9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 572: Mẹ cảm thấy rất tự hào về con
Nhất Phiến Thu Diệp
05/06/2021
Hoàng Tuấn Phong cao giọng nói: “Hai năm trước, cậu nhắn tâm từ chối chị tôi, có phải là vì trong lòng vẫn luôn nhớ đến Đào Lệ Mẫn hay không? Vậy sao không nắm lấy cơ hội mà theo.
đuổi lại cô ta đi! Nói thế nào thì giờ cậu cũng là tổng giám đốc công ty thời trang, tình hình kinh tế cũng không thua cô ta đúng chứ?”
Khúc Lăng Cường nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc: “cậu uống say rồi à? Tôi với Đào Lệ Mẫn đã chia tay năm năm rồi. Sao trong lòng tôi con thể còn nhớ cô ấy được chứ? Trong lòng tôi..”
Ánh mắt Khúc Lăng Cường hơi né tránh Hoàng Tuấn Phong nhìn chăm chăm anh ta, bực mình đẩy mạnh bả vai anh ta: “Cậu có phải là đàn ông không thế!” Sau đó không nhìn anh ta nữa mà xoay người bỏ đi Khúc Lăng Cường nhìn bóng lưng anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót Năm đó anh ta từ chối một cách thẳng thừng như vậy, bây giờ phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy đây, cầu xin cô ấy tha thứ sao!
Mạc Hân Hy ôm Tử Tín ngủ, lúc tỉnh dậy thì đã là bảy giờ sáng rồi.
Lư Tử Tín nhìn thời gian, ngạc nhiên gọi: “Bảy giờ rồi, mẹ, mau mau, con sắp trễ rồi!”
Thấy cậu bé lúng ta lúng túng mặc quần áo với một cánh tay, Mạc Hân Hy vội mặc quần áo giúp cậu bé, an ủi nói: “Tam Bảo, đừng hoảng, con cảm thấy thế nào? Nếu không ổn thì mẹ gọi cho giáo viên xin nghỉ một ngày”
Nói xong, cô đưa tay lên chạm vào trán Lư Tử Tín, sợ cậu bé phát sốt vì hôm qua chịu lạnh.
Lư Tử Tín nắm tay cô, ánh mắt kiên định nói: “Mẹ, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, con không thể đi trễ được, con phải chăm chỉ học tập. Tương lai sẽ là một nhà nghiên cứu khoa học xuất sắc, hoàn thành tâm nguyện của mẹ Lăng Áil”
Con trai tuổi còn nhỏ nhưng lại có chí hướng như vậy khiến Mạc Hân Hy rất vui mừng, cô hôn lên trán Tử Tín: “Được, mẹ đưa con đi học. Tử Tín, mẹ cảm thấy rất tự hào về con!”
Lúc này, Lư Tử Tín đã nhảy xuống giường, nghe thấy cô nói như vậy thì lắc đầu không ngừng: “Không được, mẹ, hôm qua mẹ cũng bị tê cóng trong kho lạnh rồi, bác sĩ nói phải để mẹ ở nhà nghỉ ngơi mới được! Mẹ ngoan ngoãn ở nhà, chẳng bao lâu bọn con sẽ về ngay”
Nói xong, cậu bé đặt một nụ hôn lên tay Mạc Hân Hy.
Đúng lúc này, ba bé gái đẩy cửa chạy vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Vũ Tuệ lòng đầy vui vẻ chạy đến ôm thân hình gầy gò của Lư Tử Tín “Anh Tử Tín, em nghe bố nói, anh là anh trai ruột của chúng em, mãi mãi sẽ không rời xa chúng em nữa, em vui lắm đấy!”
Sức nặng của cô bé cộng với chiếc ôm đột ngột khiến Lư Tử Tín loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.
Mộc Lam kịp thời đỡ họ: “Vũ Tuệ, tay anh ba còn bị thương đấy, em phải cẩn thận một chút!”
Nói xong, cô bé ngước mắt nhìn Lư Tử Tín, vẻ mặt đầy kính phục và sùng bái: “Anh ba, em xem bản tin trên tivi, nói anh là thiếu niên thiên tài của giới y học, bọn em đều rất tự hào về anh!”
Tư Nhã cũng giơ ngón cái với cậu bé: “Anh ba, tự hào lắm!”
Đôi mắt sáng ngời của Lư Tử Tín bị một lớp sương bao phủ, cậu bé đưa tay ra, kéo tay Tư Nhã và Mộc Lam: “Em gái, hai đứa thật xinh đẹp, thật dễ thương quá! Anh rất vui”
Lúc này, Mạc Hân Hy đã xuống giường, bởi vì đã chữa trị kịp thời, hiện tại cô cảm thấy rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì “Đi thôi, các bạn nhỏ, mau ăn cơm, nếu không sẽ thật sự đi trễ đấy!”
đuổi lại cô ta đi! Nói thế nào thì giờ cậu cũng là tổng giám đốc công ty thời trang, tình hình kinh tế cũng không thua cô ta đúng chứ?”
Khúc Lăng Cường nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc: “cậu uống say rồi à? Tôi với Đào Lệ Mẫn đã chia tay năm năm rồi. Sao trong lòng tôi con thể còn nhớ cô ấy được chứ? Trong lòng tôi..”
Ánh mắt Khúc Lăng Cường hơi né tránh Hoàng Tuấn Phong nhìn chăm chăm anh ta, bực mình đẩy mạnh bả vai anh ta: “Cậu có phải là đàn ông không thế!” Sau đó không nhìn anh ta nữa mà xoay người bỏ đi Khúc Lăng Cường nhìn bóng lưng anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót Năm đó anh ta từ chối một cách thẳng thừng như vậy, bây giờ phải dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy đây, cầu xin cô ấy tha thứ sao!
Mạc Hân Hy ôm Tử Tín ngủ, lúc tỉnh dậy thì đã là bảy giờ sáng rồi.
Lư Tử Tín nhìn thời gian, ngạc nhiên gọi: “Bảy giờ rồi, mẹ, mau mau, con sắp trễ rồi!”
Thấy cậu bé lúng ta lúng túng mặc quần áo với một cánh tay, Mạc Hân Hy vội mặc quần áo giúp cậu bé, an ủi nói: “Tam Bảo, đừng hoảng, con cảm thấy thế nào? Nếu không ổn thì mẹ gọi cho giáo viên xin nghỉ một ngày”
Nói xong, cô đưa tay lên chạm vào trán Lư Tử Tín, sợ cậu bé phát sốt vì hôm qua chịu lạnh.
Lư Tử Tín nắm tay cô, ánh mắt kiên định nói: “Mẹ, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, con không thể đi trễ được, con phải chăm chỉ học tập. Tương lai sẽ là một nhà nghiên cứu khoa học xuất sắc, hoàn thành tâm nguyện của mẹ Lăng Áil”
Con trai tuổi còn nhỏ nhưng lại có chí hướng như vậy khiến Mạc Hân Hy rất vui mừng, cô hôn lên trán Tử Tín: “Được, mẹ đưa con đi học. Tử Tín, mẹ cảm thấy rất tự hào về con!”
Lúc này, Lư Tử Tín đã nhảy xuống giường, nghe thấy cô nói như vậy thì lắc đầu không ngừng: “Không được, mẹ, hôm qua mẹ cũng bị tê cóng trong kho lạnh rồi, bác sĩ nói phải để mẹ ở nhà nghỉ ngơi mới được! Mẹ ngoan ngoãn ở nhà, chẳng bao lâu bọn con sẽ về ngay”
Nói xong, cậu bé đặt một nụ hôn lên tay Mạc Hân Hy.
Đúng lúc này, ba bé gái đẩy cửa chạy vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Vũ Tuệ lòng đầy vui vẻ chạy đến ôm thân hình gầy gò của Lư Tử Tín “Anh Tử Tín, em nghe bố nói, anh là anh trai ruột của chúng em, mãi mãi sẽ không rời xa chúng em nữa, em vui lắm đấy!”
Sức nặng của cô bé cộng với chiếc ôm đột ngột khiến Lư Tử Tín loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.
Mộc Lam kịp thời đỡ họ: “Vũ Tuệ, tay anh ba còn bị thương đấy, em phải cẩn thận một chút!”
Nói xong, cô bé ngước mắt nhìn Lư Tử Tín, vẻ mặt đầy kính phục và sùng bái: “Anh ba, em xem bản tin trên tivi, nói anh là thiếu niên thiên tài của giới y học, bọn em đều rất tự hào về anh!”
Tư Nhã cũng giơ ngón cái với cậu bé: “Anh ba, tự hào lắm!”
Đôi mắt sáng ngời của Lư Tử Tín bị một lớp sương bao phủ, cậu bé đưa tay ra, kéo tay Tư Nhã và Mộc Lam: “Em gái, hai đứa thật xinh đẹp, thật dễ thương quá! Anh rất vui”
Lúc này, Mạc Hân Hy đã xuống giường, bởi vì đã chữa trị kịp thời, hiện tại cô cảm thấy rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì “Đi thôi, các bạn nhỏ, mau ăn cơm, nếu không sẽ thật sự đi trễ đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.