9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 174
Nhất Phiến Thu Diệp
07/04/2021
Lúc này nhân viên lễ tân cũng chạy tới: “Không nhìn thấy người nhà của cậu bé, chỉ có cậu bé và em gái cùng đến đây, bảo là muốn tìm bố!”
“Trước hết mọi người đưa thằng bé đến bệnh viện đi, những chuyện khác thì cứ đợi đến khi liên lạc được với người nhà của thằng bé rồi nói sau.”
Lục Khải Vũ chỉ chỉ về phía bệnh viện nằm ở phía đối diện với tập đoàn nhà họ Lục, giọng nói có vẻ sốt ruột, nếu đứa nhỏ này xảy ra vấn đề gì trong tập đoàn nhà họ Lục thì có khi các phương tiện truyền thông sẽ đăng tin náo động ầm ĩ.
“Để mẹ đi với họ.” Mẹ Lục không yên tâm lắm nên chuẩn bị đi theo sau, nhưng mà ngay vào lúc này, bà ta lại đột nhiên phát hiện trên quần áo của Mạc Minh Húc có chữ viết.
“Ồ! Trên quần áo của thằng bé có chữ viết, hình như là tên của một vườn trẻ!”
Hôm nay Mạc Minh Húc mặc trang phục vui chơi của vườn trẻ, phía sau quần áo có in tên vườn trẻ.
Lục Khải Vũ bảo nhân viên lễ tân: “Trước hết đưa đứa bé đến bệnh viện, sau đó lập tức liên lạc với bên phía vườn trẻ.”
Mẹ Lục kéo con trai qua một bên:
“Khải Vũ! Cái mũi của thằng bé này giống hệ con kìa, có khi thằng bé cũng chính là con trai của con đấy!”
“Mẹ! Mẹ đừng nói đùa. Nếu bố và mẹ muốn có cháu trai thì đợi thêm mấy tháng nữa là cặp con trai sinh đôi của Khải Dã sẽ được sinh ra, đừng hâm mộ con nhà người ta nữa.” Lục Khải Vũ cho rằng mẹ Lục vừa nói đùa.
Mẹ Lục tức giận đẩy anh một chút: “Sao lại không thể như thế. Sáng nay Hân Hy còn nói có người sinh một lần mấy đứa bé nữa mà, biết đâu năm đó mẹ của Mộc Lam cũng sinh một lần mấy đứa nhỏ!”
“Một thai nhiều đứa nhỏ sao? Mẹ à! Mẹ đã nghĩ nhiều rồi!”
Nói xong, Lục Khải Vũ chỉ chỉ về phía bóng lưng của Đội trưởng Đội an ninh: “Bọn họ sắp băng qua đường để đến bệnh viện rồi kìa, nếu mẹ thật sự thích thằng bé đó thì cứ đi theo họ rồi nhìn thêm vài lần nữa đi!”
Mẹ Lục không có cách nào chỉ có thế kéo bố Lục đi theo Đội trưởng Đội an ninh đến bệnh viện.
“Tôi cảm thấy chúng ta phải xét nghiệm ADN với đứa bé kia xem sao.” Trên đường đi, mẹ Lục đề nghị.
“Tôi cũng cảm thấy nên làm như vậy.” Bố Lục tỏ vẻ đồng ý.
Mười hai giờ trưa, mặc dù trời nhiều mây nhưng không khí vẫn vô cùng ngột ngạt.
Mạc Hân Hy đứng trên đường, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng nhìn dòng xe cộ đang lui tới.
Vừa rồi cô đã gọi điện thoại cho Lý Duy Lộc, Công ty bảo vệ Chân Thành và bên phía công an đều không có đầu mối gì. Bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ rồi, thời tiết lại nóng bức như vậy, không biết bây giờ hai đứa bé đang ở đâu, có nóng hay không, có đói hay không, có khát hay không?
Đột nhiên điện thoại di động của cô reo lên, vườn trẻ gọi tới, cô vội vàng nghe máy.
“Mẹ của Minh Húc à! Chúng tôi vừa nhận được điện thoại, Minh Húc bị thương, bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân Hà Thành số ba!” Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của hiệu trưởng vườn trẻ.
“Bị thương ư? Thằng bé bị thương ở đâu vậy?” Bàn tay cầm điện thoại của Mạc Hân Hy hơi run rẩy.
“Tôi cũng không biết, chúng tôi cũng đang chạy đến bệnh viện, cô cũng sắp xếp rồi đến đó đi nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Hân Hy nhanh chóng ngăn lại một chiếc xe taxi, chạy như bay về phía Bệnh viện Nhân dân số ba.
Khi cô đến nơi, Hiệu trưởng của vườn trẻ đã có mặt và đang nói chuyện với bố mẹ Lục.
“Cám ơn mọi người, mẹ của Minh Húc sẽ lập tức đến ngay thôi.” Nói xong, Hiệu trưởng nhà trẻ ngẩng đầu một cái thì nhìn thấy mạc Hân Hy đang vội vã chạy vào khoa cấp cứu.
“Mẹ của Minh Húc! Ở đây này!” Hiệu trưởng nhà trẻ vẫy vẫy tay ra hiệu cho Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy xông tới kéo tay của Hiệu trưởng vườn trẻ, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng, giọng nói dồn dập: “Hiệu trưởng! Minh Húc đâu rồi! Thằng bé đang ở đâu vậy?”
Hiệu trưởng vườn trẻ an ủi cô: “Mẹ của Minh Húc à! Cô đừng lo lắng, Minh Húc té bị thương đầu, mới vừa chụp CT, bác sĩ nói rằng thằng bé chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Nhưng mà vì lý do an toàn, bây giờ đang tiến hành kiểm tra toàn thân!”
Mạc Hân Hy thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc trái tim căng cứng cũng có thể thả lỏng một chút.
“Trước hết mọi người đưa thằng bé đến bệnh viện đi, những chuyện khác thì cứ đợi đến khi liên lạc được với người nhà của thằng bé rồi nói sau.”
Lục Khải Vũ chỉ chỉ về phía bệnh viện nằm ở phía đối diện với tập đoàn nhà họ Lục, giọng nói có vẻ sốt ruột, nếu đứa nhỏ này xảy ra vấn đề gì trong tập đoàn nhà họ Lục thì có khi các phương tiện truyền thông sẽ đăng tin náo động ầm ĩ.
“Để mẹ đi với họ.” Mẹ Lục không yên tâm lắm nên chuẩn bị đi theo sau, nhưng mà ngay vào lúc này, bà ta lại đột nhiên phát hiện trên quần áo của Mạc Minh Húc có chữ viết.
“Ồ! Trên quần áo của thằng bé có chữ viết, hình như là tên của một vườn trẻ!”
Hôm nay Mạc Minh Húc mặc trang phục vui chơi của vườn trẻ, phía sau quần áo có in tên vườn trẻ.
Lục Khải Vũ bảo nhân viên lễ tân: “Trước hết đưa đứa bé đến bệnh viện, sau đó lập tức liên lạc với bên phía vườn trẻ.”
Mẹ Lục kéo con trai qua một bên:
“Khải Vũ! Cái mũi của thằng bé này giống hệ con kìa, có khi thằng bé cũng chính là con trai của con đấy!”
“Mẹ! Mẹ đừng nói đùa. Nếu bố và mẹ muốn có cháu trai thì đợi thêm mấy tháng nữa là cặp con trai sinh đôi của Khải Dã sẽ được sinh ra, đừng hâm mộ con nhà người ta nữa.” Lục Khải Vũ cho rằng mẹ Lục vừa nói đùa.
Mẹ Lục tức giận đẩy anh một chút: “Sao lại không thể như thế. Sáng nay Hân Hy còn nói có người sinh một lần mấy đứa bé nữa mà, biết đâu năm đó mẹ của Mộc Lam cũng sinh một lần mấy đứa nhỏ!”
“Một thai nhiều đứa nhỏ sao? Mẹ à! Mẹ đã nghĩ nhiều rồi!”
Nói xong, Lục Khải Vũ chỉ chỉ về phía bóng lưng của Đội trưởng Đội an ninh: “Bọn họ sắp băng qua đường để đến bệnh viện rồi kìa, nếu mẹ thật sự thích thằng bé đó thì cứ đi theo họ rồi nhìn thêm vài lần nữa đi!”
Mẹ Lục không có cách nào chỉ có thế kéo bố Lục đi theo Đội trưởng Đội an ninh đến bệnh viện.
“Tôi cảm thấy chúng ta phải xét nghiệm ADN với đứa bé kia xem sao.” Trên đường đi, mẹ Lục đề nghị.
“Tôi cũng cảm thấy nên làm như vậy.” Bố Lục tỏ vẻ đồng ý.
Mười hai giờ trưa, mặc dù trời nhiều mây nhưng không khí vẫn vô cùng ngột ngạt.
Mạc Hân Hy đứng trên đường, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng nhìn dòng xe cộ đang lui tới.
Vừa rồi cô đã gọi điện thoại cho Lý Duy Lộc, Công ty bảo vệ Chân Thành và bên phía công an đều không có đầu mối gì. Bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ rồi, thời tiết lại nóng bức như vậy, không biết bây giờ hai đứa bé đang ở đâu, có nóng hay không, có đói hay không, có khát hay không?
Đột nhiên điện thoại di động của cô reo lên, vườn trẻ gọi tới, cô vội vàng nghe máy.
“Mẹ của Minh Húc à! Chúng tôi vừa nhận được điện thoại, Minh Húc bị thương, bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân Hà Thành số ba!” Bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của hiệu trưởng vườn trẻ.
“Bị thương ư? Thằng bé bị thương ở đâu vậy?” Bàn tay cầm điện thoại của Mạc Hân Hy hơi run rẩy.
“Tôi cũng không biết, chúng tôi cũng đang chạy đến bệnh viện, cô cũng sắp xếp rồi đến đó đi nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Hân Hy nhanh chóng ngăn lại một chiếc xe taxi, chạy như bay về phía Bệnh viện Nhân dân số ba.
Khi cô đến nơi, Hiệu trưởng của vườn trẻ đã có mặt và đang nói chuyện với bố mẹ Lục.
“Cám ơn mọi người, mẹ của Minh Húc sẽ lập tức đến ngay thôi.” Nói xong, Hiệu trưởng nhà trẻ ngẩng đầu một cái thì nhìn thấy mạc Hân Hy đang vội vã chạy vào khoa cấp cứu.
“Mẹ của Minh Húc! Ở đây này!” Hiệu trưởng nhà trẻ vẫy vẫy tay ra hiệu cho Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy xông tới kéo tay của Hiệu trưởng vườn trẻ, vẻ mặt lo lắng và căng thẳng, giọng nói dồn dập: “Hiệu trưởng! Minh Húc đâu rồi! Thằng bé đang ở đâu vậy?”
Hiệu trưởng vườn trẻ an ủi cô: “Mẹ của Minh Húc à! Cô đừng lo lắng, Minh Húc té bị thương đầu, mới vừa chụp CT, bác sĩ nói rằng thằng bé chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Nhưng mà vì lý do an toàn, bây giờ đang tiến hành kiểm tra toàn thân!”
Mạc Hân Hy thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc trái tim căng cứng cũng có thể thả lỏng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.