9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 89
Nhất Phiến Thu Diệp
07/04/2021
Mạc Hân Hy suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Lý Duy Lộc biết quyết định kết hôn giả với Lục Khải Vũ của cô.
Sau khi Lý Duy Lộc nghe xong thì trầm mặc rất lâu “Nếu như em đã đưa ra quyết định rồi thì anh sẽ ủng hộ em hết mình, Mạc Minh Húc và Vũ Tuệ bên này thì em cứ yên tâm đi! Đã có anh lo rồi rồi!”
Mũi Mạc Hân Hy có chút ế ẩm, những năm này nếu như không có sự trợ giúp của nhà họ Lý thì e rằng cô và những đứa con của mình sẽ trải qua những tháng ngày vô cùng khó khăn, gian nan, cực khổ. “Cảm ơn!” Cô nói từ tận trong đáy lòng của minh.
Lý Duy Lộc võ vai cô. “Từ lúc nào mà em đã trở thành người có nhiều nỗi ưu sầu đến vậy rồi đấy! Điều anh không thể chịu được chính là nhìn thấy bộ dáng phụ nữ các em như thế này đày”
Cảm giác cảm kích của Mạc Hãn Hy vừa xông tới thì đã bị anh ấy cắt đứt một cách dứt khoát không chút ngần ngại gì: “Chá trách anh mãi vẫn chưa có bạn gái!” Cô nhịn không được mà của một câu.
Buổi sáng ngày hôm sau, nhân lúc Vũ Tuệ vân chưa thức dậy, có lăng lễ đưa Thư Nhã đi ra ngoài.
Mạc Minh Húc, cậu nhóc này vậy mà đang đúng ở cửa thang máy đợi cô: “Mẹ, con yêu mẹ. Mẹ cứ yên tâm chăm sóc cho em gái Tư Nhã đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Vũ Tuệ.”
Mạc Hân Hy sờ vào cái đầu nhỏ của Mạc Minh Húc, rất yên tâm, cũng rất vui vẻ và cảm động: “Cảm ơn Minh Húc nhé, không hổ là anh trai lớn có trách nhiệm, mẹ cảm thấy rất tự hào về con!”
Bạn nhỏ Mạc Minh Húc được khen nên có chút ngượng ngùng, cầu bé bước lên kéo tay Thư Nhã: “Em gái thứ bảy, em phải mau khoẻ lại, vậy thì cả nhà chúng ta mới có thể sớm đoàn tụ với nhau rồi.”
Thang máy đến rồi, Mạc Hân Hy có chút không nỡ, cô hôn lên trán con trai: “Mẹ sẽ về nhanh thôi!”
Bởi vì thời gian vấn còn sớm, trong thang máy chỉ có hai người, cô và Tư Nhã
Mạc Hân Hy lại dặn dò Tư Nhã lần nữa Tư Nhã, con hãy nhớ, chuyện gặp anh trai và em gái Vũ Tuệ này là bí mật giữa hai chúng ta, không được nói cho bố con biết!”
Tư Nhã cái hiểu cái không gật đầu một cái, sau đó đưa cái tay nhỏ bé ra “Móc ngoéo.”
“Được, chúng ta móc ngoéo với nhau, ai cũng không được nói đấy nhé!”
Rất nhanh, hai người đã xuống thang máy, đi đến ngôi trường tiểu học gần đó.
Lúc này là giờ cao điểm học sinh tiểu học đến trường, đông người nên có hơi chật chội một chút.
Tư Nhã nhìn sán trường tiểu học, gương mặt đây kỳ vong “Tư Nhã cũng muốn đến trường có đúng không?” Mạc Hân Hy hỏi.
Tư Nhã gặt đầu, cô đã sấp bảy tuổi rồi nhưng ngay cả nhà trẻ cũng chưa được đến. “Mẹ sẽ về bàn với bố con, cho con và Mộc Lam cùng nhau đến nhà trẻ được không?” Năm nay Tư Nhã cũng đủ tuổi nên vào lớp một rồi, tình trạng hiện tại của con bé không biết có thích ứng được với hoàn cảnh tập thể này hay không nữa, nhưng mà có thể đi đến nhà trẻ thử trước.
Tám giờ, dòng người trước cửa trường tiểu học giảm bớt đi rất nhiều, xe của Lục Khải Vũ chậm rãi lại tới.
Mạc Hân Hy dân Tư Nhã ngồi vào trong xe. “Đã mang đủ hết giấy tờ chứng nhận chưa?” Lục Khải
Vũ hỏi. “Đủ rồi” Mạc Hân Hy gật đầu. Không biết sao trong lòng cô lại có chút khẩn trương
Lục Khải Vũ không nhìn cô nữa mà cui đầu nhìn về hướng Tư Nhã: “Tư Nhã, hôm qua con ngủ ở nhà mẹ có ngon không?”
Tư Nhã nhìn anh, dường như đã không còn sợ hãi như hôm qua nữa, cô bé gật đầu, Cả chặng đường đi, Mạc Hân Hy vẫn luôn giữ yên lặng, cô không biết quyết định này của mình rốt cuộc có đúng hay không. Sau này xảy ra chuyện gì chẳng ai có thể biết trước được cho nên lòng cô vô cùng thấp thỏm, bất an. Dường như cám nhận được sự bất an của cô Tư Nhã vươn cái tay nhó bé của mình ra năm lấy bàn tay lớn của cô giống như cho cô một sự an ủi.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn con gái, Tư Nhã lại cong cong khoẻ miệng mim cười.
Sau khi Lý Duy Lộc nghe xong thì trầm mặc rất lâu “Nếu như em đã đưa ra quyết định rồi thì anh sẽ ủng hộ em hết mình, Mạc Minh Húc và Vũ Tuệ bên này thì em cứ yên tâm đi! Đã có anh lo rồi rồi!”
Mũi Mạc Hân Hy có chút ế ẩm, những năm này nếu như không có sự trợ giúp của nhà họ Lý thì e rằng cô và những đứa con của mình sẽ trải qua những tháng ngày vô cùng khó khăn, gian nan, cực khổ. “Cảm ơn!” Cô nói từ tận trong đáy lòng của minh.
Lý Duy Lộc võ vai cô. “Từ lúc nào mà em đã trở thành người có nhiều nỗi ưu sầu đến vậy rồi đấy! Điều anh không thể chịu được chính là nhìn thấy bộ dáng phụ nữ các em như thế này đày”
Cảm giác cảm kích của Mạc Hãn Hy vừa xông tới thì đã bị anh ấy cắt đứt một cách dứt khoát không chút ngần ngại gì: “Chá trách anh mãi vẫn chưa có bạn gái!” Cô nhịn không được mà của một câu.
Buổi sáng ngày hôm sau, nhân lúc Vũ Tuệ vân chưa thức dậy, có lăng lễ đưa Thư Nhã đi ra ngoài.
Mạc Minh Húc, cậu nhóc này vậy mà đang đúng ở cửa thang máy đợi cô: “Mẹ, con yêu mẹ. Mẹ cứ yên tâm chăm sóc cho em gái Tư Nhã đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Vũ Tuệ.”
Mạc Hân Hy sờ vào cái đầu nhỏ của Mạc Minh Húc, rất yên tâm, cũng rất vui vẻ và cảm động: “Cảm ơn Minh Húc nhé, không hổ là anh trai lớn có trách nhiệm, mẹ cảm thấy rất tự hào về con!”
Bạn nhỏ Mạc Minh Húc được khen nên có chút ngượng ngùng, cầu bé bước lên kéo tay Thư Nhã: “Em gái thứ bảy, em phải mau khoẻ lại, vậy thì cả nhà chúng ta mới có thể sớm đoàn tụ với nhau rồi.”
Thang máy đến rồi, Mạc Hân Hy có chút không nỡ, cô hôn lên trán con trai: “Mẹ sẽ về nhanh thôi!”
Bởi vì thời gian vấn còn sớm, trong thang máy chỉ có hai người, cô và Tư Nhã
Mạc Hân Hy lại dặn dò Tư Nhã lần nữa Tư Nhã, con hãy nhớ, chuyện gặp anh trai và em gái Vũ Tuệ này là bí mật giữa hai chúng ta, không được nói cho bố con biết!”
Tư Nhã cái hiểu cái không gật đầu một cái, sau đó đưa cái tay nhỏ bé ra “Móc ngoéo.”
“Được, chúng ta móc ngoéo với nhau, ai cũng không được nói đấy nhé!”
Rất nhanh, hai người đã xuống thang máy, đi đến ngôi trường tiểu học gần đó.
Lúc này là giờ cao điểm học sinh tiểu học đến trường, đông người nên có hơi chật chội một chút.
Tư Nhã nhìn sán trường tiểu học, gương mặt đây kỳ vong “Tư Nhã cũng muốn đến trường có đúng không?” Mạc Hân Hy hỏi.
Tư Nhã gặt đầu, cô đã sấp bảy tuổi rồi nhưng ngay cả nhà trẻ cũng chưa được đến. “Mẹ sẽ về bàn với bố con, cho con và Mộc Lam cùng nhau đến nhà trẻ được không?” Năm nay Tư Nhã cũng đủ tuổi nên vào lớp một rồi, tình trạng hiện tại của con bé không biết có thích ứng được với hoàn cảnh tập thể này hay không nữa, nhưng mà có thể đi đến nhà trẻ thử trước.
Tám giờ, dòng người trước cửa trường tiểu học giảm bớt đi rất nhiều, xe của Lục Khải Vũ chậm rãi lại tới.
Mạc Hân Hy dân Tư Nhã ngồi vào trong xe. “Đã mang đủ hết giấy tờ chứng nhận chưa?” Lục Khải
Vũ hỏi. “Đủ rồi” Mạc Hân Hy gật đầu. Không biết sao trong lòng cô lại có chút khẩn trương
Lục Khải Vũ không nhìn cô nữa mà cui đầu nhìn về hướng Tư Nhã: “Tư Nhã, hôm qua con ngủ ở nhà mẹ có ngon không?”
Tư Nhã nhìn anh, dường như đã không còn sợ hãi như hôm qua nữa, cô bé gật đầu, Cả chặng đường đi, Mạc Hân Hy vẫn luôn giữ yên lặng, cô không biết quyết định này của mình rốt cuộc có đúng hay không. Sau này xảy ra chuyện gì chẳng ai có thể biết trước được cho nên lòng cô vô cùng thấp thỏm, bất an. Dường như cám nhận được sự bất an của cô Tư Nhã vươn cái tay nhó bé của mình ra năm lấy bàn tay lớn của cô giống như cho cô một sự an ủi.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn con gái, Tư Nhã lại cong cong khoẻ miệng mim cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.