9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1393
Nhất Phiến Thu Diệp
08/11/2021
Vợ chồng Lục Khải Vũ đem mấy bé bé con trở về Khoảng thời gian này, hai vợ chồng bởi vì mấy đứa nhỏ nghịch ngợm mà thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Chuẩn bị nghỉ ngơi một buổi chiều.
Mấy đứa nhỏ sau khi bị đòn, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi trở về rất tự giác làm bài tập, sau khi làm bài tập xong thì lặng lẽ chạy đến phòng 1602 ở đối diện chơi.
Đào Nhỏ nhìn thấy hoa cỏ được trồng ở ban công đối diện thì rất thích thú: “Chú nhỏ, mau xem kìa, cái này giống hệt cây chú trồng ở nhà”
Cô bé chỉ vào cây thạch hộc tía vô cùng quý giá của Lục Vũ Tuấn.
Lục Vũ Tuấn vội vàng chạy tới: “Đào Nhỏ, cây này là anh vất vả lắm mới trồng được, em cẩn thận một chút!”
Lúc này Tương Trúc cầm một chiếc đĩa nhỏ tiến đến trước mặt cậu, trên đĩa đặt một ít khoai tây sống được thái lát mỏng.
Lục Vũ Bách tưởng rằng trên tay cô bé là thứ gì ngon liền vọt tới, nhìn thấy bên trên là khoai tây sống, cậu liền bĩu môi: “Tương Trúc, em cầm thế để làm gì? Miếng khoai tây này có thể ăn sống à?”
Tiểu Tương Trúc cười: “Anh Vũ Bách, khoai tây này không phải để ăn, là em mang tới cho anh Vũ Tuấn đắp lên tay, tay anh ấy không phải là bị dì Hân Hy đánh sưng lên sao? Mẹ em bảo dùng khoai tây đắp lên có thể giảm đau, còn giúp tiêu sưng”
Nói rồi liền đi tới trước mặt Lục Vũ Tuấn, lấy khoai tây đắp lên tay trái đã gần như hồi phục của cậu.
Lục Vũ Lý cố ý trêu cô bé: “Hàn Tương Trúc à, tay của anh Tấn Khang cũng bị đánh sưng lên rồi, sao em không xoa cho anh Tấn Khang vậy!”
Tương Trúc nhìn cậu: “Sao anh biết em không xoa cho anh Tấn Khang chứ! Em chuẩn bị nhiều như thế, đương nhiên là có phần của anh Tấn Khang rồi” Nói xong, cô bé cầm khay đi tới trước mặt Lục Tấn Khang.
Lục Tấn Khang xua tay: “Tương Trúc, không cần đâu, tay của anh ổn rồi. Em để cho anh hai và Vũ Bách dùng đi!”
Nói xong, cậu liếc mắt nhìn vào mông của hai người kia.
Mặt hai người nào đó lập tức đỏ ửng.
“Tấn Khang, em nói bậy cái gì đấy?” Vũ Lý vô thức dùng tay xoa xoa chỗ mình bị đánh.
“Anh Năm, anh không nể tình anh em tí nào à, nhiều em gái ở đây như thết Sao cái gì anh cũng nói huych toẹt ra hết vậy!” Lục Vũ Bách bĩu môi tỏ vẻ không vui.
May là Vũ Tuệ với Mộc Lam đã ra ban công học vẽ cùng Tư Nhã rồi!
Không để ý đến lời của bọn họ nói.
Nếu không thì đúng là xấu hổ chết đi được!
Lục Minh Húc đột nhiên với lấy mấy trang báo để trên bàn rồi cuốn lại, giả làm cái loa: “Vũ Lý, Vũ Bách, xin phỏng vấn mấy đứa một chút!”
Lục Vũ Lý và Lục Vũ Bách trưng bộ mặt cảnh giác, đi lại gần: “Anh cả, anh muốn làm gì?”
Khóe miệng Lục Minh Húc hơi cong lên: “Anh vẫn luôn rất hiếu kỳ, tại sao hai em lại chọn bị đánh mông thay vì đánh tay. Đàn ông con trai lưng dài vai rộng, đã bảy tuổi rồi sao lại chọn để mẹ đánh mông chứ!
Các anh thật sự rất tò mò”
Thấy anh cả lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Lục Vũ Lý bu môi, nói: “Có gì kỳ lạ đâu, bàn tay thon dài thế này của em dùng để đánh đàn piano, nếu nhỡ bị thương thì làm sao đây?”
“Phải không? Còn em thì sao? Tiểu Bạng Lục, có phải em cũng sợ tay bị đau, không thể nào dùng tay ăn đồ ăn nữa đúng không!” Lục Minh Húc nói với Lục Vũ Bách.
Lục Vũ Bách bị nói trúng tim đen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện sự chột dạ, có cả sự xấu hổ: “Anh cả, anh, sao anh lại đoán được?”
“À, thì ra là thế ha! Vũ Lý, không phải em cũng vì lý do này đấy chứ!”
Lục Minh Húc quay sang nhìn Lục Vũ Lý.
Mấy đứa nhỏ sau khi bị đòn, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi trở về rất tự giác làm bài tập, sau khi làm bài tập xong thì lặng lẽ chạy đến phòng 1602 ở đối diện chơi.
Đào Nhỏ nhìn thấy hoa cỏ được trồng ở ban công đối diện thì rất thích thú: “Chú nhỏ, mau xem kìa, cái này giống hệt cây chú trồng ở nhà”
Cô bé chỉ vào cây thạch hộc tía vô cùng quý giá của Lục Vũ Tuấn.
Lục Vũ Tuấn vội vàng chạy tới: “Đào Nhỏ, cây này là anh vất vả lắm mới trồng được, em cẩn thận một chút!”
Lúc này Tương Trúc cầm một chiếc đĩa nhỏ tiến đến trước mặt cậu, trên đĩa đặt một ít khoai tây sống được thái lát mỏng.
Lục Vũ Bách tưởng rằng trên tay cô bé là thứ gì ngon liền vọt tới, nhìn thấy bên trên là khoai tây sống, cậu liền bĩu môi: “Tương Trúc, em cầm thế để làm gì? Miếng khoai tây này có thể ăn sống à?”
Tiểu Tương Trúc cười: “Anh Vũ Bách, khoai tây này không phải để ăn, là em mang tới cho anh Vũ Tuấn đắp lên tay, tay anh ấy không phải là bị dì Hân Hy đánh sưng lên sao? Mẹ em bảo dùng khoai tây đắp lên có thể giảm đau, còn giúp tiêu sưng”
Nói rồi liền đi tới trước mặt Lục Vũ Tuấn, lấy khoai tây đắp lên tay trái đã gần như hồi phục của cậu.
Lục Vũ Lý cố ý trêu cô bé: “Hàn Tương Trúc à, tay của anh Tấn Khang cũng bị đánh sưng lên rồi, sao em không xoa cho anh Tấn Khang vậy!”
Tương Trúc nhìn cậu: “Sao anh biết em không xoa cho anh Tấn Khang chứ! Em chuẩn bị nhiều như thế, đương nhiên là có phần của anh Tấn Khang rồi” Nói xong, cô bé cầm khay đi tới trước mặt Lục Tấn Khang.
Lục Tấn Khang xua tay: “Tương Trúc, không cần đâu, tay của anh ổn rồi. Em để cho anh hai và Vũ Bách dùng đi!”
Nói xong, cậu liếc mắt nhìn vào mông của hai người kia.
Mặt hai người nào đó lập tức đỏ ửng.
“Tấn Khang, em nói bậy cái gì đấy?” Vũ Lý vô thức dùng tay xoa xoa chỗ mình bị đánh.
“Anh Năm, anh không nể tình anh em tí nào à, nhiều em gái ở đây như thết Sao cái gì anh cũng nói huych toẹt ra hết vậy!” Lục Vũ Bách bĩu môi tỏ vẻ không vui.
May là Vũ Tuệ với Mộc Lam đã ra ban công học vẽ cùng Tư Nhã rồi!
Không để ý đến lời của bọn họ nói.
Nếu không thì đúng là xấu hổ chết đi được!
Lục Minh Húc đột nhiên với lấy mấy trang báo để trên bàn rồi cuốn lại, giả làm cái loa: “Vũ Lý, Vũ Bách, xin phỏng vấn mấy đứa một chút!”
Lục Vũ Lý và Lục Vũ Bách trưng bộ mặt cảnh giác, đi lại gần: “Anh cả, anh muốn làm gì?”
Khóe miệng Lục Minh Húc hơi cong lên: “Anh vẫn luôn rất hiếu kỳ, tại sao hai em lại chọn bị đánh mông thay vì đánh tay. Đàn ông con trai lưng dài vai rộng, đã bảy tuổi rồi sao lại chọn để mẹ đánh mông chứ!
Các anh thật sự rất tò mò”
Thấy anh cả lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, Lục Vũ Lý bu môi, nói: “Có gì kỳ lạ đâu, bàn tay thon dài thế này của em dùng để đánh đàn piano, nếu nhỡ bị thương thì làm sao đây?”
“Phải không? Còn em thì sao? Tiểu Bạng Lục, có phải em cũng sợ tay bị đau, không thể nào dùng tay ăn đồ ăn nữa đúng không!” Lục Minh Húc nói với Lục Vũ Bách.
Lục Vũ Bách bị nói trúng tim đen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện sự chột dạ, có cả sự xấu hổ: “Anh cả, anh, sao anh lại đoán được?”
“À, thì ra là thế ha! Vũ Lý, không phải em cũng vì lý do này đấy chứ!”
Lục Minh Húc quay sang nhìn Lục Vũ Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.