9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1407
Nhất Phiến Thu Diệp
11/11/2021
Lục Vũ Lý vỗ vỗ bả vai của cậu bé, đang muốn xúi giục cậu bé đi cướp lại xích đu, thì nhìn thấy biểu cảm của cậu bé lại có chút tò mò mà hỏi: “Tiểu Bạng Lục, vẻ mặt của em như vậy là sao?”
Lục Vũ Bách chỉ chỉ Lục Tấn Khang và Bảo Châu, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Em biết tại sao anh Năm lại đối xử tốt với Bảo Châu như vậy rồi”
“Em biết thật sao?” Trên mặt Lục Vũ Lý cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Vũ Bách nặng nề gật đầu: “Anh năm coi Bảo Châu là con thỏ mình nuôi.”
“Con thỏ? Ý em là sao? Một con thỏ nhỏ sao?” Lục Vũ Lý cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy, anh năm từng nuôi một con thỏ nhỏ, rất đáng yêu, mới vừa nãy em đã nhìn thấy Bảo Châu cười lên trông rất giống con thỏ nhỏ.
đáng yêu đó. Sau đó, con thỏ nhỏ bị một người làm của nhà họ Long cố ý thả đi mất. Anh năm đã đau lòng rất lâu đó! Anh đừng nhìn bề ngoài anh ấy lạnh như băng, thật ra trong lòng anh ấy rất ấm áp”
Lục Minh Húc võ nhẹ vào đầu cậu bé: “Tiểu Bạng Lục, anh thấy em cười lên mới giống một con thỏ nhỏ đó!”
Lục Vũ Tuấn bu môi cuội cái gì vậy?”
Lục Vũ Lý cười càng phô trương hơn nữa: “Tiểu Bạng Lục, theo ý của em là Ngũ Bảo đối xử tốt với Bảo Châu, là bởi vì em ấy cảm thấy Bảo Châu chính là con thỏ nhỏ đã đi lạc mất của em ấy, muốn nuôi Bảo Châu như thú cưng sao? Đầu óc của em thật đúng là thiếu mất một sợi gân, ha ha, ha ha, cười chết anh rồi!”
Nhìn thấy biểu cảm quá phô trương cười đến nỗi răng hàm cũng lộ cả ra ngoài của anh hai, đôi mắt nhỏ của Lục Vũ Bách trợn tròn lên, nắm chặt năm đấm, thằng thừng đấm một đấm vào bụng Lục Vũ Lý.
úng đấy, Lục Bảo, em đang nói nhăng nói “Ây da! Được lắm, Tiểu Bạng Lục kia, em lại dám đánh lén anh, để xem xem hôm nay anh đây làm thế nào để đánh em cho răng rơi đầy đất” Lục Vũ Lý xoa xoa bụng mình có phần đau đớn, đuổi theo.
Lúc này, sau khi Tiểu Bạng Lục đánh lén thành công đã chạy đến tận cửa chính, cậu bé đắc ý bày ra cái mặt quỷ le lưỡi với Lục Vũ Lý: “Lại đây! Anh hai, anh có giỏi thì đuổi theo em đi!”
Sau khi nói xong, cậu bé đã chuẩn bị nhanh chóng chuồn ra ngoài, lại không ngờ vừa lúc đụng thật mạnh phải Diệp Minh Quân đang lén lén lút lút nấp ở cửa.
Dù sao Diệp Minh Quân cũng là một người lớn, cậu bé mập lại không đề phòng chút nào, cứ thế đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Ngọn lửa trong bụng cậu bé mập cứ thế bị cọ một cái liền bốc lên: “Ây da, không có mắt sao? Mông của ông đây muốn nở hoa luôn rồi này!
Diệp Minh Quân nhìn thấy cậu chủ nhỏ từ trong thành tới đã bị anh ta đụng ngã trên mặt đất, thì sợ hãi vội vàng đưa tay ra đỡ cậu bé: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý”
Chỉ là, tay của anh ta còn chưa đụng được tới Lục Vũ Bách, đã bị một đôi bàn tay nhỏ bé khác thẳng thừng bắt được, bàn tay nhỏ bé kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại rất mạnh mẽ, nắm lấy hai đầu ngón tay của anh ta, dùng sức bẻ ra một cách ảo diệu, Diệp Minh Quân liền cảm giác được sự đau đớn thấu tim gan.
“Ây da, đau, đau! Mau buông tay ra!” Diệp Minh Quân kêu to lên.
Lục Vũ Lý lạnh lùng trầm tĩnh nhìn anh ta: “Vì sao lại lén lén lút lút ở cửa ra vào, mới vừa nãy đánh nhau với vợ ông còn chưa đánh đủ, muốn †ìm anh em chúng tôi đánh nhau sao?”
Diệp Minh Quân vội vàng giải thích: “Không phải không phải, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi đến tìm con gái tôi, Bảo Châu, Bảo Châu!”
Vừa nói tới đó, Diệp Minh Quân lại lớn tiếng bắt đầu hô lên.
Tiếng kêu của anh ta không chỉ làm kinh động đến Bảo Châu đang chơi đu quay, mà còn ảnh hưởng đến vợ chồng Lục Khải Vũ ở trong nhà.
La Đức Tín đã tan làm, lúc này anh ta đang báo cáo công việc cho.
Lục Khải Vũ, cùng với bước tiếp theo lập kế hoạch quy hoạch và tuyên truyền quảng bá cho khách sạn.
Lục Vũ Bách chỉ chỉ Lục Tấn Khang và Bảo Châu, như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Em biết tại sao anh Năm lại đối xử tốt với Bảo Châu như vậy rồi”
“Em biết thật sao?” Trên mặt Lục Vũ Lý cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Vũ Bách nặng nề gật đầu: “Anh năm coi Bảo Châu là con thỏ mình nuôi.”
“Con thỏ? Ý em là sao? Một con thỏ nhỏ sao?” Lục Vũ Lý cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy, anh năm từng nuôi một con thỏ nhỏ, rất đáng yêu, mới vừa nãy em đã nhìn thấy Bảo Châu cười lên trông rất giống con thỏ nhỏ.
đáng yêu đó. Sau đó, con thỏ nhỏ bị một người làm của nhà họ Long cố ý thả đi mất. Anh năm đã đau lòng rất lâu đó! Anh đừng nhìn bề ngoài anh ấy lạnh như băng, thật ra trong lòng anh ấy rất ấm áp”
Lục Minh Húc võ nhẹ vào đầu cậu bé: “Tiểu Bạng Lục, anh thấy em cười lên mới giống một con thỏ nhỏ đó!”
Lục Vũ Tuấn bu môi cuội cái gì vậy?”
Lục Vũ Lý cười càng phô trương hơn nữa: “Tiểu Bạng Lục, theo ý của em là Ngũ Bảo đối xử tốt với Bảo Châu, là bởi vì em ấy cảm thấy Bảo Châu chính là con thỏ nhỏ đã đi lạc mất của em ấy, muốn nuôi Bảo Châu như thú cưng sao? Đầu óc của em thật đúng là thiếu mất một sợi gân, ha ha, ha ha, cười chết anh rồi!”
Nhìn thấy biểu cảm quá phô trương cười đến nỗi răng hàm cũng lộ cả ra ngoài của anh hai, đôi mắt nhỏ của Lục Vũ Bách trợn tròn lên, nắm chặt năm đấm, thằng thừng đấm một đấm vào bụng Lục Vũ Lý.
úng đấy, Lục Bảo, em đang nói nhăng nói “Ây da! Được lắm, Tiểu Bạng Lục kia, em lại dám đánh lén anh, để xem xem hôm nay anh đây làm thế nào để đánh em cho răng rơi đầy đất” Lục Vũ Lý xoa xoa bụng mình có phần đau đớn, đuổi theo.
Lúc này, sau khi Tiểu Bạng Lục đánh lén thành công đã chạy đến tận cửa chính, cậu bé đắc ý bày ra cái mặt quỷ le lưỡi với Lục Vũ Lý: “Lại đây! Anh hai, anh có giỏi thì đuổi theo em đi!”
Sau khi nói xong, cậu bé đã chuẩn bị nhanh chóng chuồn ra ngoài, lại không ngờ vừa lúc đụng thật mạnh phải Diệp Minh Quân đang lén lén lút lút nấp ở cửa.
Dù sao Diệp Minh Quân cũng là một người lớn, cậu bé mập lại không đề phòng chút nào, cứ thế đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Ngọn lửa trong bụng cậu bé mập cứ thế bị cọ một cái liền bốc lên: “Ây da, không có mắt sao? Mông của ông đây muốn nở hoa luôn rồi này!
Diệp Minh Quân nhìn thấy cậu chủ nhỏ từ trong thành tới đã bị anh ta đụng ngã trên mặt đất, thì sợ hãi vội vàng đưa tay ra đỡ cậu bé: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý”
Chỉ là, tay của anh ta còn chưa đụng được tới Lục Vũ Bách, đã bị một đôi bàn tay nhỏ bé khác thẳng thừng bắt được, bàn tay nhỏ bé kia tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại rất mạnh mẽ, nắm lấy hai đầu ngón tay của anh ta, dùng sức bẻ ra một cách ảo diệu, Diệp Minh Quân liền cảm giác được sự đau đớn thấu tim gan.
“Ây da, đau, đau! Mau buông tay ra!” Diệp Minh Quân kêu to lên.
Lục Vũ Lý lạnh lùng trầm tĩnh nhìn anh ta: “Vì sao lại lén lén lút lút ở cửa ra vào, mới vừa nãy đánh nhau với vợ ông còn chưa đánh đủ, muốn †ìm anh em chúng tôi đánh nhau sao?”
Diệp Minh Quân vội vàng giải thích: “Không phải không phải, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi đến tìm con gái tôi, Bảo Châu, Bảo Châu!”
Vừa nói tới đó, Diệp Minh Quân lại lớn tiếng bắt đầu hô lên.
Tiếng kêu của anh ta không chỉ làm kinh động đến Bảo Châu đang chơi đu quay, mà còn ảnh hưởng đến vợ chồng Lục Khải Vũ ở trong nhà.
La Đức Tín đã tan làm, lúc này anh ta đang báo cáo công việc cho.
Lục Khải Vũ, cùng với bước tiếp theo lập kế hoạch quy hoạch và tuyên truyền quảng bá cho khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.