9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 649: Cậu phải trải qua thì mới hiểu được
Nhất Phiến Thu Diệp
14/06/2021
Long Minh Huệ nâng điều khiển từ xa trong tay ra với màn hình lớn bấm bấm một chút, hình ảnh lập tức thay đổi thành phòng nghiên cứu ở viện nghiên cứu Tùng Lâm Lần này hình ảnh không phải video trò chuyện, mà là hình ảnh từ camera theo dõi.
Trong hình ảnh, mấy cảnh sát đã vây xung quanh Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy.
“Đây là?” Long Uy nhìn thẳng vào chị mình “Đây là gia đình bạn tốt của cậu, nghe nói bọn họ là bố mẹ ruột của Long Thiên, con trai ruột gặp nguy hiểm, đương nhiên bọn họ sẽ hi sinh quên mình, không chút do dự”
Nói tới đây, Long Minh Huệ tạm dừng lại một chút, giọng nói có chút quái đản: “Chẳng qua đêm hôm khuya khoảt vẫn chưa tìm được con trai, xông vào viện nghiên cứu của người khác, rất có thể sẽ bị trở thành trộm cắp và bị bắt đi”
“Đúng rồi, cậu nói xem, nửa đêm hai vợ chồng tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục lẻn vào viện nghiên cứu của người khác trộm tài liệu bí mật, còn bị cảnh sát bắt quả tang, nếu chuyện này lộ ra ngoài, có thể sẽ lên hot search không!” Nói xong câu cuối cùng, Long Minh Huệ có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Long Uy nhìn chăm chăm vào màn hình lớn một phút lúc, sau đó lùi về phía sau mấy bước, nhìn Long Minh Huệ như là nhìn một con quái vật: “Chị điên rồi, chị bị ma nhập rồi.
‘Tập đoàn nhà họ Lục không oán không thù với chị, làm như vậy có lợi ích gì với chị?”
“Chỉ cần là người ngăn cản tôi báo thù tôi đều sẽ không dễ buông tha” Gương mặt Long Minh Huệ lại trở nên khủng bố hơn.
Long Uy không để ý tới cô ta, xoay người chạy ra bên ngoài, đêm nay anh †a tới đây chính là một sai lầm.
Anh ta đã biết, chị đã trải qua những chuyện đó, đã không còn là người xinh đẹp lương thiện năm đó nữa rồi “Long Uy, cho dù bây giờ cậu qua đó, cũng đã muộn rồi, chắc chắn hôm nay vợ chồng Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy sẽ bị bắt, cậu cứ chờ xem tin tức trên hot search ngày mai đi!”
Ở phía sau anh ta, Long Minh Huệ tựa như rất Vui về.
Long Uy không quay đầu lại, dùng sức mở cửa biệt thự ra, quyết đoán đi ra ngoài.
Ở cửa, anh ta gặp Lưu Cảm Đông từ bên ngoài trở về.
Lưu Cảm Đông năm nay hơn ba mươi tuổi, mười lăm tuổi đã tới nhà họ Long rồi.
Anh ta nhớ rõ hình như Lưu Cảm Đông học cùng một trường với chị, bởi vì một sự cố mà người trong nhà đều ngoài ý muốn rời đi.
Năm cấp hai anh ta bỏ học, năm đó là chị đã đưa anh ta tới nhà họ Long, bắt đầu làm từ công việc thấp nhất là bảo vệ.
Bây giờ, tính thử, Lưu Cảm Đông cũng đã đi vào nhà họ Long gần hai mươi năm rồi.
Lưu Cảm Đông vẫn luôn làm việc ổn định, trầm mặc ít nói.
Bởi vì trong lòng Long Uy tức giận, ánh mắt nhìn về phía Lưu Cảm Đông cũng vô cùng không khách sáo.
Khi anh ta đi ngang qua Lưu Cảm Đông, Lưu Cảm Đông gọi anh ta lại: “Cậu chủ, đừng đi chỉ trích cô chủ, cậu chưa từng trải qua đau khổ như vậy, thì sẽ không hiểu được cô ấy”
Lưu Cảm Đông nhìn cây lê trong sân biệt thự.
Năm ấy mười lăm tuổi, anh ta an táng bố mẹ người thân, một tháng sau về trường học, bởi vì đánh gãy xương một người bạn nên bị trường học đuổi học.
Người kia sỉ ngục bố mẹ anh ta chết đi, dùng tên bố mẹ anh ta như trò đùa, áp lực trong lòng anh ta lập tức bùng nổ. Khi giáo viên tới, anh ta vẫn còn đang như nổi điên đánh đối phương.
Bởi vì đánh nhau ác liệt, không quyết nhận sai, anh ta cứ như vậy bị đuổi học.
Vì vậy cả nhà chú cũng đuổi mình ra đường.
Ngày đó, cũng là đầu mùa thu như thế này, anh ta đi ở đầu đường Hà Thành, mê mang bất lực.
Cô chủ xông vào cuộc sống anh ta như: vậy, ý cười nhẹ nhàng hỏi anh ta có muốn đến nhà bọn họ làm bảo vệ hay không.
Ánh nằng mùa thu chiếu lên gương mặt cô chủ, trái tim anh ta lập tức bị lạc nhịp.
Anh ta vẫn luôn cho rằng mình có thể bảo vệ tốt cho cô ấy, nhưng mà, lại vẫn bị chậm một bước.
Năm năm trước, khi anh ta nhận được tin tức và chạy tới nơi, tóc tai cô chủ hỗn độn, khóe miệng xanh tím, người đầy vết thương, ngã trên mặt đất trong phòng khách sạn Thanh Long, máu đỏ tươi dưới người nhìn mà phát sợ.
Trong hình ảnh, mấy cảnh sát đã vây xung quanh Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy.
“Đây là?” Long Uy nhìn thẳng vào chị mình “Đây là gia đình bạn tốt của cậu, nghe nói bọn họ là bố mẹ ruột của Long Thiên, con trai ruột gặp nguy hiểm, đương nhiên bọn họ sẽ hi sinh quên mình, không chút do dự”
Nói tới đây, Long Minh Huệ tạm dừng lại một chút, giọng nói có chút quái đản: “Chẳng qua đêm hôm khuya khoảt vẫn chưa tìm được con trai, xông vào viện nghiên cứu của người khác, rất có thể sẽ bị trở thành trộm cắp và bị bắt đi”
“Đúng rồi, cậu nói xem, nửa đêm hai vợ chồng tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục lẻn vào viện nghiên cứu của người khác trộm tài liệu bí mật, còn bị cảnh sát bắt quả tang, nếu chuyện này lộ ra ngoài, có thể sẽ lên hot search không!” Nói xong câu cuối cùng, Long Minh Huệ có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Long Uy nhìn chăm chăm vào màn hình lớn một phút lúc, sau đó lùi về phía sau mấy bước, nhìn Long Minh Huệ như là nhìn một con quái vật: “Chị điên rồi, chị bị ma nhập rồi.
‘Tập đoàn nhà họ Lục không oán không thù với chị, làm như vậy có lợi ích gì với chị?”
“Chỉ cần là người ngăn cản tôi báo thù tôi đều sẽ không dễ buông tha” Gương mặt Long Minh Huệ lại trở nên khủng bố hơn.
Long Uy không để ý tới cô ta, xoay người chạy ra bên ngoài, đêm nay anh †a tới đây chính là một sai lầm.
Anh ta đã biết, chị đã trải qua những chuyện đó, đã không còn là người xinh đẹp lương thiện năm đó nữa rồi “Long Uy, cho dù bây giờ cậu qua đó, cũng đã muộn rồi, chắc chắn hôm nay vợ chồng Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy sẽ bị bắt, cậu cứ chờ xem tin tức trên hot search ngày mai đi!”
Ở phía sau anh ta, Long Minh Huệ tựa như rất Vui về.
Long Uy không quay đầu lại, dùng sức mở cửa biệt thự ra, quyết đoán đi ra ngoài.
Ở cửa, anh ta gặp Lưu Cảm Đông từ bên ngoài trở về.
Lưu Cảm Đông năm nay hơn ba mươi tuổi, mười lăm tuổi đã tới nhà họ Long rồi.
Anh ta nhớ rõ hình như Lưu Cảm Đông học cùng một trường với chị, bởi vì một sự cố mà người trong nhà đều ngoài ý muốn rời đi.
Năm cấp hai anh ta bỏ học, năm đó là chị đã đưa anh ta tới nhà họ Long, bắt đầu làm từ công việc thấp nhất là bảo vệ.
Bây giờ, tính thử, Lưu Cảm Đông cũng đã đi vào nhà họ Long gần hai mươi năm rồi.
Lưu Cảm Đông vẫn luôn làm việc ổn định, trầm mặc ít nói.
Bởi vì trong lòng Long Uy tức giận, ánh mắt nhìn về phía Lưu Cảm Đông cũng vô cùng không khách sáo.
Khi anh ta đi ngang qua Lưu Cảm Đông, Lưu Cảm Đông gọi anh ta lại: “Cậu chủ, đừng đi chỉ trích cô chủ, cậu chưa từng trải qua đau khổ như vậy, thì sẽ không hiểu được cô ấy”
Lưu Cảm Đông nhìn cây lê trong sân biệt thự.
Năm ấy mười lăm tuổi, anh ta an táng bố mẹ người thân, một tháng sau về trường học, bởi vì đánh gãy xương một người bạn nên bị trường học đuổi học.
Người kia sỉ ngục bố mẹ anh ta chết đi, dùng tên bố mẹ anh ta như trò đùa, áp lực trong lòng anh ta lập tức bùng nổ. Khi giáo viên tới, anh ta vẫn còn đang như nổi điên đánh đối phương.
Bởi vì đánh nhau ác liệt, không quyết nhận sai, anh ta cứ như vậy bị đuổi học.
Vì vậy cả nhà chú cũng đuổi mình ra đường.
Ngày đó, cũng là đầu mùa thu như thế này, anh ta đi ở đầu đường Hà Thành, mê mang bất lực.
Cô chủ xông vào cuộc sống anh ta như: vậy, ý cười nhẹ nhàng hỏi anh ta có muốn đến nhà bọn họ làm bảo vệ hay không.
Ánh nằng mùa thu chiếu lên gương mặt cô chủ, trái tim anh ta lập tức bị lạc nhịp.
Anh ta vẫn luôn cho rằng mình có thể bảo vệ tốt cho cô ấy, nhưng mà, lại vẫn bị chậm một bước.
Năm năm trước, khi anh ta nhận được tin tức và chạy tới nơi, tóc tai cô chủ hỗn độn, khóe miệng xanh tím, người đầy vết thương, ngã trên mặt đất trong phòng khách sạn Thanh Long, máu đỏ tươi dưới người nhìn mà phát sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.