9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 892: Chỉ có vậy?
Nhất Phiến Thu Diệp
20/07/2021
Mạc Hân Hy hoảng sợ chạy tới, trực tiếp dùng tay nắm lấy con dao găm trong tay của Hoàng Bảo Mai. Máu đỏ tươi chảy dọc theo con dao găm rơi xuống bãi cỏ dưới chân họ, nhuộm đỏ cả đám cỏ xanh trên mặt đất.
Hoàng Bảo Mai cười ha hả: “Cô nghĩ rằng làm như vậy thì có thể ngăn cản tôi được sao?”
Vừa nói, một con dao đột nhiên xuất hiện bàn tay còn lại của bà ta, lần này tốc độ của bà ta rất nhanh, con dao sắc bén đâm thẳng vào ngực của Nhị Bảo ngay trước mặt Mạc Hân Hy.
Sắc mặt của Nhị Bảo tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, sau đó chậm rãi ngã xuống biển hoa phía sau.
“Nhị Bảo, Nhị Bảo” Tim Mạc Hân Hy đau như bị dao cắt, từ trong mơ hét lên rồi tỉnh lại.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Mạc Vũ Tuệ nắm lấy tay cô với vẻ mặt lo lắng.
Các bảo bối còn lại cũng lần lượt vây quanh cô, Tư Nhã và Mộc Lam dường như cũng có chút sợ hãi, trốn ở phía sau Long Bách và Long Thiên, nhỏ giọng khóc thút thít.
Nhìn thấy con mình, Mạc Hân Hy như vượt qua được cơn ác mộng.
Cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn nhuộm đỏ toàn bộ khung cửa sổ kính suốt từ trên trần xuống đến sàn.
May là đây chỉ là một giấc mơ.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải mẹ gặp phải ác mộng không? Vũ Tuệ thật sự rất sợ!” vũ Tuệ nói xong liền cởi giày, leo lên giường, vòng tay qua cổ Mạc Hân Hy.
Tư Nhã và Mộc Lam cũng vội vàng lên giường ngồi bên cạnh Mạc Hân Hy.
Mộc Lam nắm lấy tay cô: “Mẹ ơi, có chúng con ở đây, chúng con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ đừng sợ.”
Tư Nhã cũng học theo dáng vẻ của Mộc Lam: “Bảo vệ mẹ, đánh những kẻ xấu. Mạc quê mùa chính là một kẻ xấu”
Nhìn những đứa trẻ kháu khỉnh đáng yêu trước mặt mình, nỗi xót xa trong lòng Mạc Hân Hy từ từ dịu đi một chút.
“Mạc quê mùa là ai?” Cô nghi ngờ nhìn Tư Nhã.
“Người xấu! Người đã mắng mẹ!”
Mặc dù trải qua sự chăm sóc kỹ lưỡng của họ, Tư Nhã đã từ từ thoát khỏi chứng tự kỷ, nhưng về cách diễn đạt và cách kể chuyện thì vân có chút khác biệt với đám Vũ tuệ.
Vậy nên Mạc Hân Hy không thể nghe hiểu được những lời của cô bé.
Long Bách vội vàng ngồi xuống trước mặt Mạc Hân Hy, giải thích nói: “Mạc quê mùa là học sinh mới đến hôm nay của lớp chúng con. Tên nhóc đó là một tên khốn nạn, hôm qua đã hôn trộm Tư Nhã ở trước cổng trường. Hôm nay vẫn bướng bỉnh muốn ngồi chung với đám Vũ Tuệ, còn mắng mẹ là con lợn, kết quả bị chúng con đánh một trận. “
Long Bách giải thích có chút không mạch lạc, Mạc Hân Hy nghe cũng nửa hiểu nửa không.
“Tại sao cậu bé ấy lại muốn hôn trộm Tư Nhã? Còn nữa, tại sao lại mắng mẹ?”
mẹ, mẹ cảm thấy rất vui, nhưng đánh nhau ở trường là hành vi không tốt. Các bạn trong lớp phải yêu thương nhau!”
“Được rồi, mẹ, chúng con biết rồi. Sau này chỉ cần Mạc quê mùa không chọc tức các em, chúng con phải giữ khoảng cách với nó” Mạc Minh Húc và Long Thiên hứa.
Ngồi trên giường, Long Bách đột nhiên thở dài một cách thất vọng: “Đến bao giờ mới được nhìn thấy thần tượng của mình đây! Ông trời thật là không công băng. Sao lại để cho tên khốn nạn như Mạc quê mùa giống thần tượng của con như vậy chứ. Như vậy là sao chứ!”
Hoàng Bảo Mai cười ha hả: “Cô nghĩ rằng làm như vậy thì có thể ngăn cản tôi được sao?”
Vừa nói, một con dao đột nhiên xuất hiện bàn tay còn lại của bà ta, lần này tốc độ của bà ta rất nhanh, con dao sắc bén đâm thẳng vào ngực của Nhị Bảo ngay trước mặt Mạc Hân Hy.
Sắc mặt của Nhị Bảo tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, sau đó chậm rãi ngã xuống biển hoa phía sau.
“Nhị Bảo, Nhị Bảo” Tim Mạc Hân Hy đau như bị dao cắt, từ trong mơ hét lên rồi tỉnh lại.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Mạc Vũ Tuệ nắm lấy tay cô với vẻ mặt lo lắng.
Các bảo bối còn lại cũng lần lượt vây quanh cô, Tư Nhã và Mộc Lam dường như cũng có chút sợ hãi, trốn ở phía sau Long Bách và Long Thiên, nhỏ giọng khóc thút thít.
Nhìn thấy con mình, Mạc Hân Hy như vượt qua được cơn ác mộng.
Cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn nhuộm đỏ toàn bộ khung cửa sổ kính suốt từ trên trần xuống đến sàn.
May là đây chỉ là một giấc mơ.
“Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải mẹ gặp phải ác mộng không? Vũ Tuệ thật sự rất sợ!” vũ Tuệ nói xong liền cởi giày, leo lên giường, vòng tay qua cổ Mạc Hân Hy.
Tư Nhã và Mộc Lam cũng vội vàng lên giường ngồi bên cạnh Mạc Hân Hy.
Mộc Lam nắm lấy tay cô: “Mẹ ơi, có chúng con ở đây, chúng con sẽ bảo vệ mẹ, mẹ đừng sợ.”
Tư Nhã cũng học theo dáng vẻ của Mộc Lam: “Bảo vệ mẹ, đánh những kẻ xấu. Mạc quê mùa chính là một kẻ xấu”
Nhìn những đứa trẻ kháu khỉnh đáng yêu trước mặt mình, nỗi xót xa trong lòng Mạc Hân Hy từ từ dịu đi một chút.
“Mạc quê mùa là ai?” Cô nghi ngờ nhìn Tư Nhã.
“Người xấu! Người đã mắng mẹ!”
Mặc dù trải qua sự chăm sóc kỹ lưỡng của họ, Tư Nhã đã từ từ thoát khỏi chứng tự kỷ, nhưng về cách diễn đạt và cách kể chuyện thì vân có chút khác biệt với đám Vũ tuệ.
Vậy nên Mạc Hân Hy không thể nghe hiểu được những lời của cô bé.
Long Bách vội vàng ngồi xuống trước mặt Mạc Hân Hy, giải thích nói: “Mạc quê mùa là học sinh mới đến hôm nay của lớp chúng con. Tên nhóc đó là một tên khốn nạn, hôm qua đã hôn trộm Tư Nhã ở trước cổng trường. Hôm nay vẫn bướng bỉnh muốn ngồi chung với đám Vũ Tuệ, còn mắng mẹ là con lợn, kết quả bị chúng con đánh một trận. “
Long Bách giải thích có chút không mạch lạc, Mạc Hân Hy nghe cũng nửa hiểu nửa không.
“Tại sao cậu bé ấy lại muốn hôn trộm Tư Nhã? Còn nữa, tại sao lại mắng mẹ?”
mẹ, mẹ cảm thấy rất vui, nhưng đánh nhau ở trường là hành vi không tốt. Các bạn trong lớp phải yêu thương nhau!”
“Được rồi, mẹ, chúng con biết rồi. Sau này chỉ cần Mạc quê mùa không chọc tức các em, chúng con phải giữ khoảng cách với nó” Mạc Minh Húc và Long Thiên hứa.
Ngồi trên giường, Long Bách đột nhiên thở dài một cách thất vọng: “Đến bao giờ mới được nhìn thấy thần tượng của mình đây! Ông trời thật là không công băng. Sao lại để cho tên khốn nạn như Mạc quê mùa giống thần tượng của con như vậy chứ. Như vậy là sao chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.