đến trường gặp hiệu trưởng rồi
Mạc Minh Húc cảm thấy khó hiểu: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Lục Thiên Vũ và Long Thiên cũng ngơ ngác không hiểu cô đang muốn làm gì.
Mạc Hân Hy xoa xoa đầu con trai lớn: “Đại Bảo à, bây giờ con hãy dùng máy tính của bố và tìm cách xâm nhập vào máy tính của Long Anh Vũ, tìm hiểu xem anh ta có bí mật gì không, sau đó chúng ta sẽ dùng nó để uy hiếp anh ta và bảo anh ta hãy thả chú Long Uy ra, đồng thời hãy bảo anh ta hãy ngoan ngoãn trong cuộc họp báo ngày mai, không được bày trò gì!
Nghe lời cô nói, đôi mắt của Long Thiên bỗng rạng rỡ lên, tại sao vừa rồi cậu ta không nghĩ đến nhỉ!
Mạc Minh Húc giơ ngón tay cái lên: “Mẹ, mẹ thông minh quá, được, con sẽ hành động ngay!”
Sau khi nói xong thì cậu nhanh chóng gõ bàn phím. . Bạn đang đọc truyện tại ~ TRÙ MTRUYỆN.n et ~
Long Thiên cũng hiếu kỳ bước lên.
Lục Khải Vũ nhìn hai đứa trẻ chăm chú tập trung như vậy bèn lén lén kéo Mạc Hân Hy sang một bên.
“Bà xã, chẳng phải em nói lời nói cử chỉ của bố mẹ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của các con sao? Em dạy Đại Bảo như vậy là không tốt đấy, hành động của con là đang xâm nhập vào sự riêng tư của người khác, là phạm pháp đó em có biết không?”
Vừa rồi khi nghe con trai nói dùng kỹ thuật của Hacker xâm nhập vào máy tính của Dương Ngọc Cương thì trong đầu anh đã xuất hiện cái suy nghĩ bảo con trai xâm nhập vào máy tính của Long Anh Vũ rồi nhưng là một người bố, anh cảm thấy hành vi này không tốt lắm nên mới do dự không hề nói ra.
Mạc Hân Hy trợn mắt nhìn anh một cái khi anh nói thế: “Bây giờ là thời điểm cấp bách liên quan đến sự sống chết của tập đoàn nhà họ Lục và tập đoàn Long Uy nên không thể lo quá nhiều nữa, yên tâm đi, em đã nói với Đại Bảo rồi, chỉ khi nào trong tình huống cấp bách, khi đối phương là kẻ xấu mới được phép dùng thân phận Hacker xâm nhập vào máy tính của người khác, còn bình thường tuyệt đối không được”
Lục Khải Vũ khẽ chau mày và hơi nghỉ ngờ lời của cô: “Nhưng Vũ Tuệ nói thằng bé đã xâm nhập vào điện thoại của con bé và phát hiện chuyện xấu hổ của con bé rồi cứ dùng nó để uy hiếp Vũ Tuệ đói”
Mạc Hân Hy lập tức nở nụ cười khi nghĩ đến đứa con gái: “Không có, Đại Bảo chỉ gạt con bé thôi, thăng bé biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm mà”
Lục Khải Vũ chau mày: “Em tin tưởng vào Đại Bảo như thế sao?”
Mạc Hân Hy nói với khuôn mặt đầy kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi, thằng bé là con trai em nên tất nhiên em phải tin tưởng chứ!”
Mười phút sau, Mạc Minh Húc thành công xâm nhập vào máy tính của Long Anh Vũ nhưng không hề phát hiện ra thứ gì cả, trong máy tính của anh ta chỉ có một tấm hình của một ông lão đang đứng phơi nắng ở viện dưỡng lão thôi.
Ông lão này đầu tóc bạc trằng, tay phải cầm gậy, vẻ mặt trông rất tiều tụy nên không đoán được tuổi tác cụ thế.
“Người này là ai vậy?” Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy rất khó hiểu, tại sao trong máy tính của Long Anh Vũ lại chỉ có tấm hình này chứ, người này và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì?
Long Thiên nhìn tấm hình trong máy tính hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Tôi biết ông ấy là ai, ông ấy là bố của Long Anh Vũ, tên là Long Anh Nguyên, tôi đã từng thấy hình của ông ấy trong cuốn sổ ở phòng sách của anh hai”
“Bố của Long Anh Vũ sao?” Ánh mắt của Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ sáng rỡ lên.
“Đại Bảo, con mau tra xem trong tấm hình là viện dưỡng lão nào!” Mạc Hân Hy vội vã nói.
Mạc Minh Húc nhanh chóng gõ bàn phím và nhanh chóng tra ra viện dưỡng lão này năm ở bên bờ hồ Thủy Mặc ở phía đông Hà Thành, nó là một viện dưỡng lão tư nhân cao cấp.
“Bây giờ chúng ta hãy đến viện dưỡng lão tìm bố của Long Anh Vũ nào” Long Tùng Nguyên dù sao cũng là người nhà họ Long, có lẽ ông ấy cũng không muốn nhìn tập đoàn Long Uy cứ thế sụp đổ.
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đứng dậy, lúc chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên nhớ ra hai đứa nhóc đang ngồi trước máy tính.
“Làm thế nào đây? Cô giáo còn đợi gặp phụ huynh đấy!” Cô xoa xoa trán, đau đầu quá, Tình hình bây giờ hai vợ chồng họ e là không có thời gian đến trường gặp hiệu trưởng rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.