9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1286
Nhất Phiến Thu Diệp
14/10/2021
Vì giao tình giữa bác sĩ Tôn và bà cụ nhà họ Lục nên ông rất quen thuộc với tất cả mọi người ở nhà họ Lục.
Mạc Hân Hy nhanh chân đến đỡ ông ấy: “Ông Tôn, thân thế của ông càng ngày càng tốt lên rồi!”
Bác sĩ Tôn đẩy cô ra, trừng mắt nhìn cô: “Hân Hy, con nói gì vậy.
Thân thể tốt như thế, ai bảo con dìu ông hả? Để tự ông đi”
Nhìn thấy sư phụ cố ý làm khó mẹ, Lục Vũ Tháp không vui, chạy tới che cho Mạc Hân Hy: “Sư phụ, ông đừng trêu mẹ con, mẹ sẽ sợ đó.”
Bác sĩ Tôn gõ một cái lên đầu của cậu nhóc: “Thằng ranh con này, sư phụ đối xử tốt với con như thế, con thì hay rồi, thấy mẹ con thì quên mất sư phụ hả?”
Người quen biết với bác sĩ Tôn đều biết, ông chính là một lão ngoan đồng, không câu nệ tiểu tiết.
Không thì lúc trước ông cũng sẽ không nhắm trúng thiên phú của Lục Vũ Tháp, không đắn do nhận cậu nhóc làm học trò.
Thật ra, từ sau khi Lục Vũ Tháp làm học trò ông ấy, người nhà họ Lục cũng rất buồn phiền.
Bởi vì mọi thân phận đều đang loạn hết cả lên.
Nhưng mà bác sĩ Tôn chẳng hề quan tâm đến những điều này, ông ấy giờ đây đã lớn tuổi, chỉ muốn đứa trẻ vừa tài năng, vừa ngoan ngoãn như Lục Vũ Tháp bầu bạn. Mặc kệ người nhà họ Lục có thấy ngại với việc này hay không!
Lục Vũ Tháp ở bên cạnh ông ấy một thời gian, đã hiểu rõ tính tình của sư phó, bởi vậy cậu không hề sợ hãi chút nào, ngẩng đầu tự tin nói: “Mẹ mười tháng mang thai cháu, trải qua bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu vất vả mới sinh được cháu, đương nhiên cháu phải bảo vệ mẹ cháu rồi.”
“Được, Lục Vũ Tháp, bình thường sư phó đối xử với cậu tốt như vậy, vậy mà cậu lại quên hết cả rồi!” Bác sĩ Tôn chỉ vào Lục Vũ Tháp, nói ra những lời tuy răng không dễ nghe nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ tươi cười.
Đào nhỏ bước lên, ngăn trước mặt Lục Vũ Tháp, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, giọng điệu trẻ con tức giận nói: “Ông nội Tôn, không cho ông bắt nạt chú nhỏ đâu!”
Cô bé tức giận thở phì phì khiến tất cả mọi người không nhịn được cười.
Bác sĩ Tôn bảy mươi tuổi, mỗi tuần sẽ đi khám bệnh ba ngày, thời gian còn lại đều ở nhà dạy Lục Vũ Tháp đọc sách Y học cổ truyền, thỉnh thoảng khi thời tiết tốt, còn cho người lái xe đi xa hàng kilomet lên núi để hái thuốc, nhân tiện còn dạy cho Lục Vũ Tháp nhận biết được các loại thuốc thông thường.
Mạc Hân Hy giải thích ngắn gọn ý kiến của mình, sau đó bác sĩ Tôn bắt mạch cho Lưu Cửu Nhạ, quả thật có nguy cơ sẩy thai.
“Nếu là chị họ của Vũ Tháp vậy thì ở lại đây đi, bên cạnh phòng Vũ Tháp có một gian phòng trống, tạm thời cứ để cô ấy ở đây hồi phục sức khỏe trước rồi tính tiếp đi vậy!”
Bác sĩ Tôn rất sẵn lòng đồng ý đủ thấy Vũ Tháp ở đây rất được yêu thương.
Sau khi dọn dẹp phòng xong, Lưu Cửu Nhạ liền nằm trên giường nghỉ ngơi, bác sĩ Tôn bảo bố của Đào nhỏ – học trò của ông bốc một bài thuốc Đông Y giúp giữ thai, nấu nhỏ lửa.
Mạc Hân Hy chỉ thỉnh thoảng mới ghé sang, Lục Vũ Tháp đưa cô đi thăm từng ngóc ngách phòng khám nhà họ Tôn.
“Mẹ, nơi này là phòng khám Tây y.”
“Nơi này là phòng khám Đông y, thường ngày sư phó sẽ ở đây khám bệnh”
“Còn đây là phòng thuốc Đông y, mẹ xem này, trong này có rất nhiều thuốc Đông y”
“Sư phó nói, mục đích của cả Đông y và Tây y đều là trị bệnh cứu người, chỉ là phương pháp không giống nhau mà thôi, là bác sĩ nhất định phải học cách dung hòa, kết hợp hoàn hảo giữa Đông y và Tây y để đem lại lợi ích lớn nhất cho bệnh nhân”
Mạc Hân Hy nhanh chân đến đỡ ông ấy: “Ông Tôn, thân thế của ông càng ngày càng tốt lên rồi!”
Bác sĩ Tôn đẩy cô ra, trừng mắt nhìn cô: “Hân Hy, con nói gì vậy.
Thân thể tốt như thế, ai bảo con dìu ông hả? Để tự ông đi”
Nhìn thấy sư phụ cố ý làm khó mẹ, Lục Vũ Tháp không vui, chạy tới che cho Mạc Hân Hy: “Sư phụ, ông đừng trêu mẹ con, mẹ sẽ sợ đó.”
Bác sĩ Tôn gõ một cái lên đầu của cậu nhóc: “Thằng ranh con này, sư phụ đối xử tốt với con như thế, con thì hay rồi, thấy mẹ con thì quên mất sư phụ hả?”
Người quen biết với bác sĩ Tôn đều biết, ông chính là một lão ngoan đồng, không câu nệ tiểu tiết.
Không thì lúc trước ông cũng sẽ không nhắm trúng thiên phú của Lục Vũ Tháp, không đắn do nhận cậu nhóc làm học trò.
Thật ra, từ sau khi Lục Vũ Tháp làm học trò ông ấy, người nhà họ Lục cũng rất buồn phiền.
Bởi vì mọi thân phận đều đang loạn hết cả lên.
Nhưng mà bác sĩ Tôn chẳng hề quan tâm đến những điều này, ông ấy giờ đây đã lớn tuổi, chỉ muốn đứa trẻ vừa tài năng, vừa ngoan ngoãn như Lục Vũ Tháp bầu bạn. Mặc kệ người nhà họ Lục có thấy ngại với việc này hay không!
Lục Vũ Tháp ở bên cạnh ông ấy một thời gian, đã hiểu rõ tính tình của sư phó, bởi vậy cậu không hề sợ hãi chút nào, ngẩng đầu tự tin nói: “Mẹ mười tháng mang thai cháu, trải qua bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu vất vả mới sinh được cháu, đương nhiên cháu phải bảo vệ mẹ cháu rồi.”
“Được, Lục Vũ Tháp, bình thường sư phó đối xử với cậu tốt như vậy, vậy mà cậu lại quên hết cả rồi!” Bác sĩ Tôn chỉ vào Lục Vũ Tháp, nói ra những lời tuy răng không dễ nghe nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ tươi cười.
Đào nhỏ bước lên, ngăn trước mặt Lục Vũ Tháp, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, giọng điệu trẻ con tức giận nói: “Ông nội Tôn, không cho ông bắt nạt chú nhỏ đâu!”
Cô bé tức giận thở phì phì khiến tất cả mọi người không nhịn được cười.
Bác sĩ Tôn bảy mươi tuổi, mỗi tuần sẽ đi khám bệnh ba ngày, thời gian còn lại đều ở nhà dạy Lục Vũ Tháp đọc sách Y học cổ truyền, thỉnh thoảng khi thời tiết tốt, còn cho người lái xe đi xa hàng kilomet lên núi để hái thuốc, nhân tiện còn dạy cho Lục Vũ Tháp nhận biết được các loại thuốc thông thường.
Mạc Hân Hy giải thích ngắn gọn ý kiến của mình, sau đó bác sĩ Tôn bắt mạch cho Lưu Cửu Nhạ, quả thật có nguy cơ sẩy thai.
“Nếu là chị họ của Vũ Tháp vậy thì ở lại đây đi, bên cạnh phòng Vũ Tháp có một gian phòng trống, tạm thời cứ để cô ấy ở đây hồi phục sức khỏe trước rồi tính tiếp đi vậy!”
Bác sĩ Tôn rất sẵn lòng đồng ý đủ thấy Vũ Tháp ở đây rất được yêu thương.
Sau khi dọn dẹp phòng xong, Lưu Cửu Nhạ liền nằm trên giường nghỉ ngơi, bác sĩ Tôn bảo bố của Đào nhỏ – học trò của ông bốc một bài thuốc Đông Y giúp giữ thai, nấu nhỏ lửa.
Mạc Hân Hy chỉ thỉnh thoảng mới ghé sang, Lục Vũ Tháp đưa cô đi thăm từng ngóc ngách phòng khám nhà họ Tôn.
“Mẹ, nơi này là phòng khám Tây y.”
“Nơi này là phòng khám Đông y, thường ngày sư phó sẽ ở đây khám bệnh”
“Còn đây là phòng thuốc Đông y, mẹ xem này, trong này có rất nhiều thuốc Đông y”
“Sư phó nói, mục đích của cả Đông y và Tây y đều là trị bệnh cứu người, chỉ là phương pháp không giống nhau mà thôi, là bác sĩ nhất định phải học cách dung hòa, kết hợp hoàn hảo giữa Đông y và Tây y để đem lại lợi ích lớn nhất cho bệnh nhân”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.