9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 938
Nhất Phiến Thu Diệp
29/07/2021
Cô ấy ước có một ngày, có một người đàn ông với vầng hào quang tỏa sáng lấp lánh sẽ bước tới bên cô ấy, đưa cô ấy giải thoát khỏi cuộc sống bi thương thảm hại này.
Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, đối với tình yêu vẫn luồn tràn ngập mơ mộng.
Nhưng mà, Bạch Vĩ Hạo là người mà cô ấy không bao giờ dám nghĩ tới.
Thật ra, trong một tháng làm việc tại công ty, côấy cũng giống như bao cô gái nhỏ khác ở trong công ty nảy sinh tình cảm yêu mến đối với một Tổng giám đốc trẻ lại đẹp trai như anh ta.
Nhưng cũng chỉ là tình cảm thầm mến mà thôi.
Bạch Vĩ Hạo giống như ánh nắng mặt trời, chiếu sáng đến chói mắt, tỏa sáng ra khắp mọi phía.
Còn cô ấy thì hèn mọn sống trong bóng tối mờ mịt.
Cô ấy chỉ có thể yên lặng thầm dõi theo anh ta, cất giấu thật sâu phần tình cảm ngây ngô kia tận dưới đáy lòng.
Mãi cho tới ngày hôm đó, ngày có một người giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông. Người đàn ông kia sở hữu mấy khách sạn ở Hà Thành, trong nhà rất có tiền.
Chẳng qua là người đàn ông này đã hơn bốn mươi tuổi rồi, anh ta cũng đã ly hôn ba lần.
Nghe nói, trong lòng người đàn ông đó có hơi biến thái, anh ta thích đánh đập vợ của mình.
Nhưng vì chín trăm triệu đồng tiền lễ cưới nên bố mẹ của cô ấy đã ép cô ấy tới tìm hiểu với anh ta.
Đối phương rất hài lòng về cô ấy. Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã ép cô ấy uống rượu.
Sau đó, đầu của cô ấy bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Mẹ của cô ấy đã thẳng thừng giao cô ấy lại cho người đàn ông đó rồi bỏ đi.
Đối phương đã đặt phòng ở khách sạn, anh ta chuẩn bị đưa cô ấy đi tới đó.
Khi đối phường đang làm thủ tục trả tiền thì cô ấy đột nhiên nhận thức được sự việc không hợp lý.
Vì thế cô ấy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài. Bởi vì sợ hãi có người đuổi theo nên cô ấy suýt nữa đã bị xe tông phải lúc vượt đèn đỏ chạy sang bên kia đường.
Người thiếu chút nữa đã đâm vào cô ấy chính là Bạch Vĩ Hạo.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy đối phương sắp đuổi tới nên đã cầu xin Bạch Vĩ Hạo đưa cô ấy rời đi.
Rồi khi ở trên xe của Bạch Vĩ Hạo, cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng cô ấy như đang bị lửa thiêu đốt, cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Bạch Vĩ Hạo muốn đưa cô ấy về nhà nhưng cô ấy mượn rượu bắt đầu khóc lóc náo loạn. Cho dù anh ta có nói thế nào cô ấy cũng không chịu về nhà.
Cô ấy không thể về nhà được. Sau khi về nhà, chào đón cô ấy chắc chắn sẽ là một trận đòn roi.
Sau đó, Bạch Vĩ Hạo đưa cô ấy tới một khách sạn.
Cô ấy cũng không hiểu được, tại sau buổi tối hôm đó, cô ấy lại điên như thế. Cô ấy ôm lấy Bạch Vĩ Hạo khóc lóc thảm thiết, nói không cho anh ta rời đi.
Dưới tác dụng của rượu, cô ấy còn chủ động hôn môi anh ta nữa.
¡ tiếp theo, Bạch Vĩ Hạo vốn không có phòng bị duy trì khoảng cách với cô ấy nên đã không thể khống chế được.
Đêm đó, thật ra cô ấy không say, cô ấy bằng lòng. Thậm chí, cô ấy đã chủ động trêu chọc Bạch Vĩ Hạo.
Cô ấy biết kết cục cuối cùng của mình, chắc chắn sẽ bị mẹ sắp xếp gả cho một người đàn ông già nhưng có nhiều tiền.
So với chuyện này, cô ấy tình nguyện trao đi lần đầu quý giá của mình cho người cô ấy đã thầm mến từ rất lâu.
Cô ấy có thể cảm giác được, buổi tối hôm đó, cả thể xác và tinh thần của Bạch Vĩ Hạo đều vui sướng. Bởi vì sau đó, anh ta còn làm thêm mấy lần nữa.
Cả đời này của cô ấy, một tâm nguyện nhỏ nhoi ấy thôi cũng đã thực hiện được rồi nên cô ấy không còn nuối tiếc nữa.
Nhưng mà, nghĩ tới đây, Mai Huyền My cúi đầu nhìn chiếc bụng vẫn còn phẳng của mình.
Đứa nhỏ của cô ấy và anh ta mới được ba mươi hai ngày thôi. Nếu cô ấy có thể mạnh mẽ giống như Giám đốc Mạc thì cô ấy cũng có thể sinh đưa nhỏ này ra.
Thế nhưng, cô ấy lại quá yếu ớt. Dưới tình huống bố mẹ của cô ấy không được tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy sinh đứa nhỏ này ra.
“Bảo bối, thực xin lỗi con, mẹ chỉ có thể cùng con đi đến lúc này thôi. Mong rằng kiếp sau, mẹ có thể mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ con thật tốt”
Sau khi Mai Huyền My cúi đầu nói với bảo bối của mình xong, cô ấy nhắm mắt lại, nghiêng người về phía trước, chuẩn bị nhảy xuống dưới.
Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, đối với tình yêu vẫn luồn tràn ngập mơ mộng.
Nhưng mà, Bạch Vĩ Hạo là người mà cô ấy không bao giờ dám nghĩ tới.
Thật ra, trong một tháng làm việc tại công ty, côấy cũng giống như bao cô gái nhỏ khác ở trong công ty nảy sinh tình cảm yêu mến đối với một Tổng giám đốc trẻ lại đẹp trai như anh ta.
Nhưng cũng chỉ là tình cảm thầm mến mà thôi.
Bạch Vĩ Hạo giống như ánh nắng mặt trời, chiếu sáng đến chói mắt, tỏa sáng ra khắp mọi phía.
Còn cô ấy thì hèn mọn sống trong bóng tối mờ mịt.
Cô ấy chỉ có thể yên lặng thầm dõi theo anh ta, cất giấu thật sâu phần tình cảm ngây ngô kia tận dưới đáy lòng.
Mãi cho tới ngày hôm đó, ngày có một người giới thiệu cho cô ấy một người đàn ông. Người đàn ông kia sở hữu mấy khách sạn ở Hà Thành, trong nhà rất có tiền.
Chẳng qua là người đàn ông này đã hơn bốn mươi tuổi rồi, anh ta cũng đã ly hôn ba lần.
Nghe nói, trong lòng người đàn ông đó có hơi biến thái, anh ta thích đánh đập vợ của mình.
Nhưng vì chín trăm triệu đồng tiền lễ cưới nên bố mẹ của cô ấy đã ép cô ấy tới tìm hiểu với anh ta.
Đối phương rất hài lòng về cô ấy. Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã ép cô ấy uống rượu.
Sau đó, đầu của cô ấy bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Mẹ của cô ấy đã thẳng thừng giao cô ấy lại cho người đàn ông đó rồi bỏ đi.
Đối phương đã đặt phòng ở khách sạn, anh ta chuẩn bị đưa cô ấy đi tới đó.
Khi đối phường đang làm thủ tục trả tiền thì cô ấy đột nhiên nhận thức được sự việc không hợp lý.
Vì thế cô ấy nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài. Bởi vì sợ hãi có người đuổi theo nên cô ấy suýt nữa đã bị xe tông phải lúc vượt đèn đỏ chạy sang bên kia đường.
Người thiếu chút nữa đã đâm vào cô ấy chính là Bạch Vĩ Hạo.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy đối phương sắp đuổi tới nên đã cầu xin Bạch Vĩ Hạo đưa cô ấy rời đi.
Rồi khi ở trên xe của Bạch Vĩ Hạo, cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Trong lòng cô ấy như đang bị lửa thiêu đốt, cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Bạch Vĩ Hạo muốn đưa cô ấy về nhà nhưng cô ấy mượn rượu bắt đầu khóc lóc náo loạn. Cho dù anh ta có nói thế nào cô ấy cũng không chịu về nhà.
Cô ấy không thể về nhà được. Sau khi về nhà, chào đón cô ấy chắc chắn sẽ là một trận đòn roi.
Sau đó, Bạch Vĩ Hạo đưa cô ấy tới một khách sạn.
Cô ấy cũng không hiểu được, tại sau buổi tối hôm đó, cô ấy lại điên như thế. Cô ấy ôm lấy Bạch Vĩ Hạo khóc lóc thảm thiết, nói không cho anh ta rời đi.
Dưới tác dụng của rượu, cô ấy còn chủ động hôn môi anh ta nữa.
¡ tiếp theo, Bạch Vĩ Hạo vốn không có phòng bị duy trì khoảng cách với cô ấy nên đã không thể khống chế được.
Đêm đó, thật ra cô ấy không say, cô ấy bằng lòng. Thậm chí, cô ấy đã chủ động trêu chọc Bạch Vĩ Hạo.
Cô ấy biết kết cục cuối cùng của mình, chắc chắn sẽ bị mẹ sắp xếp gả cho một người đàn ông già nhưng có nhiều tiền.
So với chuyện này, cô ấy tình nguyện trao đi lần đầu quý giá của mình cho người cô ấy đã thầm mến từ rất lâu.
Cô ấy có thể cảm giác được, buổi tối hôm đó, cả thể xác và tinh thần của Bạch Vĩ Hạo đều vui sướng. Bởi vì sau đó, anh ta còn làm thêm mấy lần nữa.
Cả đời này của cô ấy, một tâm nguyện nhỏ nhoi ấy thôi cũng đã thực hiện được rồi nên cô ấy không còn nuối tiếc nữa.
Nhưng mà, nghĩ tới đây, Mai Huyền My cúi đầu nhìn chiếc bụng vẫn còn phẳng của mình.
Đứa nhỏ của cô ấy và anh ta mới được ba mươi hai ngày thôi. Nếu cô ấy có thể mạnh mẽ giống như Giám đốc Mạc thì cô ấy cũng có thể sinh đưa nhỏ này ra.
Thế nhưng, cô ấy lại quá yếu ớt. Dưới tình huống bố mẹ của cô ấy không được tốt, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho cô ấy sinh đứa nhỏ này ra.
“Bảo bối, thực xin lỗi con, mẹ chỉ có thể cùng con đi đến lúc này thôi. Mong rằng kiếp sau, mẹ có thể mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ con thật tốt”
Sau khi Mai Huyền My cúi đầu nói với bảo bối của mình xong, cô ấy nhắm mắt lại, nghiêng người về phía trước, chuẩn bị nhảy xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.