9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 249
Nhất Phiến Thu Diệp
20/04/2021
Tiêu Dao là người nơi khác đến Hà Thành làm việc nên không có bất cứ người thân nào ở đây.
Nhận được điện thoại xong, Mạc Hân Hy lòng nóng như lửa đốt vội vàng cùng Lục Khải Vũ đến bệnh viện.
Ở cửa phòng phẫu thuật trong bệnh viện, cảnh sát giao thông phụ trách vụ việc nói qua tình hình vụ việc cho hai người biết.
Ở đường Phong Bạch, một thanh niên 18 tuổi vừa lấy bằng lái xe, nhìn thấy đèn đỏ thì tự nhiên căng thẳng, nhầm lẫn chân ga với chân phanh nên tăng tốc đâm thẳng vào xe của Tiêu Dao.
Chiếc xe mà đối phương lái là một chiếc xe hàng loại vừa, vì tốc độ của xe lúc đó khả nhanh nên đâm xe của Tiêu Dao văng xa vài mét.
Hiện tại, đối phương chỉ bị thương ngoài da nhưng vết thương của Tiêu Dao vô cùng nghiêm trọng.
Vụ việc này hoàn toàn là trách nhiệm của đối phương, nhưng thanh niên kia nói vừa từ nông thôn ra, không có tiền nên muốn đánh muốn giết gì cũng được.
Ông chủ của anh ta trốn tránh không ra mắt.
Mạc Hân Hy không nói nhiều, cô đi nộp tiền cộc cho bệnh viện trước.
Tất cả đều không quan trọng bằng sinh mạng con người, Tiêu Dao nhất định phải sống sót, nếu không cô sẽ hối hận cả đời này.
Cuộc phẫu thuật vẫn đang diễn ra.
Cô nhìn điện thoại, sắp ba giờ chiều rồi.
“Anh đến trung tâm giám định lấy kết quả đi, một mình em đợi ở đây là được rồi.” Cô nhìn Lục Khải Vũ, giọng nói hơi nôn nóng.
Lục Khải Vũ giang tay ôm cô vào trong lòng: “Không sao đâu, anh ở đây với em. Kết quả lấy sau một chút cũng không sao.
Lục Khải Vũ vừa nói xong thì đèn trước phòng phẫu thuật tự nhiên vụt tắt. Ngay sau đó, bác sĩ đi từ bên trong ra.
“Ai là người nhà của Lý Tiêu Dao?”
“Là tôi” Mạc Hân Hy vội vàng bước tới.
“Bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Xương sườn và xương chân có nhiều đoạn bị gãy, não bị chấn động nhẹ, phần cổ cũng bị thương. Cần ở lại bệnh viện quan sát điều trị một thời gian.
“Vâng. Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Tiêu Dao không có chuyện gì, tốt quá rồi. Mạc Hân Hy cúi đầu vào lồng ngực của Lục Khải Vũ, sung sướng tới mức òa khóc.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Dao được chuyển vào phòng bệnh, chân của cô phải bỏ bột, phần cổ được cố định lại và trên đầu cũng phải băng bỏ. Tiêu Dao nằm trên giường không động đậy.
“Tiêu Dao, em làm sao vậy?” Mạc Hân Hy quan tâm hỏi.
Tiêu Dạo nhìn thấy cô, đơ ra một lúc rồi “òa” lên một tiếng bật khóc nức nở.
“Giám sát Lam Hiểu, làm sao bây giờ? Em đâm hỏng xe của chị rồi.”
Mạc Hân Hy bị câu nói của cô làm cho buồn cười, không nhịn được trách móc: “Cái mạng nhỏ của em sắp không giữ được mà còn ở đấy nghĩ đến xe
“Làm sao bây giờ? Em không đền nổi. Tiêu Dao cúi đầu xuống, khuôn mặt ủ rũ.
Mạc Hân Hy ngồi ở cạnh giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Tiêu Dao: “Xe của chị có bảo hiểm, không cần em đến. Hơn nữa chuyện này còn thuộc tai nạn nghề nghiệp, toàn bộ chi phí chữa bệnh sẽ được công ty chi trả, em chỉ cần dưỡng thương cho thật tốt là được”
“Thật sao?” Tiêu Dao kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật rồi? Em không tin lời chị nói sao?”
Cô đang nói thì Lục Khải Vũ từ bên ngoài bước vào: “Bảo Lâm đã liên hệ với y tá rồi, một lát nữa sẽ đến ngay”
“Giám đốc Lục, giám đốc Lục.” Tiêu Dao hoảng sợ, còn định ngồi dậy khỏi giường, nhưng trên người có có nhiều chỗ bị gãy xương nên căn bản là không thể cử động được.
“Đừng cử động.” Mạc Hân Hy giữ Tiêu Dao lại.
Lục Khải Vũ nhìn Tiêu Dao rồi cau mày: “Tiêu Dao, cô còn nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra như thế nào không?”
Tiêu Dao ngây người ra, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi vẫn còn nhớ, lúc đó tôi đang chờ đèn đỏ, tự nhiên đúng lúc đó có một chiếc xe hàng ở bên trái tăng tốc đâm thẳng vào xe tôi. Lúc bị đâm, tôi nhìn thấy rõ mặt anh ta, anh ta, anh ta hình như là cố ý làm vậy”
“Cố ý?” Mạc Hân Hy vô cùng kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ hình như đã biết được chuyện này từ trước nên không quá kinh ngạc.
Anh vừa xem camera giám sát trên đường Phong Bạch, mọi chuyện không hề đơn giản như những gì cảnh sát giao thông nói.
Chiếc xe đó rõ ràng là cố ý.
Nhận được điện thoại xong, Mạc Hân Hy lòng nóng như lửa đốt vội vàng cùng Lục Khải Vũ đến bệnh viện.
Ở cửa phòng phẫu thuật trong bệnh viện, cảnh sát giao thông phụ trách vụ việc nói qua tình hình vụ việc cho hai người biết.
Ở đường Phong Bạch, một thanh niên 18 tuổi vừa lấy bằng lái xe, nhìn thấy đèn đỏ thì tự nhiên căng thẳng, nhầm lẫn chân ga với chân phanh nên tăng tốc đâm thẳng vào xe của Tiêu Dao.
Chiếc xe mà đối phương lái là một chiếc xe hàng loại vừa, vì tốc độ của xe lúc đó khả nhanh nên đâm xe của Tiêu Dao văng xa vài mét.
Hiện tại, đối phương chỉ bị thương ngoài da nhưng vết thương của Tiêu Dao vô cùng nghiêm trọng.
Vụ việc này hoàn toàn là trách nhiệm của đối phương, nhưng thanh niên kia nói vừa từ nông thôn ra, không có tiền nên muốn đánh muốn giết gì cũng được.
Ông chủ của anh ta trốn tránh không ra mắt.
Mạc Hân Hy không nói nhiều, cô đi nộp tiền cộc cho bệnh viện trước.
Tất cả đều không quan trọng bằng sinh mạng con người, Tiêu Dao nhất định phải sống sót, nếu không cô sẽ hối hận cả đời này.
Cuộc phẫu thuật vẫn đang diễn ra.
Cô nhìn điện thoại, sắp ba giờ chiều rồi.
“Anh đến trung tâm giám định lấy kết quả đi, một mình em đợi ở đây là được rồi.” Cô nhìn Lục Khải Vũ, giọng nói hơi nôn nóng.
Lục Khải Vũ giang tay ôm cô vào trong lòng: “Không sao đâu, anh ở đây với em. Kết quả lấy sau một chút cũng không sao.
Lục Khải Vũ vừa nói xong thì đèn trước phòng phẫu thuật tự nhiên vụt tắt. Ngay sau đó, bác sĩ đi từ bên trong ra.
“Ai là người nhà của Lý Tiêu Dao?”
“Là tôi” Mạc Hân Hy vội vàng bước tới.
“Bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Xương sườn và xương chân có nhiều đoạn bị gãy, não bị chấn động nhẹ, phần cổ cũng bị thương. Cần ở lại bệnh viện quan sát điều trị một thời gian.
“Vâng. Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Tiêu Dao không có chuyện gì, tốt quá rồi. Mạc Hân Hy cúi đầu vào lồng ngực của Lục Khải Vũ, sung sướng tới mức òa khóc.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Dao được chuyển vào phòng bệnh, chân của cô phải bỏ bột, phần cổ được cố định lại và trên đầu cũng phải băng bỏ. Tiêu Dao nằm trên giường không động đậy.
“Tiêu Dao, em làm sao vậy?” Mạc Hân Hy quan tâm hỏi.
Tiêu Dạo nhìn thấy cô, đơ ra một lúc rồi “òa” lên một tiếng bật khóc nức nở.
“Giám sát Lam Hiểu, làm sao bây giờ? Em đâm hỏng xe của chị rồi.”
Mạc Hân Hy bị câu nói của cô làm cho buồn cười, không nhịn được trách móc: “Cái mạng nhỏ của em sắp không giữ được mà còn ở đấy nghĩ đến xe
“Làm sao bây giờ? Em không đền nổi. Tiêu Dao cúi đầu xuống, khuôn mặt ủ rũ.
Mạc Hân Hy ngồi ở cạnh giường, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Tiêu Dao: “Xe của chị có bảo hiểm, không cần em đến. Hơn nữa chuyện này còn thuộc tai nạn nghề nghiệp, toàn bộ chi phí chữa bệnh sẽ được công ty chi trả, em chỉ cần dưỡng thương cho thật tốt là được”
“Thật sao?” Tiêu Dao kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật rồi? Em không tin lời chị nói sao?”
Cô đang nói thì Lục Khải Vũ từ bên ngoài bước vào: “Bảo Lâm đã liên hệ với y tá rồi, một lát nữa sẽ đến ngay”
“Giám đốc Lục, giám đốc Lục.” Tiêu Dao hoảng sợ, còn định ngồi dậy khỏi giường, nhưng trên người có có nhiều chỗ bị gãy xương nên căn bản là không thể cử động được.
“Đừng cử động.” Mạc Hân Hy giữ Tiêu Dao lại.
Lục Khải Vũ nhìn Tiêu Dao rồi cau mày: “Tiêu Dao, cô còn nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra như thế nào không?”
Tiêu Dao ngây người ra, cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi vẫn còn nhớ, lúc đó tôi đang chờ đèn đỏ, tự nhiên đúng lúc đó có một chiếc xe hàng ở bên trái tăng tốc đâm thẳng vào xe tôi. Lúc bị đâm, tôi nhìn thấy rõ mặt anh ta, anh ta, anh ta hình như là cố ý làm vậy”
“Cố ý?” Mạc Hân Hy vô cùng kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn Lục Khải Vũ.
Lục Khải Vũ hình như đã biết được chuyện này từ trước nên không quá kinh ngạc.
Anh vừa xem camera giám sát trên đường Phong Bạch, mọi chuyện không hề đơn giản như những gì cảnh sát giao thông nói.
Chiếc xe đó rõ ràng là cố ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.