9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1420
Nhất Phiến Thu Diệp
13/11/2021
“Xem ra hôm nay anh sẽ về nhất rồi. Bảo Châu chính là ngôi sao may mắn của anh!” Lục Tấn Khang đắc ý khoe thành tích của mình với Bảo Châu.
Lục Vũ Lý ngồi bên kia câu mãi không được con cá nào bèn vui vẻ chạy sang kéo tay Bảo Châu đến ngồi cạnh mình: “Bảo Châu, đến đây đến đây, đến ngồi cạnh anh này, để anh cũng được lây chút may mắn của em nào!”
Lục Minh Húc cười nhạo cậu bé: “Nhị Bảo à, em vừa không giỏi kĩ thuật vừa không có kiên nhẫn, có là Tôn Ngộ Không ngồi cạnh em thì em cũng không câu được đâu”
Lục Vũ Tuấn cũng nói theo: “Anh hai à, anh cả nói đúng đó. Câu cá là phải kiên trì cơ, chứ cứ không chịu ngồi yên giống như anh thì không thể câu được cá đâu”
Nhưng hai nhóc vừa nói xong chưa đầy ba phút thì Lục Vũ Lý vẫn nhấp nhổm nấy giờ lại câu được một con cá trắm cỏ nặng hơn một cân.
Đám trẻ con lập tức nhao nhao lên.
Lục Vũ Bách chạy tới kéo tay Bảo Châu: “Nào Bảo Châu, đến đây nào, nhanh ngồi cạnh anh đi, anh cũng muốn câu được một con cá lớn”
Vũ Tuệ đẩy cậu bé ra: “Anh sáu, anh đừng làm Tiểu Bảo Châu sợ.
Bọn em đầu là con gái, em ấy không thích chơi với mấy đứa con trai như các anh đâu! Có đúng không hả Bảo Châu?”
Vừa nói cô bé vừa kéo tay Bảo Châu chạy về phía Mộc Lam và Tư: Nhã: “Chị ơi, nhanh lên nào, để Bảo Châu ngồi cạnh chị em mình đi, chị em mình cũng sẽ câu được cá to đó.”
Trong chớp mắt Bảo Châu đã thành bánh bao nhỏ, bị đám nhóc nhà họ Lục tranh nhau rồi.
Tôn Mỹ Dao bị cả nhà họ Lục lờ đi, nhìn thấy cảnh này thì giận phát điên lên.
Từ nhỏ đến lớn con bé đã hung hăng ngang ngược quen rồi, nửa năm nay nó ở nhà họ Diệp lúc nào cũng đè được Bảo Châu xuống. Bây giờ mấy cậu chủ nhỏ nhà họ Lục tranh nhau chơi với Bảo Châu nhưng lại không thèm để ý đến con bé gì cả!
Tôn Mỹ Dao không thèm suy nghĩ gì cả, bỗng nhiên chạy đến đẩy Bảo Châu một cái thật mạnh: “Diệp Bảo Châu, sao tất cả mọi người đều chỉ thích mày chứ không thích tao?”
Vì tất cả mọi người không ai ngờ rằng Tôn Mỹ Dao lại đột ngột làm như thế, nên Bảo Châu mới bốn tuổi đang bị Vũ Tuệ kéo tay đứng bên bờ sông Bạch Mã không kịp đề phòng, cô bé bị đẩy lảo đảo một cái rồi rơi xuống sông Bạch Mã.
Tất cả mọi người đều sợ hết hồn.
Nhưng không có người làm bố làm mẹ nào thấy con trai mình nhảy xuống sông cứu người mà có thể thờ ơ không quan tâm được.
Tuy thời tiết tháng ba đã ấm lên một chút, nhưng nước sông vẫn còn khá lạnh. Gió lùa qua khiến Lục Tấn Khang không nhịn được hắt xì một cái.
Lục Vũ Lý ngồi bên kia câu mãi không được con cá nào bèn vui vẻ chạy sang kéo tay Bảo Châu đến ngồi cạnh mình: “Bảo Châu, đến đây đến đây, đến ngồi cạnh anh này, để anh cũng được lây chút may mắn của em nào!”
Lục Minh Húc cười nhạo cậu bé: “Nhị Bảo à, em vừa không giỏi kĩ thuật vừa không có kiên nhẫn, có là Tôn Ngộ Không ngồi cạnh em thì em cũng không câu được đâu”
Lục Vũ Tuấn cũng nói theo: “Anh hai à, anh cả nói đúng đó. Câu cá là phải kiên trì cơ, chứ cứ không chịu ngồi yên giống như anh thì không thể câu được cá đâu”
Nhưng hai nhóc vừa nói xong chưa đầy ba phút thì Lục Vũ Lý vẫn nhấp nhổm nấy giờ lại câu được một con cá trắm cỏ nặng hơn một cân.
Đám trẻ con lập tức nhao nhao lên.
Lục Vũ Bách chạy tới kéo tay Bảo Châu: “Nào Bảo Châu, đến đây nào, nhanh ngồi cạnh anh đi, anh cũng muốn câu được một con cá lớn”
Vũ Tuệ đẩy cậu bé ra: “Anh sáu, anh đừng làm Tiểu Bảo Châu sợ.
Bọn em đầu là con gái, em ấy không thích chơi với mấy đứa con trai như các anh đâu! Có đúng không hả Bảo Châu?”
Vừa nói cô bé vừa kéo tay Bảo Châu chạy về phía Mộc Lam và Tư: Nhã: “Chị ơi, nhanh lên nào, để Bảo Châu ngồi cạnh chị em mình đi, chị em mình cũng sẽ câu được cá to đó.”
Trong chớp mắt Bảo Châu đã thành bánh bao nhỏ, bị đám nhóc nhà họ Lục tranh nhau rồi.
Tôn Mỹ Dao bị cả nhà họ Lục lờ đi, nhìn thấy cảnh này thì giận phát điên lên.
Từ nhỏ đến lớn con bé đã hung hăng ngang ngược quen rồi, nửa năm nay nó ở nhà họ Diệp lúc nào cũng đè được Bảo Châu xuống. Bây giờ mấy cậu chủ nhỏ nhà họ Lục tranh nhau chơi với Bảo Châu nhưng lại không thèm để ý đến con bé gì cả!
Tôn Mỹ Dao không thèm suy nghĩ gì cả, bỗng nhiên chạy đến đẩy Bảo Châu một cái thật mạnh: “Diệp Bảo Châu, sao tất cả mọi người đều chỉ thích mày chứ không thích tao?”
Vì tất cả mọi người không ai ngờ rằng Tôn Mỹ Dao lại đột ngột làm như thế, nên Bảo Châu mới bốn tuổi đang bị Vũ Tuệ kéo tay đứng bên bờ sông Bạch Mã không kịp đề phòng, cô bé bị đẩy lảo đảo một cái rồi rơi xuống sông Bạch Mã.
Tất cả mọi người đều sợ hết hồn.
Nhưng không có người làm bố làm mẹ nào thấy con trai mình nhảy xuống sông cứu người mà có thể thờ ơ không quan tâm được.
Tuy thời tiết tháng ba đã ấm lên một chút, nhưng nước sông vẫn còn khá lạnh. Gió lùa qua khiến Lục Tấn Khang không nhịn được hắt xì một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.