9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1289
Nhất Phiến Thu Diệp
16/10/2021
Tam Bảo Lục Vũ Tuấn vẫn còn đang ở ban công phòng 1602 trồng một ít thảo dược Đông y mà Tứ Bảo mang về. Bồ công anh, lan thạch hộc tía, rau sam, móng lưng rồng,…
Mỗi ngày Vũ Tuấn đều sẽ đến đây chăm sóc những cây thuốc này, quan sát quá trình sinh trưởng của chúng.
Hôm nay, cậu bé và Tư Nhã vẫn như bình thường vào học lớp mỹ thuật. Thật ra cậu bé chỉ xem hội họa như một sở thích mà thôi.
Nhưng Tư Nhã lại không giống như vậy, cô giáo nói cô bé rất có năng khiếu hội họa, nếu được dạy dỗ rèn luyện tốt, tương lai không chừng sẽ đạt được thành tựu gì đó cũng nên.
Có điều em gái Tư Nhã vẫn luôn nhát gan, nếu chỉ để một mình cô bé đi học vẽ, không chừng cô bé sẽ rất sợ hãi, bởi vậy người làm anh như cậu đương nhiên phải chịu chút hy sinh, đi học cùng với em gái.
Trong chín đứa trẻ, Vũ Tuấn là đứa tỉ mỉ nhất, ngoan ngoãn nhất.
Hôm nay, hai bé vẫn như thường ngày lắng nghe cô giáo giảng về những kỹ năng vẽ cơ bản trong hội họa.
Lúc này, Hàn Tương Trúc đã đến nhà họ Lục được hai ba ngày, tò mò thò đầu vào trong phòng.
Bé rất muốn qua xem anh chị đang làm gì! Nhưng mẹ đã dặn rồi, nhất định không được làm anh chị mình tức giận, cũng không cho bé động vào bất kỳ vật gì trên ban công Bé phải ngoan ngoãn, phải là một đứa trẻ ngoan mới được, vậy nên cứ len lén nhìn trộm, anh chị hẳn là không phát hiện được đâu!
Bộ quần áo quá khổ không vừa người của Hàn Tương Trúc đã được thay đổi, bây giờ cô bé đang mặc một chiếc áo lông màu hồng phấn, mặc quần đen, mang cả dép lê.
Trông đáng yêu hơn trước đây rất nhiều.
Lúc mới đầu, bé còn len lén nhìn qua cửa phòng ngủ, dần dần không biết thế nào lại nhích từng bước nhỏ, đi đến gần ban công.
Bàn tay nhỏ đặt lên má, nhìn thấy anh chị cầm bút vẽ, nhanh chóng vẽ ra một quả táo đỏ trên bảng vẽ.
Đôi mắt sáng ngời của cô bé lộ ra một chút ngạc nhiên, không thể không chỉ vào bức tranh của Tư Nhã khen ngợi: “Đẹp quá đi, anh ơi, chị ơi, hai người thật là giỏi!”
Vũ Tuấn và Tư Nhã đang tâp trung vẽ tranh, nghe thấy tiếng đông liền ngẩng đầu lên.
Tư Nhã nhìn cô bé một cái không nói gì, chỉ lịch sự cười cười một chút, sau đó lại cúi đầu đắm chìm trong bức tranh.
Lục Vũ Tuấn vẫy vẫy tay với cô bé: “Em cũng thích vẽ tranh à? Đến đây, anh dạy cho em”
Cậu để ý thấy cô bé này đã đến nhà hai ba ngày rồi nhưng vẫn luôn rất cẩn thận, từ nhà trẻ trở về vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng bước ra ngoài.
Cậu biết, thật ra em gái này chỉ có một mình rất cô đơn, cũng rất muốn cùng chơi với bọn họ, rất muốn xuống lầu đến sân chơi.
Ngày hôm qua lúc cậu sang đây chăm sóc số cây thuốc mà Tứ Bảo đưa cho từng nhìn thấy cô bé đứng một mình ngoài ban công, vẻ mặt khao khát nhìn những bạn nhỏ đang chơi ở sân chơi dưới lầu.
Cậu liền hỏi cô bé: “Có phải em rất muốn xuống sân chơi dưới lầu chơi không?”
Chẳng ngờ cô em gái này lại hoảng sợ, vẻ mặt căng thẳng: “Không đâu, mẹ bảo em phải ngoan ngoãn nghe lời, em không muốn đi chơi.”
Nói xong liền xoay người chạy nhanh về phòng ngủ.
Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô bé, Lục Vũ Tuấn nhớ đến mình lúc ba tuổi, khi mình lần đầu bước vào nhà họ Lư.
Khi đó đối mặt với đầy những người xa lạ trong phòng, cậu cũng cẩn thận để ý mọi chuyện như thế này.
Lúc ấy cậu vẫn chưa hay biết việc mẹ Lăng Ái đã qua đời vì bạo bệnh.
Lư Bạch Khởi vẫn luôn giấu cậu việc này. Khi đó cậu còn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, biểu hiện thật tốt, vậy thì Lư Bạch Khởi sẽ mang cậu trở về tìm mẹ Lăng Ái.
Mỗi ngày Vũ Tuấn đều sẽ đến đây chăm sóc những cây thuốc này, quan sát quá trình sinh trưởng của chúng.
Hôm nay, cậu bé và Tư Nhã vẫn như bình thường vào học lớp mỹ thuật. Thật ra cậu bé chỉ xem hội họa như một sở thích mà thôi.
Nhưng Tư Nhã lại không giống như vậy, cô giáo nói cô bé rất có năng khiếu hội họa, nếu được dạy dỗ rèn luyện tốt, tương lai không chừng sẽ đạt được thành tựu gì đó cũng nên.
Có điều em gái Tư Nhã vẫn luôn nhát gan, nếu chỉ để một mình cô bé đi học vẽ, không chừng cô bé sẽ rất sợ hãi, bởi vậy người làm anh như cậu đương nhiên phải chịu chút hy sinh, đi học cùng với em gái.
Trong chín đứa trẻ, Vũ Tuấn là đứa tỉ mỉ nhất, ngoan ngoãn nhất.
Hôm nay, hai bé vẫn như thường ngày lắng nghe cô giáo giảng về những kỹ năng vẽ cơ bản trong hội họa.
Lúc này, Hàn Tương Trúc đã đến nhà họ Lục được hai ba ngày, tò mò thò đầu vào trong phòng.
Bé rất muốn qua xem anh chị đang làm gì! Nhưng mẹ đã dặn rồi, nhất định không được làm anh chị mình tức giận, cũng không cho bé động vào bất kỳ vật gì trên ban công Bé phải ngoan ngoãn, phải là một đứa trẻ ngoan mới được, vậy nên cứ len lén nhìn trộm, anh chị hẳn là không phát hiện được đâu!
Bộ quần áo quá khổ không vừa người của Hàn Tương Trúc đã được thay đổi, bây giờ cô bé đang mặc một chiếc áo lông màu hồng phấn, mặc quần đen, mang cả dép lê.
Trông đáng yêu hơn trước đây rất nhiều.
Lúc mới đầu, bé còn len lén nhìn qua cửa phòng ngủ, dần dần không biết thế nào lại nhích từng bước nhỏ, đi đến gần ban công.
Bàn tay nhỏ đặt lên má, nhìn thấy anh chị cầm bút vẽ, nhanh chóng vẽ ra một quả táo đỏ trên bảng vẽ.
Đôi mắt sáng ngời của cô bé lộ ra một chút ngạc nhiên, không thể không chỉ vào bức tranh của Tư Nhã khen ngợi: “Đẹp quá đi, anh ơi, chị ơi, hai người thật là giỏi!”
Vũ Tuấn và Tư Nhã đang tâp trung vẽ tranh, nghe thấy tiếng đông liền ngẩng đầu lên.
Tư Nhã nhìn cô bé một cái không nói gì, chỉ lịch sự cười cười một chút, sau đó lại cúi đầu đắm chìm trong bức tranh.
Lục Vũ Tuấn vẫy vẫy tay với cô bé: “Em cũng thích vẽ tranh à? Đến đây, anh dạy cho em”
Cậu để ý thấy cô bé này đã đến nhà hai ba ngày rồi nhưng vẫn luôn rất cẩn thận, từ nhà trẻ trở về vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng bước ra ngoài.
Cậu biết, thật ra em gái này chỉ có một mình rất cô đơn, cũng rất muốn cùng chơi với bọn họ, rất muốn xuống lầu đến sân chơi.
Ngày hôm qua lúc cậu sang đây chăm sóc số cây thuốc mà Tứ Bảo đưa cho từng nhìn thấy cô bé đứng một mình ngoài ban công, vẻ mặt khao khát nhìn những bạn nhỏ đang chơi ở sân chơi dưới lầu.
Cậu liền hỏi cô bé: “Có phải em rất muốn xuống sân chơi dưới lầu chơi không?”
Chẳng ngờ cô em gái này lại hoảng sợ, vẻ mặt căng thẳng: “Không đâu, mẹ bảo em phải ngoan ngoãn nghe lời, em không muốn đi chơi.”
Nói xong liền xoay người chạy nhanh về phòng ngủ.
Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô bé, Lục Vũ Tuấn nhớ đến mình lúc ba tuổi, khi mình lần đầu bước vào nhà họ Lư.
Khi đó đối mặt với đầy những người xa lạ trong phòng, cậu cũng cẩn thận để ý mọi chuyện như thế này.
Lúc ấy cậu vẫn chưa hay biết việc mẹ Lăng Ái đã qua đời vì bạo bệnh.
Lư Bạch Khởi vẫn luôn giấu cậu việc này. Khi đó cậu còn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn, biểu hiện thật tốt, vậy thì Lư Bạch Khởi sẽ mang cậu trở về tìm mẹ Lăng Ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.