9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1336
Nhất Phiến Thu Diệp
26/10/2021
“Cô ấy ở nhà chăm con, cô cũng biết nhà tôi có chín đứa con, một mình bảo mẫu hoàn toàn lo không xuể” Lục Khải Vũ tùy ý trả lời.
“Một lần sinh chín đứa bé, chắc cuộc sống của tổng giám đốc Lục thú vị lắm nhỉ?” Cô ta ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ thở dài: “Chẳng đặc sắc chút nào, chỉ cảm thấy rất mệt.
Cô không biết đâu, bây giờ mỗi lần tan làm tôi đều không muốn về nhà, nghĩ tới mấy đứa con thôi đã cảm thấy nhức đầu”
Sau khi nói xong, anh vô thức liếc mắt nhìn Mộ Dung Lãnh Nhu, quả nhiên khóe miệng cô ta hơi cong lên như thể rất hài lòng với câu trả lời của anh.
Phó Sâm bị trói ở một bên, không vui nói: “Lục Khải Vũ, cậu đã có vợ con rồi, còn vẽ vời cái gì, lo thương lượng nhanh lên, cánh tay của tôi sắp gãy mất rồi!”
Lúc này, Lục Khải Vũ mới nhìn thoáng qua anh ấy, đi thẳng vào chủ đề chính nói với Mộ Dung Lãnh Nhu: “Tôi dùng Hàn Tá để trao đổi Phó Sâm, cô thấy sao?”
Mộ Dung Lãnh Nhu liếc nhìn Hàn Tá bị trói, sau đó thoáng ngó qua Phó Sâm, cô ta cười khẽ đáp: “Tổng giám đốc Lục, anh tính khôn thật.
Phó Sâm là tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị, trong tay anh ta còn nắm 30% cổ phần của Lục thị các anh. Còn Hàn Tá, anh ta có cái gì?
Anh dùng hai người đó để trao đổi, chẳng phải tôi sẽ bị lỗ sao?”
“Hàn Tá có liên quan tới cái chết của chị cô, điều này hản là rất quan trọng với nhà họ Mộ các người nhỉ?”
“Chị cả của tôi đã qua đời, cho dù có giết Hàn Tá chị của tôi cũng không thể sống lại. Tôi nghĩ nếu chị ấy còn sống cũng không đồng ý tôi chấp nhận cuộc giao dịch bất công như vậy, anh nói đúng không?” Cô ta rướn môi nở nụ cười, hỏi ngược lại.
Lục Khải Vũ khế thở dài: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn mua 15% cổ phần của Lục thị trong tay Phó Sâm, giao.
dịch như thế mới công bằng” Gió cuối thu từ cửa sổ nhà kho bỏ hoang thổi vào, cô đưa tay sửa sang mái tóc bị gió thổi tán loạn, sau đó lên tiếng nói.
Chỉ cần trong tay cô ta có cổ phần của Lục thị, cô ta bèn có lý do tiếp cận Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ hơi sửng sờ, có lẽ không ngờ cô ta sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “Vì sao? Cổ phần của Lục thị hoàn toàn chẳng có giá trị gì ở gia tộc Mộ Dung cả mà?”
Mộ Dung Lãnh Nhu nở nụ cười khẽ: “Tôi rất coi trọng triển vọng phát triển của Lục thị, tại sao có tiền lại không kiếm chứ?”
Dứt lời, cô ta móc ra khỏi túi một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước, đặt nó lên bàn: “Nếu như tổng giám đốc Lục đồng ý, hiện giờ chúng ta có thể ký hợp đồng!”
Lục Khải Vũ lật xem mấy lần, tiếp đó nhìn về phía Phó Sâm: “Vì bạn của tôi, xem ra ngoài chấp nhận yêu cầu của cô, tôi không còn sự lựa chọn nào khác”
“Được rồi, tôi đồng ý. Tuy nhiên, hợp đồng giao dịch này lẽ ra cô nên ký với Phó Sâm, dù sao cô muốn mua cổ phần trong tay cậu ta mài”
Nói đoạn, anh chỉ chỉ Phó Sâm đang bị Thạch Thiên Bằng trói chặt ở đằng kia.
“Đó là điều đương nhiên”
Mộ Dung Lãnh Nhu quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Thiên Bằng, anh †a lập tức kéo Phó Sâm tới trước bàn, tháo bỏ dây thừng trên người anh ấy.
Sau khi Phó Sâm được cởi trói, anh ấy hoạt động gân cốt rồi nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ: “Cậu thực sự chịu từ bỏ 15% cổ phần à?”
Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn anh ấy: “Đều tại cậu gây họa, bớt nói nhảm, ký tên đi!”
“Một lần sinh chín đứa bé, chắc cuộc sống của tổng giám đốc Lục thú vị lắm nhỉ?” Cô ta ngước mắt lên nhìn sâu vào mắt Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ thở dài: “Chẳng đặc sắc chút nào, chỉ cảm thấy rất mệt.
Cô không biết đâu, bây giờ mỗi lần tan làm tôi đều không muốn về nhà, nghĩ tới mấy đứa con thôi đã cảm thấy nhức đầu”
Sau khi nói xong, anh vô thức liếc mắt nhìn Mộ Dung Lãnh Nhu, quả nhiên khóe miệng cô ta hơi cong lên như thể rất hài lòng với câu trả lời của anh.
Phó Sâm bị trói ở một bên, không vui nói: “Lục Khải Vũ, cậu đã có vợ con rồi, còn vẽ vời cái gì, lo thương lượng nhanh lên, cánh tay của tôi sắp gãy mất rồi!”
Lúc này, Lục Khải Vũ mới nhìn thoáng qua anh ấy, đi thẳng vào chủ đề chính nói với Mộ Dung Lãnh Nhu: “Tôi dùng Hàn Tá để trao đổi Phó Sâm, cô thấy sao?”
Mộ Dung Lãnh Nhu liếc nhìn Hàn Tá bị trói, sau đó thoáng ngó qua Phó Sâm, cô ta cười khẽ đáp: “Tổng giám đốc Lục, anh tính khôn thật.
Phó Sâm là tổng giám đốc của tập đoàn Phó thị, trong tay anh ta còn nắm 30% cổ phần của Lục thị các anh. Còn Hàn Tá, anh ta có cái gì?
Anh dùng hai người đó để trao đổi, chẳng phải tôi sẽ bị lỗ sao?”
“Hàn Tá có liên quan tới cái chết của chị cô, điều này hản là rất quan trọng với nhà họ Mộ các người nhỉ?”
“Chị cả của tôi đã qua đời, cho dù có giết Hàn Tá chị của tôi cũng không thể sống lại. Tôi nghĩ nếu chị ấy còn sống cũng không đồng ý tôi chấp nhận cuộc giao dịch bất công như vậy, anh nói đúng không?” Cô ta rướn môi nở nụ cười, hỏi ngược lại.
Lục Khải Vũ khế thở dài: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Tôi muốn mua 15% cổ phần của Lục thị trong tay Phó Sâm, giao.
dịch như thế mới công bằng” Gió cuối thu từ cửa sổ nhà kho bỏ hoang thổi vào, cô đưa tay sửa sang mái tóc bị gió thổi tán loạn, sau đó lên tiếng nói.
Chỉ cần trong tay cô ta có cổ phần của Lục thị, cô ta bèn có lý do tiếp cận Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ hơi sửng sờ, có lẽ không ngờ cô ta sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “Vì sao? Cổ phần của Lục thị hoàn toàn chẳng có giá trị gì ở gia tộc Mộ Dung cả mà?”
Mộ Dung Lãnh Nhu nở nụ cười khẽ: “Tôi rất coi trọng triển vọng phát triển của Lục thị, tại sao có tiền lại không kiếm chứ?”
Dứt lời, cô ta móc ra khỏi túi một bản hợp đồng đã chuẩn bị từ trước, đặt nó lên bàn: “Nếu như tổng giám đốc Lục đồng ý, hiện giờ chúng ta có thể ký hợp đồng!”
Lục Khải Vũ lật xem mấy lần, tiếp đó nhìn về phía Phó Sâm: “Vì bạn của tôi, xem ra ngoài chấp nhận yêu cầu của cô, tôi không còn sự lựa chọn nào khác”
“Được rồi, tôi đồng ý. Tuy nhiên, hợp đồng giao dịch này lẽ ra cô nên ký với Phó Sâm, dù sao cô muốn mua cổ phần trong tay cậu ta mài”
Nói đoạn, anh chỉ chỉ Phó Sâm đang bị Thạch Thiên Bằng trói chặt ở đằng kia.
“Đó là điều đương nhiên”
Mộ Dung Lãnh Nhu quay đầu liếc mắt nhìn Thạch Thiên Bằng, anh †a lập tức kéo Phó Sâm tới trước bàn, tháo bỏ dây thừng trên người anh ấy.
Sau khi Phó Sâm được cởi trói, anh ấy hoạt động gân cốt rồi nhìn thoáng qua Lục Khải Vũ: “Cậu thực sự chịu từ bỏ 15% cổ phần à?”
Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn anh ấy: “Đều tại cậu gây họa, bớt nói nhảm, ký tên đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.