9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1615
Nhất Phiến Thu Diệp
30/12/2021
Mạc Hân Hy nhìn bóng lưng Lục Vũ Tuấn muốn gọi cậu lại nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Con trai lớn có ý kiến, có tâm sự, có một số việc đã không muốn người làm mẹ như cô biết.
Bà vẫn nên tôn trọng quyết định của cậu, tin vào sự tự chủ và tính cách của con trai mình.
Thằng bé hẳn là sẽ không làm bậy với Tương Trúc.
Nghĩ tới đây, Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn nơi trên cùng của biệt thự.
Bà có nên đi nói chuyện với Tương Trúc không?
Tâng trên cùng của biệt thự nhà họ Lục, trước khi Hàn Tương Trúc cùng mẹ cô ấy chuyển tới, Mạc Hân Hy đã cố ý tìm người trang trí lại một lần nữa, nhà vệ sinh phòng bếp, thiết bị cần thiết cho cuộc sống bà đều cẩn thận chuẩn bị sẵn sàng cho mẹ con hai người.
Hàn Tương Trúc sống trong căn phòng mà Lục Vũ Tháp đã sống trước đó.
Bởi vì tầng cao của phòng còn có thể, sau đó thời điểm trang trí, trực tiếp làm một cái gác mái, Hàn Tương Trúc trước mắt ở trên gác mái, đối diện với phía trên giường có một cửa sổ trời nho nhỏ, đêm trăng sáng nằm trên giường có thể nhìn thấy bầu trời đây sao mênh mông.
Tâng dưới là một phòng khách nhỏ, mẹ cô ấy là Lưu Lệ sống bên cạnh.
Mẹ và con gái sống rất hạnh phúc ở đây.
Sau khi tắm xong, cô ấy đi vào bếp, thấy mẹ đã hầm sườn cho mình nên cô ấy múc một bát ăn.
Sau khi ăn no, rửa bát và nằm trên giường trên gác mái.
Không biết vì sao, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh lúc ở trên tàu điện ngầm, hình ảnh Lục Vũ Tuấn đang ôm cô ấy.
Cô ấy không biết bản thân mình đã xảy ra chuyện gì?
Trước đây cô ấy chưa bao giờ như thế này.
Bắt đầu từ khi nào, bóng dáng anh Vũ Tuấn bắt đầu không ngừng xuất hiện trong đầu cô ấy?
Cô ấy có chút đau khổ nằm sấp trên giường, dùng gối che đầu mình, lẩm bẩm: “Hàn Tương Trúc, mày làm sao vậy?”
Ngay sau đó, điện thoại di động của cô ấy đặt ở đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Nham Hoa không được phép mang điện thoại di động vào khuôn viên trường, vì vậy, mẹ mua điện thoại di động cho cô ấy vẫn để ở nhà, cuối tuần, khi bài tập về nhà được hoàn thành, cô ấy mới thỉnh thoảng trò chuyện với Uông Liên trên zalo, hoặc nghe nhạc của riêng mình, xem một số video.
Cô ấy lấy điện thoại di động của mình và sau đó nhìn thấy tin nhăn của Lục Vũ Tuấn ở trên: “Kẻ ngốc, em đã ăn cơm chưa? Em đang làm gì vậy?”
Sau khi cô ấy mua điện thoại di động và đăng ký zalo, các cậu nhà họ Lục vì để liên lạc thuận tiện, đều thêm zalo của cô ấy.
Chỉ là, ngoại trừ mấy cô gái sẽ cùng cô ấy tán gẫu một ít chuyện ngôi sao bát quái, đặc trưng ăn nhẹ ra, mấy cậu còn lại rất ít khi tìm cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Lục Vũ Tuấn gửi cho cô ấy một tin nhăn zalo!
Cô ấy cân nhắc và trả lời: “Em ăn rồi, đang chuẩn bị làm bài tập về nhà!”
Người kia nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: “Làm toán trước đi, chín giờ sáng mai mang đến cho anh kiểm tra. Nếu em làm tốt sẽ có thưởng!”
Cuối cùng cũng có một khuôn mặt tươi cười.
“Phần thưởng gì?”
Hàn Tương Trúc có chút tò mò.
Lục Vũ Tuấn bên kia lại gửi tới một cái icon biểu tình cao thâm khó lường: “Em đoán xem!”
Con trai lớn có ý kiến, có tâm sự, có một số việc đã không muốn người làm mẹ như cô biết.
Bà vẫn nên tôn trọng quyết định của cậu, tin vào sự tự chủ và tính cách của con trai mình.
Thằng bé hẳn là sẽ không làm bậy với Tương Trúc.
Nghĩ tới đây, Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn nơi trên cùng của biệt thự.
Bà có nên đi nói chuyện với Tương Trúc không?
Tâng trên cùng của biệt thự nhà họ Lục, trước khi Hàn Tương Trúc cùng mẹ cô ấy chuyển tới, Mạc Hân Hy đã cố ý tìm người trang trí lại một lần nữa, nhà vệ sinh phòng bếp, thiết bị cần thiết cho cuộc sống bà đều cẩn thận chuẩn bị sẵn sàng cho mẹ con hai người.
Hàn Tương Trúc sống trong căn phòng mà Lục Vũ Tháp đã sống trước đó.
Bởi vì tầng cao của phòng còn có thể, sau đó thời điểm trang trí, trực tiếp làm một cái gác mái, Hàn Tương Trúc trước mắt ở trên gác mái, đối diện với phía trên giường có một cửa sổ trời nho nhỏ, đêm trăng sáng nằm trên giường có thể nhìn thấy bầu trời đây sao mênh mông.
Tâng dưới là một phòng khách nhỏ, mẹ cô ấy là Lưu Lệ sống bên cạnh.
Mẹ và con gái sống rất hạnh phúc ở đây.
Sau khi tắm xong, cô ấy đi vào bếp, thấy mẹ đã hầm sườn cho mình nên cô ấy múc một bát ăn.
Sau khi ăn no, rửa bát và nằm trên giường trên gác mái.
Không biết vì sao, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh lúc ở trên tàu điện ngầm, hình ảnh Lục Vũ Tuấn đang ôm cô ấy.
Cô ấy không biết bản thân mình đã xảy ra chuyện gì?
Trước đây cô ấy chưa bao giờ như thế này.
Bắt đầu từ khi nào, bóng dáng anh Vũ Tuấn bắt đầu không ngừng xuất hiện trong đầu cô ấy?
Cô ấy có chút đau khổ nằm sấp trên giường, dùng gối che đầu mình, lẩm bẩm: “Hàn Tương Trúc, mày làm sao vậy?”
Ngay sau đó, điện thoại di động của cô ấy đặt ở đầu giường đột nhiên đổ chuông.
Nham Hoa không được phép mang điện thoại di động vào khuôn viên trường, vì vậy, mẹ mua điện thoại di động cho cô ấy vẫn để ở nhà, cuối tuần, khi bài tập về nhà được hoàn thành, cô ấy mới thỉnh thoảng trò chuyện với Uông Liên trên zalo, hoặc nghe nhạc của riêng mình, xem một số video.
Cô ấy lấy điện thoại di động của mình và sau đó nhìn thấy tin nhăn của Lục Vũ Tuấn ở trên: “Kẻ ngốc, em đã ăn cơm chưa? Em đang làm gì vậy?”
Sau khi cô ấy mua điện thoại di động và đăng ký zalo, các cậu nhà họ Lục vì để liên lạc thuận tiện, đều thêm zalo của cô ấy.
Chỉ là, ngoại trừ mấy cô gái sẽ cùng cô ấy tán gẫu một ít chuyện ngôi sao bát quái, đặc trưng ăn nhẹ ra, mấy cậu còn lại rất ít khi tìm cô ấy.
Đây là lần đầu tiên Lục Vũ Tuấn gửi cho cô ấy một tin nhăn zalo!
Cô ấy cân nhắc và trả lời: “Em ăn rồi, đang chuẩn bị làm bài tập về nhà!”
Người kia nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: “Làm toán trước đi, chín giờ sáng mai mang đến cho anh kiểm tra. Nếu em làm tốt sẽ có thưởng!”
Cuối cùng cũng có một khuôn mặt tươi cười.
“Phần thưởng gì?”
Hàn Tương Trúc có chút tò mò.
Lục Vũ Tuấn bên kia lại gửi tới một cái icon biểu tình cao thâm khó lường: “Em đoán xem!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.