9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1349
Nhất Phiến Thu Diệp
30/10/2021
Trước khi ngủ con gái cô ấy còn hỏi: “Mẹ ơi, con muốn chú La trở thành bố của con, con rất thích chú La, chúng ta không bao giờ rời xa nhau có được không?
Rạng sáng lúc sáu giờ, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cô ấy biết đấy là La Đức Tín đã dậy nấu đồ ăn sáng cho Niệm Đơn.
Từ sau khi Niệm Đơn đến đây, mỗi ngày từ việc nấu cơm cho đến việc đưa đón con bé đến trường mẫu giáo đều được La Đức Tín bao trọn gói.
Bất luận là bận đến thế nào, bất luận trời mưa gió bão đến thế nào, hàng ngày anh ta đều cam tâm tình nguyện đi đưa đón Niệm Đơn.
Ngày hôm đó, vào cái buổi sáng sớm mà cô ấy hồi phục lại được toàn bộ trí nhớ. Cô ấy vốn là muốn tìm cơ hội mà nói ra sự thật.
Nhưng mà, La Đức Tín thì lại vào lúc ăn sáng thương lượng với cô ấy: “Anh vừa mới được phát tiền lương, tổng giám đốc Lục thật sự là một người tốt, tháng này anh được phát đến mười mấy hai chục triệu đấy! Anh chuẩn bị dùng số tiền này mua một chiếc xe máy điện ba bánh có vỏ bọc ở ngoài.
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, dùng xe máy điện đưa đón Niệm Đơn đi học thì lạnh quá, anh sợ con bé sẽ ốm mất! Buổi chiều em cùng anh đi xem xe có được không?”
Sau đó, buổi chiều ngày hôm đó, La Đức Tín cưỡi chiếc xe máy điện lên thị trấn, mua một chiếc xe máy điện ba bánh gần giống với một chiếc xe con vậy.
Anh ta làm cho Lục thị thì một tháng kiếm được hơn hai mươi triệu, chiếc xe đó đã tiêu hết toàn bộ tiền lương một tháng của anh ta.
Đây là tiền lương tháng đi làm đầu tiên của anh ta, vậy mà anh ta không hề do dự mua một chiếc xe vì con gái của cô ấy.
Tuy rằng, chiếc xe đó trong mắt của cô ấy hoàn toàn không là gì cả, nhưng mà đối với La Đức Tín mà nói thì đó lại là toàn bộ thu nhập của cả một tháng đó.
Sau khi bọn họ lái xe về nhà thì mẹ La cũng không hề có một lời trách mắng nào cả, con gái của cô ấy, Niệm Đơn thì vui mừng đến khoa chân múa tay.
Trên gương mặt của mọi người trong nhà đều là vẻ vui mừng và hạnh phúc hướng đến cuộc sống tươi đẹp.
Vào lúc đó,Vương Kỳ đột nhiên ý thức được ra, đây chính là cuộc sống mà cô ấy luôn muốn được có. Cô ấy sớm đã yêu La Đức Tín, người đàn ông nông thôn thật thà chất phác này từ lúc nào mà không hề hay biết.
Lúc này, cả một tuần qua cô ấy vẫn luôn giấu chuyện mình đã hoàn toàn bình phục. Cô ấy sợ rằng một khi mà cô ấy nói ra, cô ấy và La Đức Tín sẽ không thể nào quay về như trước đó nữa.
Nhưng mà, cô ấy có nằm mơ cũng không thể nào ngờ là bố của mình vốn là ở nơi xa xôi như châu Âu lại đột ngột xuất hiện ở đây!
Vương Kỳ nhìn thấy người bố tóc đã bạc của mình, không cách nào nhẫn tâm giấu diếm tiếp được nữa.
Mẹ Lưu vừa mới vào trong nhà nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, dùng tay lăn bánh xe của xe lăn từ trong nhà đi ra: ương Kỳ, nhà mình có khách đến à?”
Sau đó, bà ấy nhìn thấy vợ chồng Lục Khải Vũ lại cả quản gia Vương thì sững lại.
Vương Kỳ lúc này đã nước mắt đầm đìa, đang túm lấy tay của quản gia Vương.
“Đây, vị này là?” Mẹ La nhìn quản gia Vương tỏ ra nghi ngờ.
Vương Kỳ lau nước mắt giới thiệu: “Dì La, đây là bố của cháu”
“Bố, đây là dì La, là con trai của dì ấy cứu con! Những ngày này cũng chính là con trai của dì ấy luôn chăm sóc con và Niệm Đơn”
Quản gia Vương tiến lên một bước, cúi người chân thành nói cảm ơn với mẹ La: “Cảm ơn, vô cùng cảm ơn mọi người đã cứu con gái của tôi!
Lúc đang nói thì La Đức Tín dắt tay Vương Niệm Đơn từ bên ngoài đi về nhà.
Rạng sáng lúc sáu giờ, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cô ấy biết đấy là La Đức Tín đã dậy nấu đồ ăn sáng cho Niệm Đơn.
Từ sau khi Niệm Đơn đến đây, mỗi ngày từ việc nấu cơm cho đến việc đưa đón con bé đến trường mẫu giáo đều được La Đức Tín bao trọn gói.
Bất luận là bận đến thế nào, bất luận trời mưa gió bão đến thế nào, hàng ngày anh ta đều cam tâm tình nguyện đi đưa đón Niệm Đơn.
Ngày hôm đó, vào cái buổi sáng sớm mà cô ấy hồi phục lại được toàn bộ trí nhớ. Cô ấy vốn là muốn tìm cơ hội mà nói ra sự thật.
Nhưng mà, La Đức Tín thì lại vào lúc ăn sáng thương lượng với cô ấy: “Anh vừa mới được phát tiền lương, tổng giám đốc Lục thật sự là một người tốt, tháng này anh được phát đến mười mấy hai chục triệu đấy! Anh chuẩn bị dùng số tiền này mua một chiếc xe máy điện ba bánh có vỏ bọc ở ngoài.
Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, dùng xe máy điện đưa đón Niệm Đơn đi học thì lạnh quá, anh sợ con bé sẽ ốm mất! Buổi chiều em cùng anh đi xem xe có được không?”
Sau đó, buổi chiều ngày hôm đó, La Đức Tín cưỡi chiếc xe máy điện lên thị trấn, mua một chiếc xe máy điện ba bánh gần giống với một chiếc xe con vậy.
Anh ta làm cho Lục thị thì một tháng kiếm được hơn hai mươi triệu, chiếc xe đó đã tiêu hết toàn bộ tiền lương một tháng của anh ta.
Đây là tiền lương tháng đi làm đầu tiên của anh ta, vậy mà anh ta không hề do dự mua một chiếc xe vì con gái của cô ấy.
Tuy rằng, chiếc xe đó trong mắt của cô ấy hoàn toàn không là gì cả, nhưng mà đối với La Đức Tín mà nói thì đó lại là toàn bộ thu nhập của cả một tháng đó.
Sau khi bọn họ lái xe về nhà thì mẹ La cũng không hề có một lời trách mắng nào cả, con gái của cô ấy, Niệm Đơn thì vui mừng đến khoa chân múa tay.
Trên gương mặt của mọi người trong nhà đều là vẻ vui mừng và hạnh phúc hướng đến cuộc sống tươi đẹp.
Vào lúc đó,Vương Kỳ đột nhiên ý thức được ra, đây chính là cuộc sống mà cô ấy luôn muốn được có. Cô ấy sớm đã yêu La Đức Tín, người đàn ông nông thôn thật thà chất phác này từ lúc nào mà không hề hay biết.
Lúc này, cả một tuần qua cô ấy vẫn luôn giấu chuyện mình đã hoàn toàn bình phục. Cô ấy sợ rằng một khi mà cô ấy nói ra, cô ấy và La Đức Tín sẽ không thể nào quay về như trước đó nữa.
Nhưng mà, cô ấy có nằm mơ cũng không thể nào ngờ là bố của mình vốn là ở nơi xa xôi như châu Âu lại đột ngột xuất hiện ở đây!
Vương Kỳ nhìn thấy người bố tóc đã bạc của mình, không cách nào nhẫn tâm giấu diếm tiếp được nữa.
Mẹ Lưu vừa mới vào trong nhà nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, dùng tay lăn bánh xe của xe lăn từ trong nhà đi ra: ương Kỳ, nhà mình có khách đến à?”
Sau đó, bà ấy nhìn thấy vợ chồng Lục Khải Vũ lại cả quản gia Vương thì sững lại.
Vương Kỳ lúc này đã nước mắt đầm đìa, đang túm lấy tay của quản gia Vương.
“Đây, vị này là?” Mẹ La nhìn quản gia Vương tỏ ra nghi ngờ.
Vương Kỳ lau nước mắt giới thiệu: “Dì La, đây là bố của cháu”
“Bố, đây là dì La, là con trai của dì ấy cứu con! Những ngày này cũng chính là con trai của dì ấy luôn chăm sóc con và Niệm Đơn”
Quản gia Vương tiến lên một bước, cúi người chân thành nói cảm ơn với mẹ La: “Cảm ơn, vô cùng cảm ơn mọi người đã cứu con gái của tôi!
Lúc đang nói thì La Đức Tín dắt tay Vương Niệm Đơn từ bên ngoài đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.