9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 11
Nhất Phiến Thu Diệp
07/04/2021
Bọn họ cùng nhau chơi trò đụng xe rồi đưa Mộc Lam đi chơi câu cá, sau đó lại cùng nhau cưỡi ngựa gỗ
Mộc Lam đề nghị muốn đi tàu lượn siêu tốc nhưng lại bị Lục Khải Vũ từ chối thắng thừng. Mộc Lam tức giận mím chặt cái miệng nhỏ lại, giận dỗi không thèm để ý tới anh nữa
“Chủ tịch Lục, hiếm khi con bé mới được đến khu vui giải trí chơi một lần, anh cứ thỏa mãn nguyện vọng của con bé một lần đi!” Mạc Hân Hy thấy bất bình thay cho Mộc Lam
Hot boy Lục của trường này thực sự rất kỳ quái, khu vui chơi giải trí có nhiều trò chơi như vậy, nhưng chỉ để cho Mộc Lam chơi mấy trò vừa đơn giản vừa an toàn. Những trò chơi hơi kích thích một chút cũng bị anh ấy từ chối thẳng thừng, nếu như vậy, còn không bằng không đưa Mộc Lam tới đây chơi!
“Cô cũng muốn chơi sao?” Lục Khải Vũ đột nhiên hỏi cô
Mạc Hân Hy im lặng quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn anh: “Chủ tịch Lục, hôm nay là chúng ta cùng đi chơi với Mộc Lam. Những đứa trẻ sáu, bảy tuổi đều thích những thứ có sự khiêu chiến, có sự kích thích, anh cứ như vậy, thật sự khiến cho người khác khó hiểu mà.”
“Đã như vậy thì cô chơi cùng với con bé đi.” Lần này Lục Khải Vũ trả lời rất dứt khoát
“Chủ tịch Lục, không phải anh sợ độ cao đấy chứ?” Mạc Hân Hy thử dò hỏi
“Không phải, chỉ là tôi không thích mấy trò chơi nhàm chán này mà thôi.”
Nói xong, Lục Khải Vũ có chút chột dạ, anh đi tới trước mặt Mộc Lam: “Mộc Lam, để cho cô Hân Hy chơi trò tàu lượn siêu tốc cùng với con có được không?”
Mộc Lam mất hứng trợn mắt nhìn anh một cái rồi xoay người đi, xoay tới trước mặt Mạc Hân Hy: “Cô, đi thôi, chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc. Bố không có một chút dũng cảm nào hết!”
Mạc Hân Hy rất muốn nói cho Mộc Lam biết rằng không phải bố của cô bé không dũng cảm, mà là bổ của cô bé sợ độ cao
Đường đường là Chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục mà lại sợ độ cao, nếu mà chuyện này bị đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ là tin hot, được mọi người đón nhận nhiệt tình!
Lục Khải Vũ đứng ở phía bên dưới, nhìn về phía tàu lượn siêu tốc. Sự hưng phấn được thể hiện qua tiếng thét chói tai của hai người, vẻ mặt dị thường nhưng lại giống nhau đến lạ thường. Anh lại hoảng hốt một lần nữa, hai người này rõ ràng là hai mẹ con!
Tuy nhiên, sau khi hai người xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, anh lại lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa rồi của mình
Mạc Hân Hy nhìn nhiều nhất là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, còn giống như một sinh viên đại học, làm sao có thể có con gái lớn giống như Mộc Lam được chứ. Huống chi, năm đó anh đã tra xét ở Đại học Bắc Đại suốt nửa năm, nếu như là cô thì đã sớm tra ra được rồi
Sau khi đi tàu lượn siêu tốc, Mộc Lam ra rất nhiều mô hôi, la hét muốn uống nước
Mạc Hân Hy chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa: “Bên kia có bán, hai người chờ ở đây nhé, tôi đi mua.”
Đi được vài bước, cô lại quay đầu lại hỏi: “Chủ tịch Lục, anh muốn uống gì?”
“Nước tinh khiết.”
“Được.”
Nhưng khi cô mua nước trở về, lại không nhìn thấy Mộc Lam đâu
“Chủ tịch Lục, Mộc Lam đâu?” Mặt cô đầy nghi ngờ, hỏi
“Con bé đang chơi ở bên kia kìa!” Lục Khải Vũ chỉ vào một cái cầu trượt cách đó không xa, nhưng còn chưa nói xong, sắc mặt anh đã biến đổi ngay lập tức
Bởi vì ở chỗ cầu trượt đó, căn bản không có bóng dáng của Mộc Lam
“Người đâu?” Mạc Hân Hy nhìn xung quanh
“Rõ ràng, mới vừa rồi vẫn còn ở chỗ này mà.” Lục Khải Vũ có chút hối hận và hoảng hốt, trái tim anh đập rộn lên, mới vừa rồi anh vẫn còn nhìn thấy Mộc Lam chơi rất vui vẻ ở cầu trượt, vì vậy mới cúi đầu nhận một cuộc điện thoại
“Chủ tịch Lục, tôi thực sự rất phục anh, anh có thể trông con mình như thế sao?” Trong lòng Mạc Hân Hy nóng như lửa đốt, cô không nhịn được buông ra lời chỉ trích
Hai người tách nhau ra đi tìm bốn phía xung quanh, và cuối cùng cũng tìm thấy Mộc Lam ở vòng đu quay
Lục Khải Vũ kéo Mộc Lam lại: “Ai cho con chạy lung tung như thế.”
Mộc Lam bị vẻ mặt của anh dọa cho phát sợ, trốn trong ngực của Mạc Hân Hy mà òa khóc: “Con vừa thấy một chị gái nhỏ có dáng dấp giống hệt con như đúc, cho nên con định chạy tới để hỏi bạn ý mấy câu, nhưng khi quay đầu lại lại không tìm thấy bố nữa, Mộc Lam rất sợ hãi!”
Một chị gái nhỏ giống hệt như như đúc? Trong lòng Mạc Hân Hy cả kinh, chẳng lẽ là Vũ Tuệ sao? Lý Duy Lộc cũng đưa Vũ Tuệ với Minh Húc đến khu vui chơi giải trí này sao?
Lục Khải Vũ nhìn vẻ mặt tràn đầy kinh hoàng của con gái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt, nước mũi tèm lem. Anh có chút đau lòng kéo cô bé lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Mộc Lam đừng khóc, là do bố không tốt, bố không nên nghe điện thoại.”
Mạc Hân Hy vội vàng lấy khăn giấy ra,giúp Mộc Lam lau nước mắt, nước mũi
Mộc Lam tựa vào trong ngực Lúc Khải Vũ thấp giọng khóc thút thít: “Không tìm được bố, Mộc Lam thật sự rất sợ hãi! Có phải bố không cần Mộc Lam nữa đúng không?”
Lục Khải Vũ ôm chặt con gái: “Làm sao lại thế chứ! Bố yêu Mộc Lam nhất! Sao bố lại không cần Mộc Lam được chứ.”
Mộc Lam cầm khăn giấy xoa xoa mũi của mình, chỉ vào vòng đu quay: “Vậy thì bố ngồi lên đó, chơi cái này với Mộc Lam nha.”
“Cái này sao?” Khuôn mặt Lục Khải Vũ tràn đầy sự khó xử
“Bố à…” Mộc Lam kéo tay anh nũng nịu
Lục Khải Vũ hít một hơi thật sâu: “Được rồi! Bố chơi cái này với con.”
Vì vậy, ba người cùng nhau mua vé để chơi trò đu quay
Mạc Hân Hy thử dò hỏi: “Mộc Lam, vừa rồi con gặp một chị gái nhỏ có dáng dấp giống với con y như đúc sao?”
“Đúng rồi ạ!” Mộc Lam gật đầu lia lịa
Lục Khải Vũ cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: “Làm gì có ai giống với con y như đúc được chứ, trừ khi là sinh đôi cùng trứng thôi.”
Nói xong lời này, chính anh cũng chợt sửng sốt, sinh đôi cùng trứng sao? Nếu như Mộc Lam giống cô bé kia y như đúc, thì chẳng lẽ cô bé kia cũng là con ruột của anh sao?
Vẻ mặt Mộc Lam kiên định: “Con thấy thế mà, người chị nhỏ kia có dáng dấp giống với con y như đúc, con còn nói với chị gái đó vài câu nữa cơ!”
“Các con nói cái gì vậy?” Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đồng thanh hỏi.
Mộc Lam ngoẹo đầu, suy nghĩ một chút: “Chị ý mang theo rất nhiều bóng bay, chắc là giúp bố mẹ chị ý đi bán bóng bay!”
“Bán bóng bay sao?” Mạc Hân Hy sửng sốt một chút, Lý Duy Lộc để cho Vũ Tuệ đi bán bóng bay? Điều này căn bản là không thể nào
Nhưng Mộc Lam lại khẳng định gặp được một người giống hệt với mình. Chẳng lẽ là Tư Nhã sao?
Trong số chín đứa trẻ vào năm đó, có ba đứa bé gái là sinh ba giống hệt nhau. Nếu không phải Vũ Tuệ thì chắc chắn đứa bé kia nhất định là Tư Nhã rồi
“Cô bé đó ở đâu? Tên gì? Con có biết không?” Mạc Hân Hy kích động nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Mộc Lam
Mộc Lam cau mày: “Cô, cô nằm đau con rồi!”
Mạc Hân Hy lấy lại tinh thần, vội vàng buông tay Mộc Lam ra, thuận tiên giúp cô bé xoa xoa: “Mộc Lam, con cùng chị gái nhỏ kia đã nói cái gì?”
“Không có, mẹ của chị ấy đưa chị ấy đi rồi.”
Mạc Hân Hy có chút thất vọng ngồi xuống, nhìn trong đám người phía dưới, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cô bé bán bóng
Nói như vậy, Tư Nhã cũng đang ở Hà Thành
Cô vẫn còn đắm chìm trong sự mất tập trung thì người ở đối diện cô, Lục Khải Vũ lại đột nhiên ôm ngực ngồi xổm xuống
“Chủ tịch Lục, anh làm sao thế?” Cô có chút kỳ quái hỏi
Sắc mặt của Lục Khải Vũ tái nhợt, anh lắc đầu một cái: “Không có gì!” Nhưng anh lại đột nhiên nắm lấy tay của cô
“Anh sợ độ cao sao?” Cô thử dò hỏi
Lục Khải Vũ nhìn cô một cái, giọng nói sắc bén: “Không được phép nói cho bất cứ người nào khác!”
“Anh thực sự sợ độ cao à!” Mặc dù đã đoán được, nhưng Mạc Hân Hy vẫn có chút bất ngờ
Lục Khải Vũ trợn mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống phía dưới, đột nhiên lại sợ hãi ôm chặt lấy Mạc Hân Hy, cả người cũng bắt đầu run rẩy
Mạc Hân Hy im lặng liếc mắt, không ngờ hot boy lạnh lùng không ai bì nổi của trường lại có nhược điểm, đó là sợ độ cao, nếu tin này mà được truyền đi, chắc chắn là một tin tức kinh thiên động địa
Mộc Lam khó hiểu nhìn hai người bọn họ: “Bố bị làm sao vậy ạ?”
“Bổ con có chút không thoải mái, Mộc Lam mau tới đây ôm bố con một cái nào!”
Mộc Lam đề nghị muốn đi tàu lượn siêu tốc nhưng lại bị Lục Khải Vũ từ chối thắng thừng. Mộc Lam tức giận mím chặt cái miệng nhỏ lại, giận dỗi không thèm để ý tới anh nữa
“Chủ tịch Lục, hiếm khi con bé mới được đến khu vui giải trí chơi một lần, anh cứ thỏa mãn nguyện vọng của con bé một lần đi!” Mạc Hân Hy thấy bất bình thay cho Mộc Lam
Hot boy Lục của trường này thực sự rất kỳ quái, khu vui chơi giải trí có nhiều trò chơi như vậy, nhưng chỉ để cho Mộc Lam chơi mấy trò vừa đơn giản vừa an toàn. Những trò chơi hơi kích thích một chút cũng bị anh ấy từ chối thẳng thừng, nếu như vậy, còn không bằng không đưa Mộc Lam tới đây chơi!
“Cô cũng muốn chơi sao?” Lục Khải Vũ đột nhiên hỏi cô
Mạc Hân Hy im lặng quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn anh: “Chủ tịch Lục, hôm nay là chúng ta cùng đi chơi với Mộc Lam. Những đứa trẻ sáu, bảy tuổi đều thích những thứ có sự khiêu chiến, có sự kích thích, anh cứ như vậy, thật sự khiến cho người khác khó hiểu mà.”
“Đã như vậy thì cô chơi cùng với con bé đi.” Lần này Lục Khải Vũ trả lời rất dứt khoát
“Chủ tịch Lục, không phải anh sợ độ cao đấy chứ?” Mạc Hân Hy thử dò hỏi
“Không phải, chỉ là tôi không thích mấy trò chơi nhàm chán này mà thôi.”
Nói xong, Lục Khải Vũ có chút chột dạ, anh đi tới trước mặt Mộc Lam: “Mộc Lam, để cho cô Hân Hy chơi trò tàu lượn siêu tốc cùng với con có được không?”
Mộc Lam mất hứng trợn mắt nhìn anh một cái rồi xoay người đi, xoay tới trước mặt Mạc Hân Hy: “Cô, đi thôi, chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc. Bố không có một chút dũng cảm nào hết!”
Mạc Hân Hy rất muốn nói cho Mộc Lam biết rằng không phải bố của cô bé không dũng cảm, mà là bổ của cô bé sợ độ cao
Đường đường là Chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục mà lại sợ độ cao, nếu mà chuyện này bị đồn ra ngoài, chắc chắn sẽ là tin hot, được mọi người đón nhận nhiệt tình!
Lục Khải Vũ đứng ở phía bên dưới, nhìn về phía tàu lượn siêu tốc. Sự hưng phấn được thể hiện qua tiếng thét chói tai của hai người, vẻ mặt dị thường nhưng lại giống nhau đến lạ thường. Anh lại hoảng hốt một lần nữa, hai người này rõ ràng là hai mẹ con!
Tuy nhiên, sau khi hai người xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, anh lại lập tức phủ nhận ý nghĩ vừa rồi của mình
Mạc Hân Hy nhìn nhiều nhất là hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, còn giống như một sinh viên đại học, làm sao có thể có con gái lớn giống như Mộc Lam được chứ. Huống chi, năm đó anh đã tra xét ở Đại học Bắc Đại suốt nửa năm, nếu như là cô thì đã sớm tra ra được rồi
Sau khi đi tàu lượn siêu tốc, Mộc Lam ra rất nhiều mô hôi, la hét muốn uống nước
Mạc Hân Hy chỉ vào một cửa hàng cách đó không xa: “Bên kia có bán, hai người chờ ở đây nhé, tôi đi mua.”
Đi được vài bước, cô lại quay đầu lại hỏi: “Chủ tịch Lục, anh muốn uống gì?”
“Nước tinh khiết.”
“Được.”
Nhưng khi cô mua nước trở về, lại không nhìn thấy Mộc Lam đâu
“Chủ tịch Lục, Mộc Lam đâu?” Mặt cô đầy nghi ngờ, hỏi
“Con bé đang chơi ở bên kia kìa!” Lục Khải Vũ chỉ vào một cái cầu trượt cách đó không xa, nhưng còn chưa nói xong, sắc mặt anh đã biến đổi ngay lập tức
Bởi vì ở chỗ cầu trượt đó, căn bản không có bóng dáng của Mộc Lam
“Người đâu?” Mạc Hân Hy nhìn xung quanh
“Rõ ràng, mới vừa rồi vẫn còn ở chỗ này mà.” Lục Khải Vũ có chút hối hận và hoảng hốt, trái tim anh đập rộn lên, mới vừa rồi anh vẫn còn nhìn thấy Mộc Lam chơi rất vui vẻ ở cầu trượt, vì vậy mới cúi đầu nhận một cuộc điện thoại
“Chủ tịch Lục, tôi thực sự rất phục anh, anh có thể trông con mình như thế sao?” Trong lòng Mạc Hân Hy nóng như lửa đốt, cô không nhịn được buông ra lời chỉ trích
Hai người tách nhau ra đi tìm bốn phía xung quanh, và cuối cùng cũng tìm thấy Mộc Lam ở vòng đu quay
Lục Khải Vũ kéo Mộc Lam lại: “Ai cho con chạy lung tung như thế.”
Mộc Lam bị vẻ mặt của anh dọa cho phát sợ, trốn trong ngực của Mạc Hân Hy mà òa khóc: “Con vừa thấy một chị gái nhỏ có dáng dấp giống hệt con như đúc, cho nên con định chạy tới để hỏi bạn ý mấy câu, nhưng khi quay đầu lại lại không tìm thấy bố nữa, Mộc Lam rất sợ hãi!”
Một chị gái nhỏ giống hệt như như đúc? Trong lòng Mạc Hân Hy cả kinh, chẳng lẽ là Vũ Tuệ sao? Lý Duy Lộc cũng đưa Vũ Tuệ với Minh Húc đến khu vui chơi giải trí này sao?
Lục Khải Vũ nhìn vẻ mặt tràn đầy kinh hoàng của con gái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt, nước mũi tèm lem. Anh có chút đau lòng kéo cô bé lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Mộc Lam đừng khóc, là do bố không tốt, bố không nên nghe điện thoại.”
Mạc Hân Hy vội vàng lấy khăn giấy ra,giúp Mộc Lam lau nước mắt, nước mũi
Mộc Lam tựa vào trong ngực Lúc Khải Vũ thấp giọng khóc thút thít: “Không tìm được bố, Mộc Lam thật sự rất sợ hãi! Có phải bố không cần Mộc Lam nữa đúng không?”
Lục Khải Vũ ôm chặt con gái: “Làm sao lại thế chứ! Bố yêu Mộc Lam nhất! Sao bố lại không cần Mộc Lam được chứ.”
Mộc Lam cầm khăn giấy xoa xoa mũi của mình, chỉ vào vòng đu quay: “Vậy thì bố ngồi lên đó, chơi cái này với Mộc Lam nha.”
“Cái này sao?” Khuôn mặt Lục Khải Vũ tràn đầy sự khó xử
“Bố à…” Mộc Lam kéo tay anh nũng nịu
Lục Khải Vũ hít một hơi thật sâu: “Được rồi! Bố chơi cái này với con.”
Vì vậy, ba người cùng nhau mua vé để chơi trò đu quay
Mạc Hân Hy thử dò hỏi: “Mộc Lam, vừa rồi con gặp một chị gái nhỏ có dáng dấp giống với con y như đúc sao?”
“Đúng rồi ạ!” Mộc Lam gật đầu lia lịa
Lục Khải Vũ cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: “Làm gì có ai giống với con y như đúc được chứ, trừ khi là sinh đôi cùng trứng thôi.”
Nói xong lời này, chính anh cũng chợt sửng sốt, sinh đôi cùng trứng sao? Nếu như Mộc Lam giống cô bé kia y như đúc, thì chẳng lẽ cô bé kia cũng là con ruột của anh sao?
Vẻ mặt Mộc Lam kiên định: “Con thấy thế mà, người chị nhỏ kia có dáng dấp giống với con y như đúc, con còn nói với chị gái đó vài câu nữa cơ!”
“Các con nói cái gì vậy?” Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đồng thanh hỏi.
Mộc Lam ngoẹo đầu, suy nghĩ một chút: “Chị ý mang theo rất nhiều bóng bay, chắc là giúp bố mẹ chị ý đi bán bóng bay!”
“Bán bóng bay sao?” Mạc Hân Hy sửng sốt một chút, Lý Duy Lộc để cho Vũ Tuệ đi bán bóng bay? Điều này căn bản là không thể nào
Nhưng Mộc Lam lại khẳng định gặp được một người giống hệt với mình. Chẳng lẽ là Tư Nhã sao?
Trong số chín đứa trẻ vào năm đó, có ba đứa bé gái là sinh ba giống hệt nhau. Nếu không phải Vũ Tuệ thì chắc chắn đứa bé kia nhất định là Tư Nhã rồi
“Cô bé đó ở đâu? Tên gì? Con có biết không?” Mạc Hân Hy kích động nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của Mộc Lam
Mộc Lam cau mày: “Cô, cô nằm đau con rồi!”
Mạc Hân Hy lấy lại tinh thần, vội vàng buông tay Mộc Lam ra, thuận tiên giúp cô bé xoa xoa: “Mộc Lam, con cùng chị gái nhỏ kia đã nói cái gì?”
“Không có, mẹ của chị ấy đưa chị ấy đi rồi.”
Mạc Hân Hy có chút thất vọng ngồi xuống, nhìn trong đám người phía dưới, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cô bé bán bóng
Nói như vậy, Tư Nhã cũng đang ở Hà Thành
Cô vẫn còn đắm chìm trong sự mất tập trung thì người ở đối diện cô, Lục Khải Vũ lại đột nhiên ôm ngực ngồi xổm xuống
“Chủ tịch Lục, anh làm sao thế?” Cô có chút kỳ quái hỏi
Sắc mặt của Lục Khải Vũ tái nhợt, anh lắc đầu một cái: “Không có gì!” Nhưng anh lại đột nhiên nắm lấy tay của cô
“Anh sợ độ cao sao?” Cô thử dò hỏi
Lục Khải Vũ nhìn cô một cái, giọng nói sắc bén: “Không được phép nói cho bất cứ người nào khác!”
“Anh thực sự sợ độ cao à!” Mặc dù đã đoán được, nhưng Mạc Hân Hy vẫn có chút bất ngờ
Lục Khải Vũ trợn mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống phía dưới, đột nhiên lại sợ hãi ôm chặt lấy Mạc Hân Hy, cả người cũng bắt đầu run rẩy
Mạc Hân Hy im lặng liếc mắt, không ngờ hot boy lạnh lùng không ai bì nổi của trường lại có nhược điểm, đó là sợ độ cao, nếu tin này mà được truyền đi, chắc chắn là một tin tức kinh thiên động địa
Mộc Lam khó hiểu nhìn hai người bọn họ: “Bố bị làm sao vậy ạ?”
“Bổ con có chút không thoải mái, Mộc Lam mau tới đây ôm bố con một cái nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.