9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 427: Mẹ nghi ngờ Lý Mộc Tháp chính là Tứ Bảo
Nhất Phiến Thu Diệp
19/05/2021
Sau khi ăn xong bữa trưa đơn giản, cô đến thẳng nhà của Hồng Vi và Tùng.
Sau khi nói chuyện với Hồng Vi, khi nhắc đến chuyện tuyên bố giải nghệ, Hồng Vi cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác như cô ấy không thể chờ đợi được nữa.
“Để không khiến Tùng nghi ngờ, cô hãy nói với anh ấy rằng, vì lý do của tôi, cho nên công ty truyền thông Nguyệt Tú đồng ý để hai người từ từ trả lại tiền lương một năm của cô.” Cô thân thiết nhắc nhở Hồng Vi một chút.
Đôi mắt Hồng Vi hơi ẩm ướt, khẽ gật đầu: “Tổng giám sát Lam, cảm ơn cô.”
Sau khi thảo luận xong, cô và Tùng lại thảo luận chi tiết một chút về bản vẽ, đồng thời chân thành mời Tùng làm trợ lý cho mình. Lúc đầu Tùng không dám nhận, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý dưới sự động viên của Hồng Vi.
Sau khi cùng đài truyền hình quay chụp xong video sơ bộ, cô trở về công ty sắp xếp công việc tương ứng, bận rộn đến gần bảy giờ tối thì cô mới kéo lê thân thể mệt mỏi chuẩn bị về nhà.
Lúc ngồi lên xe mà Lục Khải Vũ chỉ định đặc biệt cho cô, cô lấy điện thoại di động ra, thế mà thấy mẹ Lục đã gọi cho cô mấy lần, nhưng cô vẫn luôn họp, rồi lại bận rộn giải quyết nhiều việc khác nên điện thoại di động đã được bật sang chế độ im lặng, vì vậy cô không nghe thấy.
Khi cô gọi điện thoại qua, điện thoại đổ chuông rất lâu mới kết nối. Vừa mới kết nối, đã nghe thấy tiếng mẹ Lục phàn nàn.
“Hai đứa các con có chuyện gì vậy? Tại sao cả hai đều không nghe điện thoại. Khải Vũ đâu rồi, nó có ở cùng với con không?” Mạc Hân Hy cảm thấy lo lắng: “Mẹ à, có phải bọn nhỏ đã xảy ra chuyện gì không?”
Mẹ Lục ở đầu bên kia sửng sốt một lúc: “Bọn nhỏ không sao hết, chính là mẹ, mẹ..
Mẹ Lục đột nhiên hạ giọng: “Mẹ nghi ngờ Lý Mộc Tháp chính là Tứ Bảo
Đầu bên này điện thoại, Mộ Hiểu Thanh đột nhiên cao giọng, cho rằng bản thân mình nghe lầm: “Mẹ, mẹ nói cái gì?”
Tài xế ngồi phía trước bị cô làm cho giật mình, cô cũng có chút ngượng ngùng, giảm âm thanh xuống, xác nhận lại lần nữa: “Mẹ, có phải mẹ đã phát hiện ra được cái gì không, trên hông phía sau lưng gần phía dưới của Tứ Bảo có một vết bớt đỏ, mẹ có nhìn thấy không?”
“Vậy thì không thấy, nhưng mà mẹ nghe ngóng được Triệu Hồng và người nhà của cô ta đến từ huyện Hải Sơn, Thanh Viện, mà dì của Triệu Hồng cũng tên là Triệu Thanh Vân. Khi Mộc Tháp nói về việc Triệu Thanh Vân từng làm công việc dọn dẹp trong bệnh viện thì biểu hiện của Triệu Hồng rất là lạ, còn ngăn Mộc Tháp lại, không cho thằng bé nói nhiều. Hơn nữa sinh nhật của Mộc Tháp cũng là vào cuối năm.
“Vào buổi chiều, mẹ muốn tìm cơ hội nhìn thử lưng của Mộc Tháp nhưng Triệu Hồng lại vô cùng đề phòng mẹ. Vẫn luôn tìm lý do khiến Mộc Tháp không thể rời khỏi tầm mắt của cô ta.”
Mạc Hân Hy bị tin tức đột ngột làm cho sửng sốt, thật lâu không lên tiếng.
Lý Mộc Tháp, cô nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa trẻ đó, lần đầu tiên gặp nhau, đứa bé hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng, cũng khiến cô lo lắng.
Cậu bé thực sự chính là Tứ Bảo của cô sao?
Mẹ Lục thấy cô im lặng đã lâu không lên tiếng, trong lòng có chút nóng nảy: “Này, Hân Hy, có phải Khải Vũ ở bên cạnh con không? Hai đứa con thảo luận một chút xem phải làm như thế nào thì mới có thể nhanh chóng xác nhận thân phận của Mộc Tháp “Hân Hy, con có nghe thấy không? Alo. Alo” Mẹ Lục vẫn luôn chờ ở bên kia điện thoại gọi rất nhiều lần thì Mạc Hân Hy mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Mẹ, con đang nghe đây ạ. Khải Vũ không có ở chỗ con, hiện tại con sẽ đi tìm anh ấy.”
Sau khi nói xong, cô lập tức gọi điện thoại cho Lục
Khải Vũ, khi biết anh vẫn đang ở bệnh viện Nhân Dân Số
Một Hà Thành, cô lập tức thông báo cho tài xế quay xe lại. Rất nhanh cô đã đến bệnh viện, nhìn thấy đám người Lục Khải Vũ, Lưu Cửu Nhạ, Lục Khải Dã ở trước cửa phòng
ICU.
Khi nhìn thấy cô, Lục Khải Vũ có chút kinh ngạc: “Vợ à, sao em lại đến đây?”
“Người thế nào rồi?” Cô chỉ vào phòng bệnh ICU ở sau lưng.
Mẹ của Lưu Cửu Nhạ chính là Triệu Thanh Vân, dì của Triệu Hồng, và rất có thể chính bà ta là người năm đó đã ôm Tử Bảo ra khỏi bệnh viện.
“Đã làm phẫu thuật, vừa được chuyển đến phòng ICU, người vẫn đang hôn mê. Bác sĩ không nói khi nào có thể tỉnh lại.” Lục Khải Vũ giới thiệu ngắn gọn về tình huống của Triệu Thanh Vân.
Mạc Hân Hy có chút mệt mỏi, tựa vào bức tường phía
Triệu Thanh Vân đã hôn mê bất tỉnh, xem ra cách sau. nhanh nhất và trực tiếp nhất để xác nhận thân phận của
Mộc Tháp chính là là thông qua kiểm tra quan hệ cha con.
Lục Khải Vũ nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô thì quan tâm hỏi: “Vợ à, em sao vậy? Hình như rất mệt mỏi.
Mạc Hân Hy lắc đầu: “Không sao, Bạch Vĩ Hạo đã tới đây chưa?”
Sau khi nói chuyện với Hồng Vi, khi nhắc đến chuyện tuyên bố giải nghệ, Hồng Vi cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác như cô ấy không thể chờ đợi được nữa.
“Để không khiến Tùng nghi ngờ, cô hãy nói với anh ấy rằng, vì lý do của tôi, cho nên công ty truyền thông Nguyệt Tú đồng ý để hai người từ từ trả lại tiền lương một năm của cô.” Cô thân thiết nhắc nhở Hồng Vi một chút.
Đôi mắt Hồng Vi hơi ẩm ướt, khẽ gật đầu: “Tổng giám sát Lam, cảm ơn cô.”
Sau khi thảo luận xong, cô và Tùng lại thảo luận chi tiết một chút về bản vẽ, đồng thời chân thành mời Tùng làm trợ lý cho mình. Lúc đầu Tùng không dám nhận, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý dưới sự động viên của Hồng Vi.
Sau khi cùng đài truyền hình quay chụp xong video sơ bộ, cô trở về công ty sắp xếp công việc tương ứng, bận rộn đến gần bảy giờ tối thì cô mới kéo lê thân thể mệt mỏi chuẩn bị về nhà.
Lúc ngồi lên xe mà Lục Khải Vũ chỉ định đặc biệt cho cô, cô lấy điện thoại di động ra, thế mà thấy mẹ Lục đã gọi cho cô mấy lần, nhưng cô vẫn luôn họp, rồi lại bận rộn giải quyết nhiều việc khác nên điện thoại di động đã được bật sang chế độ im lặng, vì vậy cô không nghe thấy.
Khi cô gọi điện thoại qua, điện thoại đổ chuông rất lâu mới kết nối. Vừa mới kết nối, đã nghe thấy tiếng mẹ Lục phàn nàn.
“Hai đứa các con có chuyện gì vậy? Tại sao cả hai đều không nghe điện thoại. Khải Vũ đâu rồi, nó có ở cùng với con không?” Mạc Hân Hy cảm thấy lo lắng: “Mẹ à, có phải bọn nhỏ đã xảy ra chuyện gì không?”
Mẹ Lục ở đầu bên kia sửng sốt một lúc: “Bọn nhỏ không sao hết, chính là mẹ, mẹ..
Mẹ Lục đột nhiên hạ giọng: “Mẹ nghi ngờ Lý Mộc Tháp chính là Tứ Bảo
Đầu bên này điện thoại, Mộ Hiểu Thanh đột nhiên cao giọng, cho rằng bản thân mình nghe lầm: “Mẹ, mẹ nói cái gì?”
Tài xế ngồi phía trước bị cô làm cho giật mình, cô cũng có chút ngượng ngùng, giảm âm thanh xuống, xác nhận lại lần nữa: “Mẹ, có phải mẹ đã phát hiện ra được cái gì không, trên hông phía sau lưng gần phía dưới của Tứ Bảo có một vết bớt đỏ, mẹ có nhìn thấy không?”
“Vậy thì không thấy, nhưng mà mẹ nghe ngóng được Triệu Hồng và người nhà của cô ta đến từ huyện Hải Sơn, Thanh Viện, mà dì của Triệu Hồng cũng tên là Triệu Thanh Vân. Khi Mộc Tháp nói về việc Triệu Thanh Vân từng làm công việc dọn dẹp trong bệnh viện thì biểu hiện của Triệu Hồng rất là lạ, còn ngăn Mộc Tháp lại, không cho thằng bé nói nhiều. Hơn nữa sinh nhật của Mộc Tháp cũng là vào cuối năm.
“Vào buổi chiều, mẹ muốn tìm cơ hội nhìn thử lưng của Mộc Tháp nhưng Triệu Hồng lại vô cùng đề phòng mẹ. Vẫn luôn tìm lý do khiến Mộc Tháp không thể rời khỏi tầm mắt của cô ta.”
Mạc Hân Hy bị tin tức đột ngột làm cho sửng sốt, thật lâu không lên tiếng.
Lý Mộc Tháp, cô nhớ lần đầu tiên cô nhìn thấy đứa trẻ đó, lần đầu tiên gặp nhau, đứa bé hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng, cũng khiến cô lo lắng.
Cậu bé thực sự chính là Tứ Bảo của cô sao?
Mẹ Lục thấy cô im lặng đã lâu không lên tiếng, trong lòng có chút nóng nảy: “Này, Hân Hy, có phải Khải Vũ ở bên cạnh con không? Hai đứa con thảo luận một chút xem phải làm như thế nào thì mới có thể nhanh chóng xác nhận thân phận của Mộc Tháp “Hân Hy, con có nghe thấy không? Alo. Alo” Mẹ Lục vẫn luôn chờ ở bên kia điện thoại gọi rất nhiều lần thì Mạc Hân Hy mới đột nhiên tỉnh táo lại.
“Mẹ, con đang nghe đây ạ. Khải Vũ không có ở chỗ con, hiện tại con sẽ đi tìm anh ấy.”
Sau khi nói xong, cô lập tức gọi điện thoại cho Lục
Khải Vũ, khi biết anh vẫn đang ở bệnh viện Nhân Dân Số
Một Hà Thành, cô lập tức thông báo cho tài xế quay xe lại. Rất nhanh cô đã đến bệnh viện, nhìn thấy đám người Lục Khải Vũ, Lưu Cửu Nhạ, Lục Khải Dã ở trước cửa phòng
ICU.
Khi nhìn thấy cô, Lục Khải Vũ có chút kinh ngạc: “Vợ à, sao em lại đến đây?”
“Người thế nào rồi?” Cô chỉ vào phòng bệnh ICU ở sau lưng.
Mẹ của Lưu Cửu Nhạ chính là Triệu Thanh Vân, dì của Triệu Hồng, và rất có thể chính bà ta là người năm đó đã ôm Tử Bảo ra khỏi bệnh viện.
“Đã làm phẫu thuật, vừa được chuyển đến phòng ICU, người vẫn đang hôn mê. Bác sĩ không nói khi nào có thể tỉnh lại.” Lục Khải Vũ giới thiệu ngắn gọn về tình huống của Triệu Thanh Vân.
Mạc Hân Hy có chút mệt mỏi, tựa vào bức tường phía
Triệu Thanh Vân đã hôn mê bất tỉnh, xem ra cách sau. nhanh nhất và trực tiếp nhất để xác nhận thân phận của
Mộc Tháp chính là là thông qua kiểm tra quan hệ cha con.
Lục Khải Vũ nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô thì quan tâm hỏi: “Vợ à, em sao vậy? Hình như rất mệt mỏi.
Mạc Hân Hy lắc đầu: “Không sao, Bạch Vĩ Hạo đã tới đây chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.