9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 620: Có một người có lẽ có thể
Nhất Phiến Thu Diệp
10/06/2021
Mạc Minh Húc buông bọn họ ra, lại ngồi cạnh Mạc Hân Hy, nhìn chăm chú vào người mẹ đang kiệt sức của mình: “Tình hình cụ thể anh cũng không rõ lắm, dù sao thì lúc mẹ mang thai chúng ta, bố cũng không biết. Lư Giai Y bắt cóc mẹ lên thuyền rồi buộc mẹ phá thai, và mẹ đã nhảy xuống sông. Lúc đó thì mẹ được bố mẹ của Diệp Lan Chỉ cứu sống.”
“Nhưng mà bọn họ lại muốn mẹ kết hôn với đứa con trai bị ngốc của bọn họ, họ trói mẹ lại bằng dây xích. Sau đó Diệp Lan Chỉ bán tất cả mọi người cho một kẻ buôn người gọi là dì Mai. Chỉ có mẹ và Nhiên Nhiên là chưa ra khỏi rừng thì bị ngất đi. Bọn họ liền bị ném lại trong rừng. Sau đó mẹ đã trốn thoát được và tìm thấy mọi người. May mắn là mẹ đã gặp được bố mẹ đỡ đầu của mẹ”
“Nghe mẹ nói rằng anh và Nhiên Nhiên đã ở trong bệnh viện cấp cứu hơn một tháng trời thì mới có thể giữ được mạng sống! Đây cũng là lý do tại sao mẹ luôn luôn giữ chúng anh ở bên cạnh. Mẹ chưa từng vứt bỏ các em, chưa từng bỏ cuộc tìm kiếm các em”
Mạc Minh Húc đem những chuyện cậu biết được kể lại cho Long Thiên và Long Bách nghe.
Sau khi Long Thiên nghe xong thì mím môi, nhìn Mạc Minh Húc thật lâu mà không nói gì Long Bách kinh ngạc trợn to mắt: “Cậu, cậu nói là mẹ, không phải, là bà ấy cũng đã trải qua bao nhiêu đó đau khổ sao. Lư Giai Y và Diệp Lan Chi đó bây giờ ở đâu, tôi nhất định phải đánh chết bọn chúng!”
“Bọn họ đều đã bị bắt vào tù rồi, Long Thiên, Long Bách, mẹ rất thương chúng ta, bà ấy là một người mẹ tốt. Các em thật sự không định nhận lại mẹ sao?”
Long Thiên và Long Bách đồng thời im lặng.
Lục Khải Vũ dẫn theo Long Anh Nguyên đi tìm Long Anh Vũ ‘Vẻ mặt của Long Anh Vũ vô cùng kinh ngạc, anh †a và bố ở trong nhà nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định rút đơn kiện, thả Long Uy ra.
Còn về cuộc họp báo ngày mai, Long Anh Vũ lại không đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
“Cho dù có như thế nào tôi cũng đều phải cảm ơn anh và Hân Hy đã cứu bố của tôi. Chỉ là, lập trường của chúng ta không giống nhau, nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ không đứng nhìn doanh nghiệp của nhà họ Long bị phá hủy đâu”
Có câu nói này của Long Anh Vũ, thì trong lòng Lục Khải Vũ cũng đã có dự tính.
“Hy vọng là lời nói của anh có giá trị!”
Nhìn thấy Long Anh Vũ dìu ba anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lục Khải Vũ đột nhiên nhớ lại Hữu Sinh: “Đợi đã”
Long Anh Vũ quay đầu lại, nhướng chân Sao vậy? Tổng giám đốc Lục còn có việc gì sao?”
“Hữu Sinh chỉ là một đứa trẻ chưa tới bảy tuổi, tôi hy vọng anh có thể đưa thuốc giải độc. Trong cuộc chiến của người lớn, trẻ con là vô tội”
Nghe xong lời của Lục Khải Vũ, vẻ mặt Long Anh Nguyên kinh ngạc nhìn về phía con trai: “Các con, vậy mà các con lại ra tay với một đứa trẻ chưa bảy tuổi? Vũ à, sao con lại trở nên ác độc như vậy hả?”
Nói xong Lục Anh Nguyên dùng cây gậy đánh lên người Long Anh Vũ.
Long Anh Vũ trốn sang một bên, che đầu giải thích: “Bố ơi, không phải con, là Long Minh Huệ, là cô ta phái người đi làm đó, lúc con biết được thì đã muộn rồi”
Long Anh Nguyên tức giận đến mức không thể hô hấp, ông ta há miệng ra th: “Được, vậy thì con mau chóng lấy thuốc giải ra đây, để cho cậu Lục đi giải độc cho đứa trẻ.”
Long Anh Vũ thở dài ra một hơi: “Con không có thuốc rong tay, đó là nghiên cứu mới nhất do nhà họ Mộ phát triển, chắc là Long Minh Huệ có”
“Long Minh Huệ?” Nghe đến cái tên này, Long Anh Nguyên hơi giật mình, vô lực dựa vào người Long Anh Vũ: “Cậu Lục, chuyện này có lẽ là chúng tôi không giúp được gì rồi”
Lục Khải Vũ cũng chưa từng nghĩ rắng bọn họ sẽ dễ dàng đưa ra thuốc giải, nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Nhưng mà, anh vừa đi được mấy bước, Long Anh Vũ đã ngăn anh lại từ phía sau: “Có một người nói không chắc rằng có thể giúp cho đứa trẻ đó giải độc trong người”
“Nhưng mà bọn họ lại muốn mẹ kết hôn với đứa con trai bị ngốc của bọn họ, họ trói mẹ lại bằng dây xích. Sau đó Diệp Lan Chỉ bán tất cả mọi người cho một kẻ buôn người gọi là dì Mai. Chỉ có mẹ và Nhiên Nhiên là chưa ra khỏi rừng thì bị ngất đi. Bọn họ liền bị ném lại trong rừng. Sau đó mẹ đã trốn thoát được và tìm thấy mọi người. May mắn là mẹ đã gặp được bố mẹ đỡ đầu của mẹ”
“Nghe mẹ nói rằng anh và Nhiên Nhiên đã ở trong bệnh viện cấp cứu hơn một tháng trời thì mới có thể giữ được mạng sống! Đây cũng là lý do tại sao mẹ luôn luôn giữ chúng anh ở bên cạnh. Mẹ chưa từng vứt bỏ các em, chưa từng bỏ cuộc tìm kiếm các em”
Mạc Minh Húc đem những chuyện cậu biết được kể lại cho Long Thiên và Long Bách nghe.
Sau khi Long Thiên nghe xong thì mím môi, nhìn Mạc Minh Húc thật lâu mà không nói gì Long Bách kinh ngạc trợn to mắt: “Cậu, cậu nói là mẹ, không phải, là bà ấy cũng đã trải qua bao nhiêu đó đau khổ sao. Lư Giai Y và Diệp Lan Chi đó bây giờ ở đâu, tôi nhất định phải đánh chết bọn chúng!”
“Bọn họ đều đã bị bắt vào tù rồi, Long Thiên, Long Bách, mẹ rất thương chúng ta, bà ấy là một người mẹ tốt. Các em thật sự không định nhận lại mẹ sao?”
Long Thiên và Long Bách đồng thời im lặng.
Lục Khải Vũ dẫn theo Long Anh Nguyên đi tìm Long Anh Vũ ‘Vẻ mặt của Long Anh Vũ vô cùng kinh ngạc, anh †a và bố ở trong nhà nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định rút đơn kiện, thả Long Uy ra.
Còn về cuộc họp báo ngày mai, Long Anh Vũ lại không đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
“Cho dù có như thế nào tôi cũng đều phải cảm ơn anh và Hân Hy đã cứu bố của tôi. Chỉ là, lập trường của chúng ta không giống nhau, nhưng mà anh yên tâm, tôi sẽ không đứng nhìn doanh nghiệp của nhà họ Long bị phá hủy đâu”
Có câu nói này của Long Anh Vũ, thì trong lòng Lục Khải Vũ cũng đã có dự tính.
“Hy vọng là lời nói của anh có giá trị!”
Nhìn thấy Long Anh Vũ dìu ba anh ta đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lục Khải Vũ đột nhiên nhớ lại Hữu Sinh: “Đợi đã”
Long Anh Vũ quay đầu lại, nhướng chân Sao vậy? Tổng giám đốc Lục còn có việc gì sao?”
“Hữu Sinh chỉ là một đứa trẻ chưa tới bảy tuổi, tôi hy vọng anh có thể đưa thuốc giải độc. Trong cuộc chiến của người lớn, trẻ con là vô tội”
Nghe xong lời của Lục Khải Vũ, vẻ mặt Long Anh Nguyên kinh ngạc nhìn về phía con trai: “Các con, vậy mà các con lại ra tay với một đứa trẻ chưa bảy tuổi? Vũ à, sao con lại trở nên ác độc như vậy hả?”
Nói xong Lục Anh Nguyên dùng cây gậy đánh lên người Long Anh Vũ.
Long Anh Vũ trốn sang một bên, che đầu giải thích: “Bố ơi, không phải con, là Long Minh Huệ, là cô ta phái người đi làm đó, lúc con biết được thì đã muộn rồi”
Long Anh Nguyên tức giận đến mức không thể hô hấp, ông ta há miệng ra th: “Được, vậy thì con mau chóng lấy thuốc giải ra đây, để cho cậu Lục đi giải độc cho đứa trẻ.”
Long Anh Vũ thở dài ra một hơi: “Con không có thuốc rong tay, đó là nghiên cứu mới nhất do nhà họ Mộ phát triển, chắc là Long Minh Huệ có”
“Long Minh Huệ?” Nghe đến cái tên này, Long Anh Nguyên hơi giật mình, vô lực dựa vào người Long Anh Vũ: “Cậu Lục, chuyện này có lẽ là chúng tôi không giúp được gì rồi”
Lục Khải Vũ cũng chưa từng nghĩ rắng bọn họ sẽ dễ dàng đưa ra thuốc giải, nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Nhưng mà, anh vừa đi được mấy bước, Long Anh Vũ đã ngăn anh lại từ phía sau: “Có một người nói không chắc rằng có thể giúp cho đứa trẻ đó giải độc trong người”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.