9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 198
Nhất Phiến Thu Diệp
10/04/2021
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn mềm mại, cả người đè lên.
Mạc Hân Hy lấy tay che miệng anh: “Chồng, em mệt lắm rồi. Anh tha cho em đị!”
Lục Khải Vũ cười khẽ, cắn tai cô: “Anh nhớ là vào buổi tối ngày ấy bảy năm trước, chúng ta hình như đã chơi rất lâu. Sao vậy, vợ, em mệt mỏi nhanh như vậy sao?”
Mạc Hân Hy véo nhẹ trên lưng anh một chút, bất mãn than thở: “Anh còn dám nói đến bảy năm trước, anh có biết sau khi về em đã phải nằm ở ký túc xá suốt ba ngày không!”
“Vậy à? Bảo sao anh không tìm được em!”
“Chồng.” Mạc Hân Hy kéo tay Lục Khải Vũ đặt lên trên bụng mình.
“Sao vậy?”
“Anh vừa rồi mới thấy đó!”
“Thấy cái gì?”
“Có vết sẹo sau khi sinh con, tuy rằng em đã phẫu thuật để tiêu trừ sẹo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.”
“Vừa nãy em một mực lo lắng cái này?”
Mạc Hân Hy gật đầu.
Lục Khải Vũ chạm trán với cô: “Bé ngốc, em vì anh sinh con, anh sao lại để ý cái này!”
Nói xong, anh cố ý hôn xuống vết sẹo do sinh con trên bụng cô.
Mạc Hân Hy ôm cổ anh, chủ động hôn anh: “Chồng, em yêu anh.”
“Vợ, anh cũng yêu em”
Chuyện ngọt ngào chưa bắt đầu, tiếng đập cửa và thanh âm của Vũ Tuệ đồng thời vang lên.
Hai vợ chồng Lục Khải Vũ đang đè nhau trên giường lập tức ngây ngẩn cả người, hai người luống cuống mặc lại áo ngủ,sửa soạn lại tóc tai và giường.
Sau khi điều chỉnh hô hấp xong, hai người mở cửa ra.
Vũ Tuệ bổ nhào lên người Lục Khải Vũ: “Bố bố, con ngủ cùng bố.”
Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ còn lại, chúng nó đều đang trong giấc mộng.
“Vũ Tuệ, sao con lại không ngủ?”
Vũ Tuệ cắn cắn môi, có chút ủy khuất: “Con vừa mơ thấy ác mộng, bố lại đi rôi, không cần Vũ Tuệ nữa, cho nên liền tỉnh lại.”
Nghe xong lời nói của Vũ Tuệ, đáy lòng Lục Khải Vũ mềm mại. Anh xoay người bế Vũ Tuệ lên, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Bố yêu các con nhất, vĩnh viên cũng không rời khỏi Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ ôm cổ anh: “Vậy ngày mai bố đưa con đi nhà trẻ đi, con muốn cho tất cả mọi người thấy bố của con đẹp trai như thế nào.”
Lục Khải Vũ cười nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Được, ngày mai nhất định sẽ đưa con đi nhà trẻ. Hiện giờ đã khuya rồi, bố đưa con về giường ngủ nha?”
“Không được, con muốn ngủ với bốt” Vũ Tuệ kiên định lắc đầu.
“Vũ Tuệ, con xem, anh chị đều ngủ một mình. Hiện tại Vũ Tuệ đã đi học lớp một rồi, còn ngủ với bố, anh sẽ cười con đó.” Mạc Hân Hy kiên nhẫn khuyên bảo.
Vũ Tuệ cắn đôi môi nhỏ nhắn: “Mẹ, mẹ đã là người lớn còn được ngủ cùng bố, vì sao con không thể ngủ cùng bố chứ! Không được, con muốn ngủ với bố.”
Mạc Hân Hy nhìn Lục Khải Vũ một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự sợ con, được rồi, chúng ta ngủ cùng nhau.”
Nhận được sự cho phép của mẹ, Vũ Tuệ vui vẻ chui ra từ ngực Lục Khải Vũ, lập tức bổ nhào lên trên giường lớn của họ.
Lục Khải Vũ nhìn Mạc Hân Hy, hai người mang theo gương mặt bất đắc dĩ nằm lên giường.
Mạc Hân Hy lấy tay che miệng anh: “Chồng, em mệt lắm rồi. Anh tha cho em đị!”
Lục Khải Vũ cười khẽ, cắn tai cô: “Anh nhớ là vào buổi tối ngày ấy bảy năm trước, chúng ta hình như đã chơi rất lâu. Sao vậy, vợ, em mệt mỏi nhanh như vậy sao?”
Mạc Hân Hy véo nhẹ trên lưng anh một chút, bất mãn than thở: “Anh còn dám nói đến bảy năm trước, anh có biết sau khi về em đã phải nằm ở ký túc xá suốt ba ngày không!”
“Vậy à? Bảo sao anh không tìm được em!”
“Chồng.” Mạc Hân Hy kéo tay Lục Khải Vũ đặt lên trên bụng mình.
“Sao vậy?”
“Anh vừa rồi mới thấy đó!”
“Thấy cái gì?”
“Có vết sẹo sau khi sinh con, tuy rằng em đã phẫu thuật để tiêu trừ sẹo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy.”
“Vừa nãy em một mực lo lắng cái này?”
Mạc Hân Hy gật đầu.
Lục Khải Vũ chạm trán với cô: “Bé ngốc, em vì anh sinh con, anh sao lại để ý cái này!”
Nói xong, anh cố ý hôn xuống vết sẹo do sinh con trên bụng cô.
Mạc Hân Hy ôm cổ anh, chủ động hôn anh: “Chồng, em yêu anh.”
“Vợ, anh cũng yêu em”
Chuyện ngọt ngào chưa bắt đầu, tiếng đập cửa và thanh âm của Vũ Tuệ đồng thời vang lên.
Hai vợ chồng Lục Khải Vũ đang đè nhau trên giường lập tức ngây ngẩn cả người, hai người luống cuống mặc lại áo ngủ,sửa soạn lại tóc tai và giường.
Sau khi điều chỉnh hô hấp xong, hai người mở cửa ra.
Vũ Tuệ bổ nhào lên người Lục Khải Vũ: “Bố bố, con ngủ cùng bố.”
Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ còn lại, chúng nó đều đang trong giấc mộng.
“Vũ Tuệ, sao con lại không ngủ?”
Vũ Tuệ cắn cắn môi, có chút ủy khuất: “Con vừa mơ thấy ác mộng, bố lại đi rôi, không cần Vũ Tuệ nữa, cho nên liền tỉnh lại.”
Nghe xong lời nói của Vũ Tuệ, đáy lòng Lục Khải Vũ mềm mại. Anh xoay người bế Vũ Tuệ lên, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Bố yêu các con nhất, vĩnh viên cũng không rời khỏi Vũ Tuệ.
Vũ Tuệ ôm cổ anh: “Vậy ngày mai bố đưa con đi nhà trẻ đi, con muốn cho tất cả mọi người thấy bố của con đẹp trai như thế nào.”
Lục Khải Vũ cười nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Được, ngày mai nhất định sẽ đưa con đi nhà trẻ. Hiện giờ đã khuya rồi, bố đưa con về giường ngủ nha?”
“Không được, con muốn ngủ với bốt” Vũ Tuệ kiên định lắc đầu.
“Vũ Tuệ, con xem, anh chị đều ngủ một mình. Hiện tại Vũ Tuệ đã đi học lớp một rồi, còn ngủ với bố, anh sẽ cười con đó.” Mạc Hân Hy kiên nhẫn khuyên bảo.
Vũ Tuệ cắn đôi môi nhỏ nhắn: “Mẹ, mẹ đã là người lớn còn được ngủ cùng bố, vì sao con không thể ngủ cùng bố chứ! Không được, con muốn ngủ với bố.”
Mạc Hân Hy nhìn Lục Khải Vũ một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự sợ con, được rồi, chúng ta ngủ cùng nhau.”
Nhận được sự cho phép của mẹ, Vũ Tuệ vui vẻ chui ra từ ngực Lục Khải Vũ, lập tức bổ nhào lên trên giường lớn của họ.
Lục Khải Vũ nhìn Mạc Hân Hy, hai người mang theo gương mặt bất đắc dĩ nằm lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.