9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1162
Nhất Phiến Thu Diệp
11/09/2021
Từ nhỏ anh ta đã không có mẹ, bố đã làm những việc vất vả để nuôi nấng anh ta và em gái.
Bởi vì đều là những người con xa quê nên cô ấy rất ngưỡng mộ và đồng cảm với anh ta. Nhưng mà cô ấy chỉ coi anh ta như một người bạn cùng lớp bình thường mà thôi. Lý Duy Lộc là người duy nhất mà cô ấy thích.
Tô Cẩm mới chỉ ngoài hai mươi, đây còn là mối tình đầu của cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy đã chuẩn bị tâm lý yêu thầm lâu dài, không ngờ crush lại đột nhiên tỏ tình.
Tô Cẩm vừa vui vẻ được một chút, trong lòng lại dấy lên lo lắng.
Lý Duy Lộc xuất sắc, trẻ trung, giàu có như thế, cô ấy chỉ là một người trông trẻ nho nhỏ, hai người ở bên nhau liệu có tương lai không?
Trong phút chốc, Tô Cẩm đã suy nghĩ rất nhiều.
Lý Duy Lộc chăm chú nhìn cô ấy, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em không thích Vệ Bình à?”
Tô Cẩm liếc anh ấy một cái, cô ấy muốn đẩy anh ấy ra đi vào trong nhà: “Chẳng lẽ con mắt của anh thấy tôi thích Vệ Bình hả?”
Tuy nhiên, lúc Tô Cẩm nói ra lời này thì khóe miệng của cô ấy lại không giấu được một nụ cười.
“Tô Cẩm” Lý Duy Lộc vươn tay ra kéo thẳng Tô Cẩm vào trong lòng của anh ấy: “Em cứ không chịu trả lời câu hỏi của tôi, em cũng thích tôi, có phải không?”
Tô Cẩm bị mắc kẹt trong vòng tay rộng lớn của anh ấy, nghe rõ từng nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh ấy, cô ấy ngượng ngùng giấy giụa hai lần nhưng không thoát ra được. Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên và nói: “Lý Duy Lộc, anh buông tôi ra”
Vẻ mặt thẹn thùng của Tô Cẩm trông giống như một đóa hoa hồng vừa mới nở, xinh đẹp đến mức làm rung động lòng người. Sau khi trái tim của Lý Duy Lộc đập loạn xạ mấy cái thì anh ấy chẳng chút do dự cúi người xuống và hôn lên đôi môi đỏ hồng của Tô Cẩm.
Cậu hai nhà họ Lục đã nói rằng đây chính là cách nhanh nhất để kiểm tra xem con gái có thích một người hay không.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Tô Cẩm.
Đôi môi thiếu nữ mềm mại và ngọt ngào đến lạ. Ban đầu Lý Duy Lộc chỉ muốn kiểm tra xem Tô Cẩm có thực sự thích anh ấy hay không.
Tuy nhiên, xúc cảm mềm mượt tuyệt vời đó khiến anh ấy có muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Ban đầu đột nhiên não của Tô Cẩm trống rỗng, đến khi cô ấy định thần lại thì Lý Duy Lộc đã cạy được răng của cô ấy ra rồi.
Cô ấy cố gắng đẩy anh ấy ra, nhưng cô ấy lại nhận ra hai cánh tay của mình đã mềm nhữn và chẳng còn một chút sức lực nào cả.
Cô ấy muốn thốt ra vài tiếng động để ngăn anh ấy lại, nhưng âm thanh đó lại khiến Lý Duy Lộc dịu dàng ôm cô ấy càng chặt hơn nữa.
Hai người ôm hôn nhau trên hành lang của tầng mười sáu.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, mẹ Lục và một người phụ nữ nữa từ trong thang máy đang định bước ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi lúng túng vội vàng tách nhau ra.
Hôm nay mẹ Lục dẫn theo một bảo mẫu mới để Mạc Hân Hy xem qua.
Chẳng ngờ lại có thể tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ như vậy.
Mặc dù Lý Duy Lộc đã bảo vệ che chắn phía sau cho Tô Cẩm bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng mẹ Lục rất tinh ý, chỉ cần liếc mắt một cái là bà ta đã nhận ra ngay cô gái kia là Tô Cẩm.
“Tô Cẩm, Lý Duy Lộc, là hai cháu hả?” Mẹ Lục đặt tay ở trước ngực, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tô Cẩm nấp sau lưng Lý Duy Lộc, cô ấy thẹn thùng chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó ở dưới đất để chui xuống.
Nhưng sau một phút lúng túng thì cả người Lý Duy Lộc nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Bởi vì đều là những người con xa quê nên cô ấy rất ngưỡng mộ và đồng cảm với anh ta. Nhưng mà cô ấy chỉ coi anh ta như một người bạn cùng lớp bình thường mà thôi. Lý Duy Lộc là người duy nhất mà cô ấy thích.
Tô Cẩm mới chỉ ngoài hai mươi, đây còn là mối tình đầu của cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy đã chuẩn bị tâm lý yêu thầm lâu dài, không ngờ crush lại đột nhiên tỏ tình.
Tô Cẩm vừa vui vẻ được một chút, trong lòng lại dấy lên lo lắng.
Lý Duy Lộc xuất sắc, trẻ trung, giàu có như thế, cô ấy chỉ là một người trông trẻ nho nhỏ, hai người ở bên nhau liệu có tương lai không?
Trong phút chốc, Tô Cẩm đã suy nghĩ rất nhiều.
Lý Duy Lộc chăm chú nhìn cô ấy, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em không thích Vệ Bình à?”
Tô Cẩm liếc anh ấy một cái, cô ấy muốn đẩy anh ấy ra đi vào trong nhà: “Chẳng lẽ con mắt của anh thấy tôi thích Vệ Bình hả?”
Tuy nhiên, lúc Tô Cẩm nói ra lời này thì khóe miệng của cô ấy lại không giấu được một nụ cười.
“Tô Cẩm” Lý Duy Lộc vươn tay ra kéo thẳng Tô Cẩm vào trong lòng của anh ấy: “Em cứ không chịu trả lời câu hỏi của tôi, em cũng thích tôi, có phải không?”
Tô Cẩm bị mắc kẹt trong vòng tay rộng lớn của anh ấy, nghe rõ từng nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh ấy, cô ấy ngượng ngùng giấy giụa hai lần nhưng không thoát ra được. Sau đó cô ấy ngẩng đầu lên và nói: “Lý Duy Lộc, anh buông tôi ra”
Vẻ mặt thẹn thùng của Tô Cẩm trông giống như một đóa hoa hồng vừa mới nở, xinh đẹp đến mức làm rung động lòng người. Sau khi trái tim của Lý Duy Lộc đập loạn xạ mấy cái thì anh ấy chẳng chút do dự cúi người xuống và hôn lên đôi môi đỏ hồng của Tô Cẩm.
Cậu hai nhà họ Lục đã nói rằng đây chính là cách nhanh nhất để kiểm tra xem con gái có thích một người hay không.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Tô Cẩm.
Đôi môi thiếu nữ mềm mại và ngọt ngào đến lạ. Ban đầu Lý Duy Lộc chỉ muốn kiểm tra xem Tô Cẩm có thực sự thích anh ấy hay không.
Tuy nhiên, xúc cảm mềm mượt tuyệt vời đó khiến anh ấy có muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Ban đầu đột nhiên não của Tô Cẩm trống rỗng, đến khi cô ấy định thần lại thì Lý Duy Lộc đã cạy được răng của cô ấy ra rồi.
Cô ấy cố gắng đẩy anh ấy ra, nhưng cô ấy lại nhận ra hai cánh tay của mình đã mềm nhữn và chẳng còn một chút sức lực nào cả.
Cô ấy muốn thốt ra vài tiếng động để ngăn anh ấy lại, nhưng âm thanh đó lại khiến Lý Duy Lộc dịu dàng ôm cô ấy càng chặt hơn nữa.
Hai người ôm hôn nhau trên hành lang của tầng mười sáu.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, mẹ Lục và một người phụ nữ nữa từ trong thang máy đang định bước ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người hoảng sợ kêu lên một tiếng rồi lúng túng vội vàng tách nhau ra.
Hôm nay mẹ Lục dẫn theo một bảo mẫu mới để Mạc Hân Hy xem qua.
Chẳng ngờ lại có thể tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng bất ngờ như vậy.
Mặc dù Lý Duy Lộc đã bảo vệ che chắn phía sau cho Tô Cẩm bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng mẹ Lục rất tinh ý, chỉ cần liếc mắt một cái là bà ta đã nhận ra ngay cô gái kia là Tô Cẩm.
“Tô Cẩm, Lý Duy Lộc, là hai cháu hả?” Mẹ Lục đặt tay ở trước ngực, cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tô Cẩm nấp sau lưng Lý Duy Lộc, cô ấy thẹn thùng chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó ở dưới đất để chui xuống.
Nhưng sau một phút lúng túng thì cả người Lý Duy Lộc nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.