9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 141
Nhất Phiến Thu Diệp
07/04/2021
Mẹ Lục nghe xong cũng buông đua xuống: “Vậy thì không phải là sẽ hoãn những nửa năm trời hay sao? Không được, chuyện này mẹ không đong ý. Việc tổ chức đám cưới không nhọc con phải quan tâm, con cứ việc đi làm như bình thường, đến hôm đó chỉ cần xuất hiện là được.”
Bà cụ Lục cũng không vui: “Khải Vũ à, các cụ nói cẩm có sai bao giờ, con cả chưa kết hôn, thì con thử nhất định không thể cưới trước. Em mà vượt mặt anh chị là không tốt. Vả lại, cháu với Mạc Hân Hy cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi, tại sao lại không tổ chức đám cười cơ chứ.”
“Bà nội di, cháu đúng là bận bịu công việc thật mà!” Lục Khải Vũ cố gắng giải thích.
“Bà nội không quan tâm, chốt lại, ngày 16 tháng 7 sẽ là ngày tổ chức đám cưới của cháu và Mạc Hân Hy.” Bà cụ Lục tùy hứng vỗ vỗ xuống bàn.Đứa cháu trai lớn này của bà cụ có phải là ngốc rồi không, một người phụ nữ vừa có năng lực, vừa có tài hoa, lại còn đối xử vô cùng tốt với Tự Nhã và Mộc Lam thì đi đâu mới tìm được cơ chứ? Mặc dù đã đăng ký kết hôn, thế nhưng không tổ chức đám cưới, thì làm gì có mấy ai biết được thân phận của Mạc Hân Hy đâu. Ngộ nhỡ lại có một tên trà xanh nào đó nhảy vào, cướp mất người đi, đến lúc đó, cháu trai của bà cụ sẽ chỉ còn nước ngồi khóc tu tu mà thôi,
Tổ chức đảm cưới, truyền thông đưa tin một cái, tất cả mọi người đều có thể biết được Mạc Hân Hy chỉnh là mợ chủ của tập đoàn nhà họ Lục, làm gì có ai còn dám có ý đồ với cô nữa. Đứa cháu trai lớn ngày thường thì thông minh lắm cơ mà, tại sao cử động vào chuyện tình cảm là lại đần quá thể như vậy cơ chứ!
Mạc Hân Hy khó xử giải thích giùm Lục Khải Vũ: “Bà nội, gắn đây đúng là công ty có rất nhiều công việc phải giải quyết, Khải Vũ thật sự bận đến tối tăm mặt mày. Không những thế, anh ấy còn có bệnh viêm dạ dày mãn tính, nếu như tháng sau đã tổ chức đám cưới luôn, cháu sợ anh ấy không chịu nổi.”
Bà cụ Lục xua xua tay: “Có cái gì mà không chịu nổi, hai đứa bình thường đi làm như nào thì cứ làm như thế, trong nhà đã có bào mẫu, còn việc tổ chức đám cưới sẽ do bà và mẹ các cháu tự tay sắp xếp, không cần hai đứa phải nhọc lòng dù chỉ một chút ít. Như thế còn không được hay sao?”
“Bà nội, cháu thực sự…” Lục Khải Vũ còn muốn giải thích thêm, nhưng bà cụ Lục đột nhiên khóc nức nhờ: “Ông giời di, năm nay tôi đã bảy mươi có lẻ rối, không biết còn có thể sống được mấy ngày nữa, chỉ muốn được tham dự đám cưới của cháu trai mà thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ!” Bổ Lục là một người con hiểu thảo, nhìn thấy bà cụ Lục bị con trai chọc tức đến phát khóc, ông ấy lập tức trừng mắt: “Cứ nghe theo lời bà nội con nói mà làm, ngày 16 tháng 7 sẽ tổ chức đảm cưới cho thằng cả, xong đến ngày 12 tháng 8 thì thằng hai làm đám cưới. Không ai được ý kiến ý có gì nữa hết.”
Cậu hai nhà họ Lục vừa mở miệng định nói cái gì, lời đã đến khóe môi, lại bị bổ Lục dọa cho nuốt lại vào bụng.
Kết hôn? Đây không phải tương đương với việc anh ta sẽ bị quản thúc hay sao? Đó không phải là cuộc sống mà Lục Khải Dã mong muốn. Thể nhưng, nếu như không kết hôn, bụng của Diệp Lan Chi sẽ ngày càng lớn, mà anh ta lại không no bỏ hai đứa con trai còn đang nằm trong bụng mẹ. Tâm trạng của cậu hai nhà họ Lục lúc này vô cùng rối rắm.
Ở bên cạnh, Diệp Lan Chi hơi cúi đầu, âm thẩm tính toán ở trong lòng, hôm nay là ngày 20 tháng 6, từ giờ đến khi đám cưới của hai người họ diễn ra là còn hơn năm mươi ngày nữa. Cho dù như thế nào, trong năm mươi ngày này, biểu hiện cô ta phải thật cần thận.
Sau khi ăn sáng xong, Mạc Hân Hy dắt Tư Nhã và Mộc Lam ra khỏi nhà họ Lục, Lục Khải Vũ cũng đi theo sau: “Hân Hy à, em cứ yên tâm, anh sẽ nghĩ biện pháp. Việc mà Lục Khải Vũ anh đã hứa với em thì kiểu gì cũng sẽ làm được.”
“Chủ tịch Lục, tôi tin tưởng anh. Việc bên công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú như nào rồi?”
“Đã xử lý xong gần hết rồi, khoảng chừng đến tuần sau là em có thể đi làm, bởi vì tôi nghe Bạch Vĩ Hạo nói, bên anh ta đã trúng thầu một dự án tu bổ bảo tàng Khoa học và Công nghệ.”
“Vậy còn về phía đài truyền hình thì sao đây?”
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, danh sách đã được xác định, đó là hai người thanh niên ở nông thôn đến Hà Thành lập nghiệp. Căn phòng ở của họ rất nhỏ, xem ra cũng là một loại thử thách.” Nghĩ tới kỳ đầu tiên tham gia, Lục Khải Vũ cảm thấy hơi lo lắng.
“Chủ tịch Lục không cần phải quá lo đâu, những nhà thiết kế nội thất kia năng lực cũng không tồi. Toàn bộ quá trình thực hiện, tôi sẽ giám sát cho tới khi có thành quả cuối cùng. Tin chắc rằng tiết mục kỳ này nhất định sẽ thành công rực rỡ.” Mạc Hân Hy an ủi anh.
Nhìn thấy cô nói chuyện công việc mà hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, trong nháy mắt, Lục Khải Vũ cảm thầy có chút rung động.
Cơn gió thổi qua, một chiếc lá trên cây theo làn gió nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc của Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ tiến lên một bước, đưa tay lên, muốn giúp cô lấy nó xuống.
Mạc Hân Hy lại để phòng lui về phía sau một bước: “Chủ tịch Lục, anh đừng quên hợp đồng của chúng ta.”
Lục Khải Vũ cầm chiếc lá giơ lên trước mặt cô: Trên tóc em có lá cây, anh chỉ lấy nó xuống giúp cô mà thôi.”
Bà cụ Lục cũng không vui: “Khải Vũ à, các cụ nói cẩm có sai bao giờ, con cả chưa kết hôn, thì con thử nhất định không thể cưới trước. Em mà vượt mặt anh chị là không tốt. Vả lại, cháu với Mạc Hân Hy cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi, tại sao lại không tổ chức đám cười cơ chứ.”
“Bà nội di, cháu đúng là bận bịu công việc thật mà!” Lục Khải Vũ cố gắng giải thích.
“Bà nội không quan tâm, chốt lại, ngày 16 tháng 7 sẽ là ngày tổ chức đám cưới của cháu và Mạc Hân Hy.” Bà cụ Lục tùy hứng vỗ vỗ xuống bàn.Đứa cháu trai lớn này của bà cụ có phải là ngốc rồi không, một người phụ nữ vừa có năng lực, vừa có tài hoa, lại còn đối xử vô cùng tốt với Tự Nhã và Mộc Lam thì đi đâu mới tìm được cơ chứ? Mặc dù đã đăng ký kết hôn, thế nhưng không tổ chức đám cưới, thì làm gì có mấy ai biết được thân phận của Mạc Hân Hy đâu. Ngộ nhỡ lại có một tên trà xanh nào đó nhảy vào, cướp mất người đi, đến lúc đó, cháu trai của bà cụ sẽ chỉ còn nước ngồi khóc tu tu mà thôi,
Tổ chức đảm cưới, truyền thông đưa tin một cái, tất cả mọi người đều có thể biết được Mạc Hân Hy chỉnh là mợ chủ của tập đoàn nhà họ Lục, làm gì có ai còn dám có ý đồ với cô nữa. Đứa cháu trai lớn ngày thường thì thông minh lắm cơ mà, tại sao cử động vào chuyện tình cảm là lại đần quá thể như vậy cơ chứ!
Mạc Hân Hy khó xử giải thích giùm Lục Khải Vũ: “Bà nội, gắn đây đúng là công ty có rất nhiều công việc phải giải quyết, Khải Vũ thật sự bận đến tối tăm mặt mày. Không những thế, anh ấy còn có bệnh viêm dạ dày mãn tính, nếu như tháng sau đã tổ chức đám cưới luôn, cháu sợ anh ấy không chịu nổi.”
Bà cụ Lục xua xua tay: “Có cái gì mà không chịu nổi, hai đứa bình thường đi làm như nào thì cứ làm như thế, trong nhà đã có bào mẫu, còn việc tổ chức đám cưới sẽ do bà và mẹ các cháu tự tay sắp xếp, không cần hai đứa phải nhọc lòng dù chỉ một chút ít. Như thế còn không được hay sao?”
“Bà nội, cháu thực sự…” Lục Khải Vũ còn muốn giải thích thêm, nhưng bà cụ Lục đột nhiên khóc nức nhờ: “Ông giời di, năm nay tôi đã bảy mươi có lẻ rối, không biết còn có thể sống được mấy ngày nữa, chỉ muốn được tham dự đám cưới của cháu trai mà thôi, sao lại khó khăn như vậy chứ!” Bổ Lục là một người con hiểu thảo, nhìn thấy bà cụ Lục bị con trai chọc tức đến phát khóc, ông ấy lập tức trừng mắt: “Cứ nghe theo lời bà nội con nói mà làm, ngày 16 tháng 7 sẽ tổ chức đảm cưới cho thằng cả, xong đến ngày 12 tháng 8 thì thằng hai làm đám cưới. Không ai được ý kiến ý có gì nữa hết.”
Cậu hai nhà họ Lục vừa mở miệng định nói cái gì, lời đã đến khóe môi, lại bị bổ Lục dọa cho nuốt lại vào bụng.
Kết hôn? Đây không phải tương đương với việc anh ta sẽ bị quản thúc hay sao? Đó không phải là cuộc sống mà Lục Khải Dã mong muốn. Thể nhưng, nếu như không kết hôn, bụng của Diệp Lan Chi sẽ ngày càng lớn, mà anh ta lại không no bỏ hai đứa con trai còn đang nằm trong bụng mẹ. Tâm trạng của cậu hai nhà họ Lục lúc này vô cùng rối rắm.
Ở bên cạnh, Diệp Lan Chi hơi cúi đầu, âm thẩm tính toán ở trong lòng, hôm nay là ngày 20 tháng 6, từ giờ đến khi đám cưới của hai người họ diễn ra là còn hơn năm mươi ngày nữa. Cho dù như thế nào, trong năm mươi ngày này, biểu hiện cô ta phải thật cần thận.
Sau khi ăn sáng xong, Mạc Hân Hy dắt Tư Nhã và Mộc Lam ra khỏi nhà họ Lục, Lục Khải Vũ cũng đi theo sau: “Hân Hy à, em cứ yên tâm, anh sẽ nghĩ biện pháp. Việc mà Lục Khải Vũ anh đã hứa với em thì kiểu gì cũng sẽ làm được.”
“Chủ tịch Lục, tôi tin tưởng anh. Việc bên công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú như nào rồi?”
“Đã xử lý xong gần hết rồi, khoảng chừng đến tuần sau là em có thể đi làm, bởi vì tôi nghe Bạch Vĩ Hạo nói, bên anh ta đã trúng thầu một dự án tu bổ bảo tàng Khoa học và Công nghệ.”
“Vậy còn về phía đài truyền hình thì sao đây?”
“Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, danh sách đã được xác định, đó là hai người thanh niên ở nông thôn đến Hà Thành lập nghiệp. Căn phòng ở của họ rất nhỏ, xem ra cũng là một loại thử thách.” Nghĩ tới kỳ đầu tiên tham gia, Lục Khải Vũ cảm thấy hơi lo lắng.
“Chủ tịch Lục không cần phải quá lo đâu, những nhà thiết kế nội thất kia năng lực cũng không tồi. Toàn bộ quá trình thực hiện, tôi sẽ giám sát cho tới khi có thành quả cuối cùng. Tin chắc rằng tiết mục kỳ này nhất định sẽ thành công rực rỡ.” Mạc Hân Hy an ủi anh.
Nhìn thấy cô nói chuyện công việc mà hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng, trong nháy mắt, Lục Khải Vũ cảm thầy có chút rung động.
Cơn gió thổi qua, một chiếc lá trên cây theo làn gió nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc của Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ tiến lên một bước, đưa tay lên, muốn giúp cô lấy nó xuống.
Mạc Hân Hy lại để phòng lui về phía sau một bước: “Chủ tịch Lục, anh đừng quên hợp đồng của chúng ta.”
Lục Khải Vũ cầm chiếc lá giơ lên trước mặt cô: Trên tóc em có lá cây, anh chỉ lấy nó xuống giúp cô mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.