9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1066
Nhất Phiến Thu Diệp
22/08/2021
Đầu tiên, thăng bé bụm lấy chiếc gáy bị đánh kêu đau, vừa khóc vừa la.
Bởi vì nó là thần đồng nhí nên cấp trên có dặn dò không được làm nó bị thương, vì thế bọn họ hết cách rồi, đành phải để Nhị Cẩu xoa bóp cho thằng bé.
Tuy nhiên, thằng nhóc này thừa dịp Nhị Cẩu xoa bóp cho nó, lén trộm điện thoại mới mua của Nhị Cẩu. Định nhân cơ hội hai người họ không chú ý, gọi điện về cho bố mẹ nó.
Trong lúc tranh giành, chiếc di động bị tuột khỏi tay bay ra ngoài cửa sổ xe.
Về lý do tại sao lại mở cửa sổ xe trên đường cao tốc! Vì thăng bé này nói mình bị say xe, chóng mặt, nếu không mở cửa sổ thì nó sẽ ói thẳng trên xe.
Di động Nhị Cẩu mới mua cứ như vậy bị một chiếc xe ở phía sau nghiền nát.
Nhị Cẩu đau lòng chỉ muốn bóp chết thằng nhóc nghịch ngợm trước mặt.
Ấy thế mà, thằng nhóc bướng bỉnh này còn nói với họ bằng vẻ mặt vô tội: “Chuyện này ngoài ý muốn thôi ạ. Hơn nữa, các chú cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, là các chú giành di động với cháu. Nếu các.
chú đừng giành thì di động sẽ không bay ra ngoài cửa sổ”
Nhị Cẩu nghiến răng chất vấn: “Di động của tao vốn ở trong túi, là thằng oắt mày trộm di động của tao trước, nếu mày không trộm, sao nó văng ra ngoài cửa sổ được?”
Cậu bé chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ấm ức oán trách: “Là hai chú bắt cóc cháu trước, cháu vốn ở trong khách sạn với bố mẹ cháu. Nếu không phải hai chú bắt cóc cháu thì cháu đâu cần nghĩ đến việc bỏ trốn, không bỏ trốn thì đâu lén trộm điện thoại của chú, sẽ không có những việc tiếp theo.”
Vậy xin hỏi chú, thử hỏi trên đời này ai bị bắt cóc mà không nghĩ đến việc bỏ trốn chứ! Trừ phi tên đó là đồ ngốc!”
Cái miệng nhỏ nhắn cứ liến thoắt nói toàn mấy cái lý luận cùn, nói tới Đầu To và Nhị Cẩu cứng họng nói không nên lời.
Họ cứ tưởng rằng chỉ mất một cái điện thoại thì thằng bé này sẽ ngừng lại, nhưng không ngờ chưa đi được bao xa, nó lại bắt đầu náo.
loạn.
Lần này, cậu bé nói muốn đi ngoài, ôm bụng với vẻ mặt đau đớn.
Hai người họ đã có kinh nghiệm lần trước, mới đầu cũng chưa tin cậu hoàn toàn. Ấy thế mà, thằng nhóc này trực tiếp cởi quần muốn giải quyết trên xe.
Đầu to sợ tới mức vội vã tìm một khu dịch vụ để đỗ xe và dắt thằng bé đi toilet.
Vì sợ thăng bé bỏ trốn, Nhị Cẩu còn cố ý đi theo cậu.
Tuy nhiên, sau khi thằng bé đi toilet xong, lợi dụng lúc Nhị Cẩu không chú ý, dùng chổi đánh vào đầu Nhị Cẩu rồi tự mình bỏ chạy.
Lúc đó, Nhị Cẩu bị đánh đến mắt nổi đom đom, đầu óc choáng váng. Chờ tới khi tỉnh táo lại thì thăng nhóc đã biến mất rồi.
Hai người nhanh chóng hỏi thăm người của khu dịch vụ, kế tiếp đuổi theo hướng mà thẳng bé đã bỏ trốn.
Sau khi đuổi theo được một km, họ mới tìm ra thằng nhóc nghịch ngợm suýt ngất xỉu ở ven đường.
Ngay lúc ấy, sắc mặt thằng bé này trắng bệch, tình trạng tinh thần không tốt lắm. Hai người họ hoảng sợ vội vã ôm thắng bé lên xe, đút cho thẳng bé ít nước và một ít đồ ăn.
Tiếp theo, thằng nhóc bướng bỉnh này luôn im lặng đến khi tới sân bay.
Chẳng qua lần này, hai người họ vẫn còn lo sợ nên không tin cậu nữa. Chỉ muốn mau mau đưa cậu đến Hà Thành giao cho người đã hẹn rồi báo cáo kết thúc nhiệm vụ mà thôi.
Lục Tấn Khang ngồi trên máy bay, mặc dù toàn thân lúc này rất mệt mỏi nhưng cái đầu nhỏ của cậu không ngừng suy nghĩ.
Cậu nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách báo cho bố mẹ cậu biết tình trạng hiện tại của cậu.
Sau đó, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.
Bởi vì nó là thần đồng nhí nên cấp trên có dặn dò không được làm nó bị thương, vì thế bọn họ hết cách rồi, đành phải để Nhị Cẩu xoa bóp cho thằng bé.
Tuy nhiên, thằng nhóc này thừa dịp Nhị Cẩu xoa bóp cho nó, lén trộm điện thoại mới mua của Nhị Cẩu. Định nhân cơ hội hai người họ không chú ý, gọi điện về cho bố mẹ nó.
Trong lúc tranh giành, chiếc di động bị tuột khỏi tay bay ra ngoài cửa sổ xe.
Về lý do tại sao lại mở cửa sổ xe trên đường cao tốc! Vì thăng bé này nói mình bị say xe, chóng mặt, nếu không mở cửa sổ thì nó sẽ ói thẳng trên xe.
Di động Nhị Cẩu mới mua cứ như vậy bị một chiếc xe ở phía sau nghiền nát.
Nhị Cẩu đau lòng chỉ muốn bóp chết thằng nhóc nghịch ngợm trước mặt.
Ấy thế mà, thằng nhóc bướng bỉnh này còn nói với họ bằng vẻ mặt vô tội: “Chuyện này ngoài ý muốn thôi ạ. Hơn nữa, các chú cũng phải chịu một nửa trách nhiệm, là các chú giành di động với cháu. Nếu các.
chú đừng giành thì di động sẽ không bay ra ngoài cửa sổ”
Nhị Cẩu nghiến răng chất vấn: “Di động của tao vốn ở trong túi, là thằng oắt mày trộm di động của tao trước, nếu mày không trộm, sao nó văng ra ngoài cửa sổ được?”
Cậu bé chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ấm ức oán trách: “Là hai chú bắt cóc cháu trước, cháu vốn ở trong khách sạn với bố mẹ cháu. Nếu không phải hai chú bắt cóc cháu thì cháu đâu cần nghĩ đến việc bỏ trốn, không bỏ trốn thì đâu lén trộm điện thoại của chú, sẽ không có những việc tiếp theo.”
Vậy xin hỏi chú, thử hỏi trên đời này ai bị bắt cóc mà không nghĩ đến việc bỏ trốn chứ! Trừ phi tên đó là đồ ngốc!”
Cái miệng nhỏ nhắn cứ liến thoắt nói toàn mấy cái lý luận cùn, nói tới Đầu To và Nhị Cẩu cứng họng nói không nên lời.
Họ cứ tưởng rằng chỉ mất một cái điện thoại thì thằng bé này sẽ ngừng lại, nhưng không ngờ chưa đi được bao xa, nó lại bắt đầu náo.
loạn.
Lần này, cậu bé nói muốn đi ngoài, ôm bụng với vẻ mặt đau đớn.
Hai người họ đã có kinh nghiệm lần trước, mới đầu cũng chưa tin cậu hoàn toàn. Ấy thế mà, thằng nhóc này trực tiếp cởi quần muốn giải quyết trên xe.
Đầu to sợ tới mức vội vã tìm một khu dịch vụ để đỗ xe và dắt thằng bé đi toilet.
Vì sợ thăng bé bỏ trốn, Nhị Cẩu còn cố ý đi theo cậu.
Tuy nhiên, sau khi thằng bé đi toilet xong, lợi dụng lúc Nhị Cẩu không chú ý, dùng chổi đánh vào đầu Nhị Cẩu rồi tự mình bỏ chạy.
Lúc đó, Nhị Cẩu bị đánh đến mắt nổi đom đom, đầu óc choáng váng. Chờ tới khi tỉnh táo lại thì thăng nhóc đã biến mất rồi.
Hai người nhanh chóng hỏi thăm người của khu dịch vụ, kế tiếp đuổi theo hướng mà thẳng bé đã bỏ trốn.
Sau khi đuổi theo được một km, họ mới tìm ra thằng nhóc nghịch ngợm suýt ngất xỉu ở ven đường.
Ngay lúc ấy, sắc mặt thằng bé này trắng bệch, tình trạng tinh thần không tốt lắm. Hai người họ hoảng sợ vội vã ôm thắng bé lên xe, đút cho thẳng bé ít nước và một ít đồ ăn.
Tiếp theo, thằng nhóc bướng bỉnh này luôn im lặng đến khi tới sân bay.
Chẳng qua lần này, hai người họ vẫn còn lo sợ nên không tin cậu nữa. Chỉ muốn mau mau đưa cậu đến Hà Thành giao cho người đã hẹn rồi báo cáo kết thúc nhiệm vụ mà thôi.
Lục Tấn Khang ngồi trên máy bay, mặc dù toàn thân lúc này rất mệt mỏi nhưng cái đầu nhỏ của cậu không ngừng suy nghĩ.
Cậu nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách báo cho bố mẹ cậu biết tình trạng hiện tại của cậu.
Sau đó, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.