9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 410: Con trai, cảm ơn con
Nhất Phiến Thu Diệp
18/05/2021
“Lúc đó, bố mới biết, con của cô ấy vì bệnh mà chết, sau khi chồng cô ấy có tiền thì bắt đầu thay đổi, còn mắc chứng cờ bạc, cuối cùng vậy mà lại thế chấp cô ấy cho chủ nợ. Bố tìm người giúp bà ấy dạy dỗ người đàn ông kia, ép người đàn ông kia ly hôn với cô ấy. Lại đưa cho cô ấy một số tiền, đưa cô ấy về thôn hương lúa “Sau này, bọn bố không hề gặp mặt nữa” Sau khi nói xong, bố Lục như dùng hết toàn bộ sức lực, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.
Sau khi Lục Khải Vũ im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chiếc nhẫn kim cương kia thì sao? Bố nghĩ, nếu như mẹ con biết thì sẽ đau lòng thế nào chứ.
“Khải Vũ, đó là bố nợ cô ấy. Năm đó vào hôm chia tay, cô ấy khóc cầu xin bố, bảo bố tìm bố cô ấy, đưa cho bố cô ấy ba triệu, giúp em trai cô ấy chữa bệnh. Như vậy cô ấy sẽ không cần phải gả cho người đàn ông đó nữa, cả đời này cô ấy chỉ muốn gả cho bố “Lúc đó ba triệu ở vùng nông thôn cũng là một số tiền lớn. Khi đó, thật ra trong tay bà con có tiền, nhưng, bố không dám xin người nhà, bố quá nhát gan.
“Nếu như khi đó bố dũng cảm hơn một chút, thì cô ấy sẽ không phải gả cho tên khốn nạn đó, cũng sẽ không phải đau khổ như vậy. Mọi chuyện đều do bố tạo lên, là bố trong lúc cô ấy cần sự giúp đỡ nhất, đã hèn nhát tàn nhẫn từ chối cô ấy. Mấy năm nay, trong lòng bố vẫn luôn rất tự trạch.
“Vài ngày trước, bố tình cờ gặp cô ấy ở thôn Hương Lúa mới biết cô ấy bị mắc bệnh nan y, chỉ sống được không đến hai tháng, vì để bồi thường cho cô ấy, cũng vì đề mình đỡ hối hận, bố mới đặc biệt tìm người làm ra chiếc nhẫn kim cương đó.
Sau khi nói xong, bố Lục mở mắt nhìn con trai: “Khải Vũ, con có xem thường bố không?”
Lục Khải Vũ nhìn bố mình, xem ra những người Lí Tiểu Linh nói đều là thật, Tô Cẩm không phải là em gái mình: “Bố, hy vọng sau này bố sẽ trân trọng mẹ con. Chuyện của Tô Cầm con sẽ giúp bố xử lý. “Con?” Bố Lục có chút ngạc nhiên. “Vâng, con đã đồng ý với mẹ cô ta, sẽ tìm cho cô ta một công việc ở Hà Thành, để cô ta có thể sống ổn định ở Hà Thành.
Sau khi nói xong, anh nhìn đồng hồ treo trên tường: “Thời gian không còn sớm nữa, bố nghỉ ngơi sớm một chút
Khi anh mở cửa chuẩn bị rời đi, bố Lục ở sau lưng anh nhẹ giọng nói: “Con trai, cảm ơn con
Lục Khải Vũ dừng lại một chút, không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.
Khi đang chuẩn bị lên tầng hai, lại dột nhiên nhìn thấy mẹ Lục đang cầm một cốc nước từ phòng bếp đi ra. “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?” Anh có chút ngạc nhiên.
Vẻ mặt của mẹ Lục cũng có chút mất tự nhiên: “Mẹ hơi khát, đi rót cốc nước, còn con, sao còn chưa ngủ?” “Con có việc cần bàn với bố. Huyết áp của mẹ hơi cao, cần phải nghỉ ngơi sớm.” Sau khi dặn dò mẹ Lục cẩn thận, Lục Khải Vũ chuẩn lên tầng đi ngủ.
Nhưng mẹ Lục ở phía sau lại gọi anh lại: “Khải Vũ, đột nhiên mẹ nhớ đến một chuyện” “Chuyện gì?” “Chính là, mấy hôm trước mẹ nhìn chứng minh thư của
Triệu Hồng, hình như cô ấy cũng ở Thanh Viện huyện Hải Son.” “Vậy sao?” Lục Khải Vũ có chút ngạc nhiên, cả nhà Lý
Mộc Tháp cũng ở Thanh Viện huyện Hải Sơn sao?
Trùng hợp như vậy sao? “Mẹ cũng không nhớ rõ, con yên tâm, ngay mai mẹ sẽ dành thời gian đi hỏi cô ấy, xem cô ấy có biết người Triệu Thanh Vân này không” Lục Khải Vũ hỏi như vậy, mẹ Lục cũng có chút không chắc chắn, lắc đầu nói. “Mẹ, nói chuyện phải chú ý một chút, không được để lộ chuyện chúng ta đã tìm con. Con sợ nhỡ bị truyền ra ngoài, có một số người sẽ nhân cơ hội này để gây sự, không có lợi cho đứa bé.
Trải qua chuyện ở thôn hương lúa, anh cảm thấy có một số người có tích cách tham lam, đáng sợ. Vì để bảo vệ con mình, người biết được chuyện này càng ít càng tốt.
Sau khi Lục Khải Vũ im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chiếc nhẫn kim cương kia thì sao? Bố nghĩ, nếu như mẹ con biết thì sẽ đau lòng thế nào chứ.
“Khải Vũ, đó là bố nợ cô ấy. Năm đó vào hôm chia tay, cô ấy khóc cầu xin bố, bảo bố tìm bố cô ấy, đưa cho bố cô ấy ba triệu, giúp em trai cô ấy chữa bệnh. Như vậy cô ấy sẽ không cần phải gả cho người đàn ông đó nữa, cả đời này cô ấy chỉ muốn gả cho bố “Lúc đó ba triệu ở vùng nông thôn cũng là một số tiền lớn. Khi đó, thật ra trong tay bà con có tiền, nhưng, bố không dám xin người nhà, bố quá nhát gan.
“Nếu như khi đó bố dũng cảm hơn một chút, thì cô ấy sẽ không phải gả cho tên khốn nạn đó, cũng sẽ không phải đau khổ như vậy. Mọi chuyện đều do bố tạo lên, là bố trong lúc cô ấy cần sự giúp đỡ nhất, đã hèn nhát tàn nhẫn từ chối cô ấy. Mấy năm nay, trong lòng bố vẫn luôn rất tự trạch.
“Vài ngày trước, bố tình cờ gặp cô ấy ở thôn Hương Lúa mới biết cô ấy bị mắc bệnh nan y, chỉ sống được không đến hai tháng, vì để bồi thường cho cô ấy, cũng vì đề mình đỡ hối hận, bố mới đặc biệt tìm người làm ra chiếc nhẫn kim cương đó.
Sau khi nói xong, bố Lục mở mắt nhìn con trai: “Khải Vũ, con có xem thường bố không?”
Lục Khải Vũ nhìn bố mình, xem ra những người Lí Tiểu Linh nói đều là thật, Tô Cẩm không phải là em gái mình: “Bố, hy vọng sau này bố sẽ trân trọng mẹ con. Chuyện của Tô Cầm con sẽ giúp bố xử lý. “Con?” Bố Lục có chút ngạc nhiên. “Vâng, con đã đồng ý với mẹ cô ta, sẽ tìm cho cô ta một công việc ở Hà Thành, để cô ta có thể sống ổn định ở Hà Thành.
Sau khi nói xong, anh nhìn đồng hồ treo trên tường: “Thời gian không còn sớm nữa, bố nghỉ ngơi sớm một chút
Khi anh mở cửa chuẩn bị rời đi, bố Lục ở sau lưng anh nhẹ giọng nói: “Con trai, cảm ơn con
Lục Khải Vũ dừng lại một chút, không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.
Khi đang chuẩn bị lên tầng hai, lại dột nhiên nhìn thấy mẹ Lục đang cầm một cốc nước từ phòng bếp đi ra. “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?” Anh có chút ngạc nhiên.
Vẻ mặt của mẹ Lục cũng có chút mất tự nhiên: “Mẹ hơi khát, đi rót cốc nước, còn con, sao còn chưa ngủ?” “Con có việc cần bàn với bố. Huyết áp của mẹ hơi cao, cần phải nghỉ ngơi sớm.” Sau khi dặn dò mẹ Lục cẩn thận, Lục Khải Vũ chuẩn lên tầng đi ngủ.
Nhưng mẹ Lục ở phía sau lại gọi anh lại: “Khải Vũ, đột nhiên mẹ nhớ đến một chuyện” “Chuyện gì?” “Chính là, mấy hôm trước mẹ nhìn chứng minh thư của
Triệu Hồng, hình như cô ấy cũng ở Thanh Viện huyện Hải Son.” “Vậy sao?” Lục Khải Vũ có chút ngạc nhiên, cả nhà Lý
Mộc Tháp cũng ở Thanh Viện huyện Hải Sơn sao?
Trùng hợp như vậy sao? “Mẹ cũng không nhớ rõ, con yên tâm, ngay mai mẹ sẽ dành thời gian đi hỏi cô ấy, xem cô ấy có biết người Triệu Thanh Vân này không” Lục Khải Vũ hỏi như vậy, mẹ Lục cũng có chút không chắc chắn, lắc đầu nói. “Mẹ, nói chuyện phải chú ý một chút, không được để lộ chuyện chúng ta đã tìm con. Con sợ nhỡ bị truyền ra ngoài, có một số người sẽ nhân cơ hội này để gây sự, không có lợi cho đứa bé.
Trải qua chuyện ở thôn hương lúa, anh cảm thấy có một số người có tích cách tham lam, đáng sợ. Vì để bảo vệ con mình, người biết được chuyện này càng ít càng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.