9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 1704
Nhất Phiến Thu Diệp
27/01/2022
Đương nhiên Tân Lạc sẽ không đưa cho nó, nhưng thẳng nhóc này lại giơ tay lên đánh Tân Lạc, Tân Lạc càng tức giận nên liền đẩy thằng nhóc đó một cái, thằng nhóc đó lại không đứng vững nên ngã xuống sàn bê tông của khu trò chơi nên trên đầu liền nổi lên một cục u lớn.
Sau đó, bố của thẳng nhóc đó chạy từ bên cạnh tới, không hỏi han gì đã muốn đẩy cho Tân Lạc cũng có cục u như con ông ta.
Từ trước đến nay Bạch Ức Chi cũng chưa từng thấy người nào lại không thèm nói lý đến như thế! Cô bảo vệ Tân Lạc sau lưng mình, tức giận nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt nói: “Rõ ràng là con trai chú sai, chú là phụ huynh nó lại không dạy dỗ con trai mình cho tốt, ngược lại còn muốn đánh em trai tôi. Chú quá đáng quá rồi đấy!”
Người đàn ông có dáng người béo ục jch, đôi mắt tu hó, cao hơn Bạch Ức Chỉ nửa cái đầu, ông ta dựa vào khoảng cách chiều cao mà nhìn xuống Bạch Ức Chi, hừ lạnh một tiếng, giơ tay dùng sức đẩy bả vai cô ấy nói: “Tao phải dạy dỗ con trai tao thế nào thì liên quan gì đến mày! Hôm nay con trai tao bị thương, tao làm bố của nó thì nhất định đứng ra đòi lại công bằng cho nó. Thức thời thì mau ngoan ngoãn giao em trai mày ra đây mai lên”
Bạch Ức Chỉ chỉ là một cô gái, bị một người đàn ông trưởng thành dùng sức đẩy như vậy thì lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã.
Tân Lạc lo lắng bước lên dìu lấy cô: “Chị ơi!”
Người đàn ông nhân cơ hội này túm lấy cánh tay của Tân Lạc, mặc hung dữ nói: “Thằng nhóc thối này, dám đẩy con trai †ao, xem hôm nay tao có đẩy ngã chết mày không”
Tân Lạc bị dọa nên gào lên khóc lớn: “Chị ơi, chị ơi!”
Bạch Ức Chi dùng sức ôm siết lấy eo của Tân Lạc, trên mặt cô ấy cũng lộ ra sự sợ hãi nói: “Cứu với, cứu chúng cháu với!”
Bây giờ nhìn người đàn ông này giống như một người điên vậy, nếu như Tân Lạc thật sự bị ông ta đẩy ngã, nhẹ thì cũng gấy xương, nặng thì bỏ mạng mất!
“Cứu với! Cứu cháu với!”
Cô ấy càng dùng sức để lôi được Tân Lạc trở về, nhưng sức của một cô gái nhỏ không thể địch lại Vì vậy, cô chỉ có thể gấp gáp đến mức khóc với sức lực của một người đàn ông. gọi mọi người, mong những người xung quanh đang vây xem kia sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà đám người này chỉ đang đứng xem náo nhiệt, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, tuyệt nhiên chẳng có ai đứng ra giúp đỡ hai chị em cô cả.
Mắt thấy Tân Lạc sắp bị người đàn ông kia túm đi mất, cả người Bạch Ức Chi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tay chân run lên.
Ai tới cứu Tân Lạc với, ai tới cứu bọn họ với!
Lỡ như Tân Lạc xảy ra chuyện bất trắc gì thì cô ấy phải ăn nói thế nào với dì nhỏ cô đây Vào lúc Tân Lạc bị người đàn ông kia dùng lực kéo mạnh qua, nháy mắt Bạch Ức Chỉ liền bị ngã ngửa ra sau theo quán tính, trong đám người đông đúc có bóng dáng người con trai cao lớn, đẹp trai xông về phía bên này.
Thân thủ người con trai đó rất nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, giống như một con báo, trong nháy mắt giật lấy Tân Lạc trong tay người đàn ông kia ra.
Bảo vệ cậu bé phía sau lưng cậu.
“Giữa ban ngày ban mặt, một người đàn ông to khỏe như chú lại đi bắt nạt một cô gái với một đứa thế này, chú không biết xấu hổ à!”
Sau đó, bố của thẳng nhóc đó chạy từ bên cạnh tới, không hỏi han gì đã muốn đẩy cho Tân Lạc cũng có cục u như con ông ta.
Từ trước đến nay Bạch Ức Chi cũng chưa từng thấy người nào lại không thèm nói lý đến như thế! Cô bảo vệ Tân Lạc sau lưng mình, tức giận nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt nói: “Rõ ràng là con trai chú sai, chú là phụ huynh nó lại không dạy dỗ con trai mình cho tốt, ngược lại còn muốn đánh em trai tôi. Chú quá đáng quá rồi đấy!”
Người đàn ông có dáng người béo ục jch, đôi mắt tu hó, cao hơn Bạch Ức Chỉ nửa cái đầu, ông ta dựa vào khoảng cách chiều cao mà nhìn xuống Bạch Ức Chi, hừ lạnh một tiếng, giơ tay dùng sức đẩy bả vai cô ấy nói: “Tao phải dạy dỗ con trai tao thế nào thì liên quan gì đến mày! Hôm nay con trai tao bị thương, tao làm bố của nó thì nhất định đứng ra đòi lại công bằng cho nó. Thức thời thì mau ngoan ngoãn giao em trai mày ra đây mai lên”
Bạch Ức Chỉ chỉ là một cô gái, bị một người đàn ông trưởng thành dùng sức đẩy như vậy thì lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã.
Tân Lạc lo lắng bước lên dìu lấy cô: “Chị ơi!”
Người đàn ông nhân cơ hội này túm lấy cánh tay của Tân Lạc, mặc hung dữ nói: “Thằng nhóc thối này, dám đẩy con trai †ao, xem hôm nay tao có đẩy ngã chết mày không”
Tân Lạc bị dọa nên gào lên khóc lớn: “Chị ơi, chị ơi!”
Bạch Ức Chi dùng sức ôm siết lấy eo của Tân Lạc, trên mặt cô ấy cũng lộ ra sự sợ hãi nói: “Cứu với, cứu chúng cháu với!”
Bây giờ nhìn người đàn ông này giống như một người điên vậy, nếu như Tân Lạc thật sự bị ông ta đẩy ngã, nhẹ thì cũng gấy xương, nặng thì bỏ mạng mất!
“Cứu với! Cứu cháu với!”
Cô ấy càng dùng sức để lôi được Tân Lạc trở về, nhưng sức của một cô gái nhỏ không thể địch lại Vì vậy, cô chỉ có thể gấp gáp đến mức khóc với sức lực của một người đàn ông. gọi mọi người, mong những người xung quanh đang vây xem kia sẽ ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà đám người này chỉ đang đứng xem náo nhiệt, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, tuyệt nhiên chẳng có ai đứng ra giúp đỡ hai chị em cô cả.
Mắt thấy Tân Lạc sắp bị người đàn ông kia túm đi mất, cả người Bạch Ức Chi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tay chân run lên.
Ai tới cứu Tân Lạc với, ai tới cứu bọn họ với!
Lỡ như Tân Lạc xảy ra chuyện bất trắc gì thì cô ấy phải ăn nói thế nào với dì nhỏ cô đây Vào lúc Tân Lạc bị người đàn ông kia dùng lực kéo mạnh qua, nháy mắt Bạch Ức Chỉ liền bị ngã ngửa ra sau theo quán tính, trong đám người đông đúc có bóng dáng người con trai cao lớn, đẹp trai xông về phía bên này.
Thân thủ người con trai đó rất nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, giống như một con báo, trong nháy mắt giật lấy Tân Lạc trong tay người đàn ông kia ra.
Bảo vệ cậu bé phía sau lưng cậu.
“Giữa ban ngày ban mặt, một người đàn ông to khỏe như chú lại đi bắt nạt một cô gái với một đứa thế này, chú không biết xấu hổ à!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.