9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1482
Nhất Phiến Thu Diệp
26/11/2021
Sau khi xây dựng xong kế hoạch, Cửu Bảo nhàn rỗi đến phát hoảng, lập tức yêu cầu tài xế đưa họ đến La Trại Câu.
Sau khi La Đức Tín rời đi, Lục Khải Vũ đã cử một người quản lý khác họ Trương phụ trách toàn bộ khoản đầu tư của nhà họ Lục vào La Trại Câu.
Quản lý Trương ngoài ba mươi tuổi, khôn khéo và có năng lực, nghe tin chín anh em sinh đôi nhà chủ tịch sắp đến, anh ta đã chuẩn bị sẵn phòng ốc và dụng cụ câu cá, bắt chim, mò tôm.
Hình như đã nửa năm không gặp Bảo Châu, Lục Tấn Khang đặc biệt mua một bộ xếp hình Lego cho Bảo Châu năm nay lên lớp sáu.
Nghe nói rằng ước mơ của Bảo Châu là trở thành một bác sĩ xuất sắc và chữa bệnh cho nhiều người hơn. Cô bé không hy vọng những đứa trẻ kia sẽ giống như cô từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của mẹ.
Cô gái nhỏ có một chí hướng rất tốt, cậu bé lần này đến đã chuẩn bị xong những món quà để cổ vũ cô bé.
Trong xe, Lục Vũ Lý cong môi: “Ngũ Bảo, Bảo Châu sắp lên học lớp sáu rồi chứ! Anh cảm thấy nghĩ em nên thay bộ Lego đồ chơi này bằng bộ đề thi lên lớp thật cho học sinh tiểu học, sẽ hợp lý hơn. Nói không chừng em ấy sau khi nhìn thấy em, sẽ phấn khích tới nước mắt ròng ròng đấy”
Nói xong, chính cậu cũng không nhịn được cười.
Lục Vũ Tuấn hung hăng trừng mắt nhìn cậu ấy: “Anh hai, anh quá nhàm chán rồi đấy!”
Khi họ đến La Trại Câu, Bảo Châu, mặc bộ đồ thể thao mùa hè màu xanh nhạt, đang đợi họ ở cổng làng.
Thiếu niên nhà họ Lục ở đẳng xa nhìn thấy một cô gái mặc váy liền màu xanh nước biển đang đứng bên cạnh cô bé.
Cô nàng cao hơn Bảo Châu một chút, mùa hè nóng nực, lại để xõa tóc, nhìn ngang nhìn dọc.
Lục Vũ Bách khó hiểu hỏi: “Cô gái bên cạnh Bảo Châu là ai?
Lục Vũ Lý ngây người nhìn cậu: “Lục Bảo, em bị mù sao, cái loại uốn éo, mùa hè nóng nực nhìn như quỷ, tóc tai bù xù, còn có thể là ai ngoại trừ tên ngốc Tôn Mỹ Dao!”
“Tôn Mỹ Dao?”Tất cả mấy chàng trai đều nhìn Lục Vũ Lý đầy sâu xa.
Lục Vũ Lý bị nhìn có chút khó chịu: “Anh nói này, mấy người nhìn anh như vậy để làm gì? Anh không có một chút hứng thú nào với cậu ta đâu đấy”
Tôn Mỹ Dao mới trở về từ trung tâm quản lý vị thành niên về đây, được một hai năm, quả thực rất ngoan,rất trung thực.
Tuy nhiên, về sau, độ tuổi càng ngày càng lớn dần, cộng với sự cưng chiều mù quáng của Mã Tư Khiết, con người này lại bắt đầu bị lãng quên.
Tuy nhiên, con bé đã rút ra bài học và không bao giờ dám khiêu khích Bảo Châu nữa. Chỉ cần người nhà họ Lục đến, con bé đều lặng lẽ trốn đi, vì sợ Lục Vũ Lý lại nghĩ đến mình mà lần nữa lại đưa con bé đến văn phòng quản lý vị thành niên.
Tuy nhiên, vào năm ngoái, con bé vô tình thoáng nhìn thấy Lục Vũ Lý đang nhảy múa quay video giữa những bông hoa oải hương, trái tim mới chớm nở của thiếu nữ ngay lập tức bị hình ảnh của Lục Vũ Lý vun đầy.
Sau đó, con bé cũng bất chấp rất nhiều thứ, chỉ cần nhà họ Lục đến, con bé sẽ lấy lòng, cầu xin Bảo Châu đưa cô đi cùng.
Giống như một con nhóc nhãn nhục chịu khó, rót trà cho Lục Vũ Lý, lấy cần câu, xách quần áo.
Chỉ cần Lục Vũ Lý nhìn con bé một cái, con bé sẽ hạnh phúc trong một thời gian dài.
Vì vậy, mỗi khi họ đến, Lục Tấn Khang và những người anh em của mình sẽ trêu chọc Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý nhớ tới những hành động của Tôn Mỹ Dao, không khỏi rùng mình một cái: “Ngũ Bảo, có cách nào đưa Tôn Mỹ Dao đến trung tâm quản lý vị thành niên thêm mấy năm nữa không! Anh thật sự không muốn nhìn thấy cậu ta. Cậu ta giống như một con ruồi, quấy rầy tâm trạng tốt của anh!”
Lục Minh Húc cười vui vẻ: “Nhị Bảo, nhưng anh nghe nói là Tôn Mỹ Dao từ khi trở về đã tương đối trung thực, mấy năm nay ở trong thôn, ở trường học đều rất khiêm tốn, chúng ta dựa vào cái gì mà đưa người ta tới trung tâm quản lý trẻ vị thành niên!”
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã đến trước mặt mấy người Bảo Châu.
Sau khi La Đức Tín rời đi, Lục Khải Vũ đã cử một người quản lý khác họ Trương phụ trách toàn bộ khoản đầu tư của nhà họ Lục vào La Trại Câu.
Quản lý Trương ngoài ba mươi tuổi, khôn khéo và có năng lực, nghe tin chín anh em sinh đôi nhà chủ tịch sắp đến, anh ta đã chuẩn bị sẵn phòng ốc và dụng cụ câu cá, bắt chim, mò tôm.
Hình như đã nửa năm không gặp Bảo Châu, Lục Tấn Khang đặc biệt mua một bộ xếp hình Lego cho Bảo Châu năm nay lên lớp sáu.
Nghe nói rằng ước mơ của Bảo Châu là trở thành một bác sĩ xuất sắc và chữa bệnh cho nhiều người hơn. Cô bé không hy vọng những đứa trẻ kia sẽ giống như cô từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương của mẹ.
Cô gái nhỏ có một chí hướng rất tốt, cậu bé lần này đến đã chuẩn bị xong những món quà để cổ vũ cô bé.
Trong xe, Lục Vũ Lý cong môi: “Ngũ Bảo, Bảo Châu sắp lên học lớp sáu rồi chứ! Anh cảm thấy nghĩ em nên thay bộ Lego đồ chơi này bằng bộ đề thi lên lớp thật cho học sinh tiểu học, sẽ hợp lý hơn. Nói không chừng em ấy sau khi nhìn thấy em, sẽ phấn khích tới nước mắt ròng ròng đấy”
Nói xong, chính cậu cũng không nhịn được cười.
Lục Vũ Tuấn hung hăng trừng mắt nhìn cậu ấy: “Anh hai, anh quá nhàm chán rồi đấy!”
Khi họ đến La Trại Câu, Bảo Châu, mặc bộ đồ thể thao mùa hè màu xanh nhạt, đang đợi họ ở cổng làng.
Thiếu niên nhà họ Lục ở đẳng xa nhìn thấy một cô gái mặc váy liền màu xanh nước biển đang đứng bên cạnh cô bé.
Cô nàng cao hơn Bảo Châu một chút, mùa hè nóng nực, lại để xõa tóc, nhìn ngang nhìn dọc.
Lục Vũ Bách khó hiểu hỏi: “Cô gái bên cạnh Bảo Châu là ai?
Lục Vũ Lý ngây người nhìn cậu: “Lục Bảo, em bị mù sao, cái loại uốn éo, mùa hè nóng nực nhìn như quỷ, tóc tai bù xù, còn có thể là ai ngoại trừ tên ngốc Tôn Mỹ Dao!”
“Tôn Mỹ Dao?”Tất cả mấy chàng trai đều nhìn Lục Vũ Lý đầy sâu xa.
Lục Vũ Lý bị nhìn có chút khó chịu: “Anh nói này, mấy người nhìn anh như vậy để làm gì? Anh không có một chút hứng thú nào với cậu ta đâu đấy”
Tôn Mỹ Dao mới trở về từ trung tâm quản lý vị thành niên về đây, được một hai năm, quả thực rất ngoan,rất trung thực.
Tuy nhiên, về sau, độ tuổi càng ngày càng lớn dần, cộng với sự cưng chiều mù quáng của Mã Tư Khiết, con người này lại bắt đầu bị lãng quên.
Tuy nhiên, con bé đã rút ra bài học và không bao giờ dám khiêu khích Bảo Châu nữa. Chỉ cần người nhà họ Lục đến, con bé đều lặng lẽ trốn đi, vì sợ Lục Vũ Lý lại nghĩ đến mình mà lần nữa lại đưa con bé đến văn phòng quản lý vị thành niên.
Tuy nhiên, vào năm ngoái, con bé vô tình thoáng nhìn thấy Lục Vũ Lý đang nhảy múa quay video giữa những bông hoa oải hương, trái tim mới chớm nở của thiếu nữ ngay lập tức bị hình ảnh của Lục Vũ Lý vun đầy.
Sau đó, con bé cũng bất chấp rất nhiều thứ, chỉ cần nhà họ Lục đến, con bé sẽ lấy lòng, cầu xin Bảo Châu đưa cô đi cùng.
Giống như một con nhóc nhãn nhục chịu khó, rót trà cho Lục Vũ Lý, lấy cần câu, xách quần áo.
Chỉ cần Lục Vũ Lý nhìn con bé một cái, con bé sẽ hạnh phúc trong một thời gian dài.
Vì vậy, mỗi khi họ đến, Lục Tấn Khang và những người anh em của mình sẽ trêu chọc Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý nhớ tới những hành động của Tôn Mỹ Dao, không khỏi rùng mình một cái: “Ngũ Bảo, có cách nào đưa Tôn Mỹ Dao đến trung tâm quản lý vị thành niên thêm mấy năm nữa không! Anh thật sự không muốn nhìn thấy cậu ta. Cậu ta giống như một con ruồi, quấy rầy tâm trạng tốt của anh!”
Lục Minh Húc cười vui vẻ: “Nhị Bảo, nhưng anh nghe nói là Tôn Mỹ Dao từ khi trở về đã tương đối trung thực, mấy năm nay ở trong thôn, ở trường học đều rất khiêm tốn, chúng ta dựa vào cái gì mà đưa người ta tới trung tâm quản lý trẻ vị thành niên!”
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã đến trước mặt mấy người Bảo Châu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.